Ta Với Sư Môn Không Hợp
Chương 59
Edited by Hari.
“A?”
Đồ không có lương tâm, ngươi muốn vi sư như vậy sao.
Những lời này có ý gì?
Nàng, nàng đã nói cái gì sao?
Chẳng lẽ nàng trong mơ không cẩn thận mắng sư tôn sao.
Bạch Lang còn chưa phản ứng lại tư thế lúc này của hai người, vừa cúi đầu liền bị thanh kiếm trong tay mình dọa cho ngây người.
Đợi chút.
Nàng lại làm sao đây? Nàng chẳng lẽ không chỉ mắng, còn động thủ nữa?
Không, nhất định là có người muốn hãm hại nàng!
Bạch Lang trong nháy mắt phục hồi lại tinh thần.
Tuy rằng nàng vẫn luôn muốn đánh bại sư tôn, nhưng mấy ngày nay đã bắt đầu suy xét cho hắn dưỡng lão, nàng không có khả năng làm như vậy!
Đây nhất định là có người hại nàng.
“Sư tôn, kiếm này không phải của ta, ta không phải cố ý muốn đâm ngài.”
Nàng sốt ruột bắt đầu lắp bắp giải thích, vội vàng buông tay chuẩn bị cách xa thanh kiếm ra một chút, khi nhìn thấy thương thế ghê người của đối phương, lại hít hà một hơi, nhịn không được trộm liếc liếc mắt.
Yến Phất Quang bị những hành động liên tiếp này của nàng cơ hồ chọc cười.
Gan nhỏ như vậy?
Hắn chậm rãi buông cánh tay đang đỡ đối phương, cười nhạt một tiếng, rút kiếm ra.
Theo mũi kiếm rút ra, máu cơ hồ đã chảy ướt cẩm y của hắn, trên gương mặt tuấn mỹ lại chỉ hơi hơi nhíu mày, ngay cả biểu tình cũng không thay đổi vài phần.
“Đây là vi sư tự mình động thủ.”
Thấy Tiểu Bạch không hề có ký ức với sự tình lúc trước, lần phá tâm ma này Yến Phất Quang cũng không nhiều lời.
Phiến màu đen trong thức hải kia quá áp lực, tuy rằng tâm ma đã tạm thời bị phá, nhưng cảnh tượng trong thức hải lại vẫn còn.
Hắn ít nhiều còn có chút cố kỵ kẻ có gương mặt giống hắn như đúc trong ký ức của Bạch Lang kia.
Thấy Tiểu Bạch Long tò mò, Yến Phất Quang ánh mắt lóe lóe, tùy ý giải thích: “Trong lúc ngươi độ tâm ma kiếp, vừa lúc bị Ma tộc tập kích mà thôi.”
Đợi đã, nàng trong tâm ma kiếp bị Ma tộc tập kích cùng vừa rồi chính mình cầm kiếm có cái quan hệ gì a?
Bạch Lang càng kỳ quái.
“Vừa rồi vi sư chỉ là hù dọa ngươi, xem ngươi tỉnh lại có phản ứng gì.”
Tựa hồ hiểu được tâm tư của Bạch Lang, Yến Phất Quang nhàn nhạt nhìn Bạch Lang liếc mắt một cái, bỗng nhiên câu môi:
“Quả nhiên phản ứng của Tiểu Bạch làm vi sư quá thất vọng.”
Trong rừng cây gió lạnh xào xạc, hắn một thân huyết y, dưới biểu tình phong khinh vân đạm là cường chế giấu đi nỗi đau đớn nơi vết thương.
Kiếm bị thu vào vỏ.
Thấy Bạch Lang còn chưa phản ứng lại, Yến Phất Quang đứng dậy, như không có việc gì nói: “Đi thôi, mấy người sư huynh của ngươi chắc cũng đã ra ngoài, đang tìm chúng ta đó.”
Hù dọa nàng?
Biểu hiện của sư tôn tuy rằng giống như không có việc gì, ngoài miệng còn nói mấy lời thập phần ác liệt, nhưng nhát kiếm đâm nơi tim vừa rồi sao có thể là giả.
Bạch Lang cũng không phải ngốc.
Hắn nhất định là có chuyện gì đó không muốn nói cho mình.
Bất quá không nói đành thôi vậy.
Nàng do dự một chút, đi đến bên cạnh cẩn thận đỡ sư tôn.
“Cái kia, ta đỡ ngài đi.”
Ngữ khí của Tiểu Bạch Long có chút bướng bỉnh, lại có một chút quan tâm mà chính bản thân nàng cũng không nhận ra.
Hơi thở thơm mát nhu hòa lại lần nữa xâm nhập mà đến, Yến Phất Quang quay đầu lại nhìn nàng một cái.
Thấy động tác của Tiểu Bạch thật cẩn thận, mày mới giãn ra, đem trọng lượng trên người chuyển sang phía Bạch Lang vài phần.
Ở một nơi khác.
Tâm ma cảnh đột nhiên bị phá.
Mấy vị sư huynh vẫn còn đang trong mộng, còn chưa kịp dậy mặc quần áo đã bị ném ra ngoài.
Cùng bị ném ra còn có Ảnh Ma.
Hắn đang yên đang lành không hiểu sao tự dưng bị cắn nuốt mất một nửa ma khí. Hiện tại đến biến thành hình người cũng không biến được.
Đây rốt cuộc là cái quỷ gì!
Hắn tức giận mở to hai mắt.
Mấy tên đệ tử Thái Thanh Tông cũng không để ý hắn suy nghĩ cái gì, vừa ra ngoài nhìn thấy Ảnh Ma liền lập tức lấy dây Khốn Ma trói hắn lại.
Ảnh Ma:……
Ngươi mẹ nó nhanh như vậy đã bắt trói ta lại, ngươi còn là người sao?
Ngươi cũng không nhìn xem hoàn cảnh xung quanh như thế nào đã trói ta lại?
Nhưng lần này ma khí bị hấp thu mất, Ảnh Ma hiện tại muốn giãy giụa cũng không giãy giụa nổi.
Một thân ma khí mất hơn phân nửa, hắn lúc này tựa như một tên phế vật, so với Ly Quỷ bị chém lúc trước còn thảm hơn.
Ảnh Ma biểu tình vừa dữ tợn lại tuyệt vọng, sau khi bị trói lại, mấy phen cố gắng biến, biến mãi, rồi biến thành tâm như tro tàn.
Cứ như vậy đi, hắn nghĩ.
Mỗi lần muốn trốn, kết cục đều sẽ thảm hại hơn, không bằng cứ như vậy đi.
Cừu Vân rốt cuộc nhận ra, bỗng nhiên lại an tĩnh xuống.
“Con Trùng Ma này làm sao vậy?”
Tên đệ tử bắt trói hắn có chút kỳ quái.
Châu Khắc lắc lắc đầu.
“Không biết, có thể là bị ngu đi.”
“Thật vất vả mới từ cái địa phương quỷ quái đáng chết kia ra ngoài, chúng ta mau đi tìm Phất Quang chân quân với Bạch sư muội đi.”
“Không biết bọn họ có phải cũng đã thoát ra ngoài rồi hay không.”
Đệ tử bên cạnh gật gật đầu: “Nhanh đi thôi.”
Mấy người dọc theo đường đi từ rừng cây bên kia tới đây, còn gặp mấy tên Ma tộc cũng đang ở chỗ này lén lén lút lút lấp ở trong rừng cây thám thính.
Đợi chút.
Bọn họ thả chậm bước chân, quay đầu lại nháy mắt nhìn nhau, trong lòng đã có quyết định.
Bao năm ăn ý phối hợp trừ ma, trong nháy mắt này mọi người đã hiểu được ý của nhau.
“Vậy thả Ảnh Ma ra thôi?”
Châu Khắc nói.
Mấy người khác gật gật đầu, dù sao Ảnh Ma này lưu lại chính là để làm mồi dụ, lúc này cũng nên có tác dụng rồi.
Vì thế, sau khi bọn họ dừng lại.
Những tên Ma tộc kia nhìn Ảnh Ma vừa nhô đầu ra, cao hứng thấy đối phương vẫn còn sống, tự nhiên đi ra khỏi nơi ẩn nấp.
“Ảnh Ma đại nhân.”
Mấy tên tiểu ma hoan hô.
Nhưng bọn chúng mới vừa đi ra, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị mấy kiếm đập cho hôn mê.
Sau đó, tất cả bị trói lại thành một đám.
Ma tộc:……
???
Đợi đã, bọn chúng lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức được cái gì, cứng đờ quay đầu lại. Không chỉ có Ảnh Ma đại nhân ở đây, những đệ tử Thái Thanh Tông đó cũng ở đây a.
Đám Ma tộc tự dưng bị một lưới bắt hết, sắc mặt đều tái đi rồi.
Một câu thô tục nghẹn ở trong họng, thiếu chút nữa bị tức chết, phẫn nộ nhìn về phía Ảnh Ma: “Phong chủ, ngươi biết rõ phía sau có người tại sao không nói cho chúng ta biết?”
Là ai nói người đã mất tích hơn một tháng?
Tại sao bọn họ vừa ra ngoài đã gặp được?
Hơn nữa phong chủ sao cái gì cũng không nói?!
Ảnh Ma nói cái gì?
Nói cho bọn chúng đừng giãy giụa, dù sao càng nỗ lực sẽ lại càng thảm.
Cuối cùng kết quả đều là giống nhau, còn không bằng dứt khoát bị bắt lại đi.
Hắn một con trùng ngước đầu nhìn trời, cả người tản mát ra một cỗ hơi thở tuyệt vọng.
Những tên tiểu ma kia nguyên bản còn hùng hùng hổ hổ nhìn thấy bộ dáng như cá chết này của hắn, lời nói bị nghẹn lại trong họng, chậm rãi chậm rãi ngậm miệng lại.
Hắn đây là……?
Bọn họ còn đang nhìn nhau, Châu Khắc thấy vậy thập phần không kiên nhẫn, trực tiếp đem lưới thu lại, cả đám bao gồm cả Trùng Ma đều bị quẳng vào túi Càn Khôn.
“Đi thôi đi thôi, vẫn cần phải nhanh hội hợp lại.”
Đám Ma tộc vừa mới mở miệng:……!!!
……
Phiến rừng cây này cũng không lớn.
Không đến một nén nhang thời gian, mấy người liền gặp nhau.
Các sư huynh nhìn thấy Bạch sư muội chịu ảnh hưởng của ảo cảnh nặng nhất lúc này không có việc gì, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới chú ý tới Phất Quang chân quân bị thương.
Nam nhân khuôn mặt tuấn mỹ, sắc môi có chút tái nhợt, vừa nhìn liền biết bị thương không nhẹ.
Châu Khắc hoảng sợ: “Phất Quang chân quân ngài làm sao vậy?”
“Ai có thể làm cho chân quân bị thương thành như vậy?”
Mọi người đều mở to hai mắt.
Bạch Lang há miệng thở dốc, vừa muốn nói gì, đã bị đánh gãy: “Bổn tọa trên đường đi gặp Ma tộc đánh lén, vừa lúc vết thương cũ tái phát mà thôi.”
“Ngươi nếu sau này có nhớ được bất luận chuyện gì, đều không cần nói với người khác.”
Bạch Lang còn có chút kinh ngạc, bỗng nghe được những lời này.
Đây là sư tôn truyền âm cho nàng, các sư huynh đều không nghe được.
Tuy rằng có chút khó hiểu ý tứ của sư tôn, nhưng Bạch Lang chớp chớp mắt, vẫn quyết định làm theo.
Cũng may những đệ tử đó cũng không dám hoài nghi cái gì.
Sau khi Phất Quang chân quân lên tiếng, bọn họ vội vàng nói: “Chân quân thương thế thoạt nhìn không nhẹ, không bằng trước tìm y tu nhìn xem.”
“Ta nhớ Vô Đỉnh Tự ở gần đây.”
Bọn họ ở trên Truyền Tống Trận xuất hiện vấn đề, linh khí lúc ấy bạo động đem những Truyền Tống Trận thông với Thái Thanh Tông đều bị huỷ hoại, sau khi từ địa phương quỷ quái kia ra ngoài, liền rơi xuống Trung Châu.
“Không bằng chân quân trước tới Vô Đỉnh Tự tu dưỡng, sự tình bắt giữ đám Ma tộc liền giao cho chúng ta.”
Trước khi Truyền Tống Trận được sửa xong, bọn họ không thể quay về.
Chân quân lúc này lại bị thương.
Mọi người thập phần lo lắng. Yến Phất Quang nhíu nhíu mày, vốn muốn nói không có gì đáng ngại, nhưng vừa động, thương thế kia liền kéo đến tim, làm cho biểu tình của hắn có chút khó coi.
Bạch Lang thấy thế vội vàng nói: “Ta đưa sư tôn đi Vô Đỉnh Tự.”
Các sư huynh nhìn bộ dáng Bạch sư muội đỡ Phất Quang chân quân, nghĩ đến Bạch sư muội là thân truyền đệ tử của Phất Quang chân quân, liền cũng không có ý kiến.
Yến Phất Quang mím môi, nhìn bộ dáng Tiểu Bạch Long, tuy rằng miệng vết thương đau đớn, nhưng đuôi lông mày lại giãn ra.
Thôi.
Hắn trầm giọng nói: “Ngươi chờ đến khi Truyền Tống Trận sửa xong thì mau chóng hồi tông. Không cần chờ ta.”
Châu Khắc chắp tay nói: “Chân quân yên tâm.”
Sau khi sắp xếp vài chuyện, Bạch Lang liền đáp mây chuẩn bị đưa sư tôn đi Vô Đỉnh Tự tìm y tu trị bệnh.
Mãi cho đến khi hai người đã rời đi, các sư huynh mới hậu tri hậu giác nhớ tới bản thân đã quên chuyện gì.
Nga, đúng rồi, bọn họ đã quên hỏi Bạch sư muội cái ảo cảnh kia đến tột cùng là chuyện gì?
Tại sao bỗng nhiên bọn họ lại thoát được ra ngoài?
“Thôi bỏ đi, ra được ngoài là tốt rồi, những chuyện khác cũng không quan trọng. Đợi khi khác lại hỏi cũng được.”
Châu Khắc lầm bầm lầu bầu, lại đem ánh mắt chuyển hướng về phía đám Ma tộc mới bị bắt.
Sau khi rời khỏi đám đệ tử, Yến Phất Quang liền buông lỏng xuống.
Bạch Lang vốn muốn hỏi hắn có muốn uống nước không, vừa quay đầu lại thấy sư tôn cau mày, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu.
“Sư tôn, ngài không sao chứ?”
Bạch Lang vội vàng hỏi.
Yến Phất Quang lắc lắc đầu.
“Chỉ là máu bầm thôi. Ngươi chuyên tâm bay là được.”
Bạch Lang đành phải thu hồi tay lại.
Yến Phất Quang bị thương như thế nào tự bản thân hắn hiểu rõ, thương thế này ở thành trấn dưới chân núi tìm một y tu đến chữa trị cũng vậy, những vết thương cũ của hắn năm đó, đã sớm không phải đồ vật bình thường có thể trị.
Nếu không phải như thế, hắn cũng sẽ không cần hết lần này lại lần khác áp xuống.
Đi Vô Đỉnh Tự chưa chắc sẽ có kết quả tốt, Yến Phất Quang trong lòng biết rõ.
Nhưng lại nghĩ đến mình ở trong tâm ma kiếp nhìn thấy tử khí trong trí nhớ của Tiểu Bạch kia…… Hắn vẫn quyết định đi một chuyến.
Chỉ là mấy chuyện này hắn cũng không nói ra, sau khi nhìn về phía Bạch Lang, nhíu mày đè thương thế xuống.
……
Sau hai canh giờ, hai người đã tới Vô Đỉnh Tự.
Theo một đạo linh quang thoáng hiện, Bạch Lang đỡ Yến Phất Quang dừng trên mặt đất, sau đó gõ lên chuông thủ vệ trước Vô Đỉnh Tự.
Cách đó không xa, trong Phật đường, có một người chậm rãi mở bừng mắt.
“Thánh tăng sao vậy?”
Đệ tử phục vụ bên cạnh cẩn thận hỏi.
Già Ly lắc lắc đầu: “Những đệ tử phái ra tìm kiếm ở Truyền Tống Trận vẫn chưa có tin tức sao?”
Đệ tử lắc lắc đầu.
“Còn chưa có tin tức.”
Già Ly tay lần tràng hạt dừng một chút, lại nhắm mắt lại.
Nhưng qua một lát sau, lại có người vội vàng tiến đến bẩm báo.
“Thánh tăng, Phất Quang chân quân đến bái phỏng.”
“Phất Quang chân quân không phải mất tích sao?”
Đệ tử bên cạnh mở to hai mắt.
Già Ly nắm chặt tràng hạt, khi ở bên tai có người nhắc nhở, mới phục hồi lại tinh thần, hạ mắt nói:
“Mời chân quân với Bạch thí chủ vào.”
“Buổi học sớm nay tạm thời dừng lại.”
Nhóm sa di đều chắp tay trước ngực đáp vâng.
Già Ly lúc này mới đem ánh mắt chuyển hướng ngoài cửa.
Từ khi Già Ly thánh tăng rời khỏi Thái Thanh Tông, tính toán cũng đã có hơn một tháng không gặp mặt.
Nhưng bởi vì Già Ly thánh tăng là người tương đối ôn nhu dễ nói chuyện, Bạch Lang khi nghĩ đến hắn, cũng không cảm thấy có bao nhiêu xa lạ.
“Sư tôn, ngài nói Vô Đỉnh Tự có thể trị khỏi được thương thế của ngài sao?”
Tuy rằng lần trước trị cổ trùng cho Bạch Lang chính là Già Ly thánh tăng, nhưng nàng vẫn có chút do dự.
Yến Phất Quang lúc này nhìn không nghiêm trọng như lúc đáp mây đến đây. Không biết hắn đã làm gì, lúc này cưỡng chế ngồi dậy, trừ bỏ sắc mặt tái nhợt chút, còn lại nhìn không ra chút gì khác thường.
Nghe những lời này, hắn nhướng mày.
“Vô Đỉnh Tự ít người biết trị bệnh, nhưng chỉ một Già Ly cũng đủ……”
Những lời này vừa nói ra, không khí liền trở nên an tĩnh.
Già Ly vừa tới liền nghe thấy những lời này, không khỏi ngẩng đầu lên, cùng Yến Phất Quang đối mắt.
Bạch Lang tò mò quay đầu: “Sư tôn ngài tiếp tục nói a.”
Yến Phất Quang khó có dịp mở miệng khen tình địch, lại bị đối phương trùng hợp nghe được:……
Hắn như không có việc gì ho nhẹ:
“Đủ bằng trình độ của y tu bình thường ở Thái Thanh Tông.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!