Ta Với Sư Môn Không Hợp
Chương 82
Edited by Hari.
Quý Tu trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng lại.
“Buổi tối…… tới phòng mật đàm?”
Hắn chết lăng một lát, chậm rãi nhăn lại mi, không thể liên hệ ước nguyện với cùng Thiên Đạo mật đàm có quan hệ gì với nhau.
Tiểu Bạch Long lại đặc biệt nghiêm trang: “Nguyện vọng của ta quá nhiều, viết lên giấy không hết, bất quá ta có để lại địa chỉ, Thiên Đạo nếu muốn thực hiện ước nguyện của ta, có thể tới tìm ta.”
Nàng dừng một chút: “Ta sẽ trình bày kỹ càng tỉ mỉ.”
Quý Tu:……
Lão bá tới thu bánh trôi cũng nghe thấy lời này của nàng, bị dọa tay run lên, thiếu chút nữa đem đồ ném bay.
Hắn vẫn là lần đầu tiên thấy ước nguyện như vậy.
Lão bá nhìn Bạch Lang, miệng run run.
Tiên tử, là ngươi hướng lên trời ước nguyện, không phải Thiên Đạo cầu ngươi ước.
Ngươi còn viết cả địa chỉ mật đàm, cứ làm như Thiên Đạo là tên ngốc ấy.
Hắn run rẩy cọng râu, nội tâm hốt hoảng, chỉ cảm thấy đêm nay quả thật là ma huyễn.
Dù sao chuyện như vậy, hắn bán bánh trôi vài thập niên ở bờ sông Lưu Hà, vẫn là lần đầu tiên gặp được.
Quý Tu xoa xoa cái trán, chút cảm xúc phức tạp vừa dâng lên trong lòng ở hoàn cảnh ái muội khó có được này, trong nháy mắt bị đánh vỡ.
Hắn nhìn Tiểu Bạch Long bộ dáng như là đương nhiên, ngưu bức, không khỏi có chút bất đắc dĩ.
“Tiểu Bạch, ngươi……”
“Làm sao vậy?”
Thấy biểu tình lạnh lùng trên mặt nhị sư huynh có vẻ không đúng, Bạch Lang vô tội quay đầu lại hỏi.
Hai người đối diện, ánh mắt Tiểu Bạch Long ngây thơ thanh triệt, không hề biết mấy lời mình vừa nói kinh thiên đến cỡ nào, chứng minh nàng một chút cũng không cảm thấy có gì không đúng.
Quý Tu trầm mặc một lát, cuối cùng đành từ bỏ.
Thôi, ngốc long này không phải vẫn luôn như vậy sao? Bằng không lúc trước cũng sẽ không lừa gạt hắn.
Nghĩ đến sự kiện phóng pháo hoa lần trước, Quý Tu mím môi, phục hồi lại tinh thần:
“Chúng ta thả đèn đi.”
Tuy rằng biểu tình của nhị sư huynh có chút không đúng. Nhưng vừa nói đến thả đèn, Bạch Lang lại có tinh thần.
Nàng gật gật đầu, cao hứng nói: “Được a, ta còn đang nghĩ đêm nay liệu có người tới tìm ta hay không đây.”
Lão bá bán hàng rong mới vừa thu dọn xong, trong lòng miễn cưỡng trấn định xuống, vừa nghe thấy lời này tay lại run lên.
……
Yến Phất Quang từ trong gương nhìn thấy một màn này, cười lớn, biết ngay với đầu óc của Tiểu Bạch này, dù cho ở cùng với Quý Tu, cũng không cọ ra được cái gì.
Hắn phất tay triệt tiêu hình ảnh trên gương đồng, hơi hơi yên lòng.
Bất quá……
Khi thu tay lại, Yến Phất Quang bỗng nhiên nhớ tới nụ hôn ngày đó ở trong hàn đàm.
Khi đó, Tiểu Bạch hình như đỏ mặt.
Nói như vậy, Tiểu Bạch đối với hắn vẫn là……
Yến Phất Quang ánh mắt lóe lóe, tâm tình bỗng nhiên tốt lên.
Đến tử khí bị áp xuống ở miệng vết thương mơ hồ lại bốc lên cũng không thèm để ý.
“Quả nhiên, vẫn là vi sư là người quan trọng nhất đối với ngươi.”
Hắn mặt mày thoáng giãn ra, qua một lát sau, cúi đầu nhìn miệng vết thương, cười nhẹ một tiếng, xoay người nằm xuống giường.
Đêm nay, Bạch Lang ở Lưu Hà thả đèn.
Phương Sinh lại ở thiên lao cho chuột ăn, Hắn trong tối ngoài sáng chờ mong Long Nhật Thiên ngốc bạch ngọt kia có thể chạy nhanh tới chuộc hắn ra.
Nhưng bởi vì Bạch Lang thả đèn xong về muộn, mãi cho đến giữa trưa ngày hôm sau mới ngủ dậy.
Phương Sinh chờ a chờ a, chờ mãi không thấy người.
Hắn liên hệ Huyết Thanh Châu rất nhiều lần, đều bị Bạch Lang xoay người, hất ra chỗ khác.
Phương Sinh:……
Chu Chu nhỏ giọng nói: “Tông chủ, ngươi nói Long lão bản có phải nhận ra chúng ta lừa nàng hay không?”
Phương Sinh đại nộ: “Như vậy sao có thể gọi là lừa?! Chúng ta khẳng định biết nhiều hơn so với nàng ta. Đây gọi là trao đổi tin tức.”
Tuy rằng giá trị của tin tức này ngay cả hắn cũng có chút chột dạ.
Chu Chu thấy hắn như bị chọc trúng tử huyệt, chỉ có thể xấu hổ ngậm miệng lại không nói nữa.
Cũng may bọn họ ở trong dày vò cùng tra tấn đợi cả một buổi trưa, rốt cuộc, trước khi mặt trời lặn, tiền chuộc của Long Nhật Thiên đã tới rồi.
Bạch Lang gọi một xa phu tới giao tiền chuộc cho bọn Phương Sinh.
Đại ca thủ vệ vốn cho rằng Phương Sinh nói hôm nay có người tới chuộc hắn là giả, hoàn toàn không để ý. Thẳng đến khi thật sự có người cầm tiền lại đây.
“Đây là 200 khối linh thạch, ngài đếm đi.”
Sau khi xa phu kia tới, vội vàng cười cười đưa linh thạch ra.
Ngục tốt nhận ra xa phu tới này là người vẫn luôn thay người khác làm chân chạy trong Phong Nguyệt Thành.
Loại người này sẽ không tiết lộ ra tên họ của khách hàng. Cho nên…… Đây là có người âm thầm thay hai kẻ tạo nghiệt kia giao tiền chuộc?
Hắn tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không đi lo chuyện bao đồng.
Dù sao thành chủ nói, nhốt lại một hai ngày, nếu có người đền tiền thì thả đi.
Hắn ước lượng đồ vật trong tay, mày giãn ra: “Được rồi, nhìn cũng đủ lượng, ngươi chờ chút, ta đi dẫn người ra.”
Xa phu vội vàng đáp vâng.
Bởi vì nghe khách hàng nói, sau khi giao tiền, hắn còn phải mang về một tờ giấy, cho nên hắn phải đợi một lát.
Trong thiên lao, Phương Sinh càng nghĩ càng sốt ruột.
Chẳng lẽ Long Nhật Thiên thật sự nhận ra mưu kế của hắn?
Vậy lúc trước sao nàng lại đáp ứng mình?
Hắn cầm Huyết Thanh Châu trong tay đi qua đi lại, sốt ruột đầu đổ đầy mồ hôi, thẳng đến khi nghe thấy một trận tiếng bước chân.
“Tông chủ, có người tới!” Chu Chu cao hứng hô to!
Thanh âm thô cuồng của hắn quanh quẩn trong toàn bộ lao ngục.
Phương Sinh cứng ngắc.
“Ngươi còn đang sắm vai đạo lữ của ta đó!”
“Ờ ờ.”
Chu Chu lúc này mới thu hồi tiếng heo kêu, nhéo giọng nói, dùng thân hình cường tráng của mình giả bộ tiểu thư khuê các.
Phương Sinh:……
Khi ngục tốt tới, liền thấy tên tiểu bạch kiểm hôm qua bị đưa tới nghiêm trang đứng ở trước cửa, còn đạo lữ của hắn lại bộ dáng như không có gì vắt chân ngồi.
Bởi vì ánh sáng trong thiên lao rất tốt, rõ ràng chiếu lên đám lông chân bị tà váy che dấu trên cặp đùi kia.
Lông mày ngục tốt giật giật.
Phương Sinh hơi rụt rè, xong lại vội nói: “Có người tới chuộc chúng ta sao?”
Ngục tốt bị hắn đột nhiên kích động làm giật mình, phục hồi tinh thần lại.
“Có người tới rồi.”
“Tiền bồi thường 200 khối linh thạch đã giao, các ngươi hiện tại đã được tự do. Hai người các ngươi trở về chép quy củ của Phong Nguyệt Thành một ngàn lần, trước khi đi giao cho thủ thành vệ, là có thể rời đi. Hiện tại chỉ là tạm thời cho phép các ngươi ở trong thành tự do hoạt động!”
Phương Sinh vội vàng gật đầu.
“Đa tạ đa tạ.”
Hắn gấp không chờ nổi, phảng phất như đã bị nhốt trong thiên lao đã mấy ngàn năm.
Ngục tốt nghẹn một chút, lạnh lùng nói: “Đi theo ta ra ngoài, có người đang đợi các ngươi.”
Phương Sinh tự nhiên biết người này là ai, sau khi ngục tốt đại ca mở cửa, liền theo rời đi.
Khi đi ở trên đường, Chu Chu rốt cuộc đem một chân lông heo của mình che đi.
Ngục tốt lặng yên không một tiếng động nhẹ nhàng thở ra, bước nhanh hơn.
Xa phu chưa chờ bao lâu, đã thấy người bị mang tới.
Hai người sau khi trao đổi ám hiệu, Phương Sinh đem tờ giấy đưa cho hắn.
“Làm phiền.”
Xa phu lắc lắc đầu, sau khi thu tờ giấy, nhanh chóng biến mất chỗ ngõ nhỏ.
……
Bên kia, Bạch Lang sau khi thuê xa phu đi chuộc người, có chút hốt hoảng.
Dù sao…… sự tình tối hôm qua thật sự là quá ảo.
Chuyện này nếu kể cho người khác nghe, khẳng định sẽ không có ai tin tưởng.
Nhưng Bạch Lang xác định bản thân không phải ngủ hồ đồ.
Nàng —— mơ thấy Thiên Đạo.
Hoặc là nói, Thiên Đạo thật sự tới tìm nàng.
Bất quá, vì sao Thiên Đạo lại có gương mặt của sư tôn đây?
Tiểu Bạch Long chùm chăn ngồi trên giường, nhíu nhíu mày, cảm thấy giấc mơ này khẳng định không đơn giản.
Nàng mơ thấy điều này, nhất định có điềm báo gì đó.
Thiên Đạo có gương mặt của sư tôn kia, nhìn nàng tựa hồ thở dài, nói cho nàng —— nguyện vọng của ngươi đều sẽ được thực hiện.
Sau đó, sau đó nữa…… Bạch Lang đã không nhớ rõ.
Nàng sau đó ngủ rất say, người ta rời đi lúc nào cũng không biết.
Tiểu Bạch Long sờ sờ sừng nhỏ, nhìn về phía gương có chút kỳ quái.
Bất quá cũng may những cảm xúc đó cũng không tồn tại được bao lâu.
Xa phu đã mang theo tờ giấy trở lại.
Bạch Lang lấy tờ giấy ra, nghĩ đến chính sự, lòng mang theo chờ mong mở ra.
Phía trước là một đống lớn lời cảm tạ khách sáo của Phương Sinh.
Bạch Lang không kiên nhẫn trực tiếp lật đến mặt sau, mới đến trọng điểm.
“Mật thất trong thư phòng của thành chủ Phong Nguyệt Thành, có tài liệu đầu tiên từ khi Nguyệt Loan Tuyền mới hình thành. Ở đó có lẽ có biện pháp khác.”
Tài liệu đầu tiên.
Thứ này bên ngoài xác thật không có.
Mấy thứ này đều thuộc về cơ mật của Phong Nguyệt Thành.
Bạch Lang không nghĩ tới Phương Sinh cư nhiên thật đúng là có chút bản lĩnh, không cô phụ kỳ vọng của nàng.
Bạch Lang nắm chặt tay, sau khi thất thần lại nghĩ tới sự tình Thiên Đạo tối hôm qua, lắc lắc đầu, mới hồi phục lại tinh thần.
Ân, xem ra phải tìm nhị sư huynh cùng thương lượng, đi thư phòng thành chủ một chuyến.
Quý Tu không biết Bạch Lang tối hôm qua thật sự mơ thấy Thiên Đạo, nhưng không biết vì sao, hắn trước nay đều là người thập phần kỷ luật, buổi tối cũng đều là tu luyện, không nghỉ ngơi. Nhưng hôm nay thức dậy mới nhận ra, vậy mà mình lại ngủ.
Hắn nhíu nhíu mày, phản ứng đầu tiên chính là không có khả năng.
Quý Tu không giống Bạch Lang ngốc bạch ngọt như vậy.
Hắn dùng linh lực kiểm tra trong phòng một lần, sau khi không phát hiện được gì, mới cảm thấy kỳ quái.
Đúng lúc này, Tiểu Bạch Long tới gõ cửa.
“Nhị sư huynh, ngươi đã dậy chưa?”
Bạch Lang đã đốt tờ giấy, qua đây thương lượng sự tình.
Quý Tu ánh mắt dừng một chút: “Vào đi.”
“Nhị sư huynh, ta nhận được tình báo đáng tin cậy, nói là phủ thành chủ có lẽ có biện pháp.”
Bạch Lang vừa tiến vào liền đem tình báo mình nhận được nói một lần, sau khi nói xong mới nhìn về phía Quý Tu.
“Nhị sư huynh, ta đêm nay muốn lẻn vào phủ thành chủ.”
Quý Tu xoa xoa cái trán.
“Ngươi xác định tình báo của ngươi đáng tin cậy.”
Nghĩ đến Phương Sinh, Bạch Lang dừng một chút nói: “Một nửa đi.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng là người phái hành động, Bạch Lang vẫn có khuynh hướng muốn đi hơn.
Thấy nàng như thế, Quý Tu chỉ có thể xem nhẹ dị thường tối hôm qua, bắt đầu tự hỏi tính khả thi trong lời nói của Bạch Lang.
Bởi vì huyết long đan, Tiểu Bạch Long hiện tại cũng là quyết tử cảnh.
Hai người bọn họ đều là quyết tử cảnh giới.
Tuy nói trong Phong Nguyệt Thành cơ quan vô số, cũng không phải không thể hành động.
Hắn nhíu mày suy tư, Bạch Lang cũng không nóng nảy.
Thẳng đến khi Quý Tu đồng ý.
“Ta buổi tối đi thăm dò, ngươi lưu lại chiếu cố sư tôn.”
Hắn rốt cuộc vẫn không muốn Bạch Lang gặp nguy hiểm.
Bạch Lang lại nói: “Không được. Đây là ta đề nghị, nhị sư huynh ngươi lưu lại là được.”
Hai người tranh chấp.
Cuối cùng Quý Tu chỉ có thể thỏa hiệp, mang theo nàng cùng đi.
Lời của Phương Sinh tài liệu trong thư phòng Phong Nguyệt Thành gì đó, kỳ thật đều là bịa ra.
Bọn họ tới nhiều ngày như vậy, vẫn luôn lòng vòng trong hoa viên. Thư phòng cũng chưa từng đi vào, sao mà biết được mật thất.
Hắn sau khi ra khỏi thiên lao, bởi vì nói dối chột dạ, nhanh chóng tìm một địa phương trốn đi.
Sợ bị Long Nhật Thiên sau khi phát hiện bị hố tới tìm hắn tính sổ.
Nhưng mà đêm đó, Bạch Lang sau một phen cải trang, cùng nhị sư huynh dựa theo lời hắn nói, bí mật lẩn vào trong phủ thành chủ.
Phủ thành chủ đề phòng nghiêm ngặt, đặc biệt là buổi tối.
Bất quá cũng may Bạch Lang lúc trước cũng làm chút công khóa, biết thư phòng ở đâu.
Vì thế hai người liền tránh đi thủ vệ, lặng lẽ đến gần trung tâm phủ.
“Nhị sư huynh, thư phòng hình như có người.”
Bạch Lang dán mắt ở trên mái ngói nhìn nhìn.
Quý Tu nhíu nhíu mày, phía dưới là thị nữ quét tước thư phòng.
Hắn với Bạch Lang nhìn nhau liếc mắt một cái, biết nơi này chỉ có một người là lúc xuống tay tốt nhất, vì thế liền nhảy xuống nóc nhà, một tay đập vào gáy thị nữ.
Sau đó Tiểu Bạch Long nhanh chóng tung ra một cái cấm ngôn quyết.
Thị nữ kia còn không kịp phản ứng, đã hôn mê bất tỉnh.
Bạch Lang cùng Quý Tu mới vừa nhẹ nhàng thở ra, vệ đội tuần tra phía trước không biết tại sao, lại bỗng nhiên hướng về bên này đi tới.
Quý Tu nín thở nghe, thấy tiếng bước chân không ngừng, đành phải hướng Tiểu Bạch Long truyền âm.
“Ta dẫn dắt bọn họ rời đi, ngươi nắm chặt thời gian tìm.”
Bạch Lang đem thị nữ trói lại, gật gật đầu.
Quý Tu quay đầu từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Nàng lấy ra Huyết Thanh Châu, chiếu theo lời Phương Sinh đi tìm.
Quả thực, sờ thấy một cái án đài.
Bạch Lang mắt sáng rực lên, nắm chặt tay xoay.
Kệ sách kia nhìn như bình thường đã bị dời đi, lộ ra mật thất phía sau.
Một nén nhang thời gian sau.
Bạch Lang tìm được tài liệu như ý nguyện, từ mục lục tra được tên Nguyệt Loan Tuyền, cong mắt nhanh chóng mở ra.
……
Lúc này Phương Sinh đang trốn ở khách điếm run bần bật.
“Tông chủ, ngươi nói Long lão bản có thể tới tìm chúng ta tính sổ hay không?”
Chu Chu cũng run rẩy lông chân nói.
Phương Sinh vốn dĩ đã đang chột dạ, vừa nghe lời này, sắc mặt càng lạnh lùng sắc bén.
“Câm miệng!”
Nhưng ngay sau khi hắn răn dạy giáo đồ Trư yêu xong, Huyết Thanh Châu lại lần nữa sáng lên.
Phương Sinh tay run rẩy, nhìn hạt châu không ngừng lóe sáng, lần đầu tiên có cảm giác chột dạ không dám nhận truyền âm.
Làm, làm sao đây?
Khổ chủ bị hố đã tìm tới cửa.
Bỏ đi, nếu không nhận, xui xẻo cũng là mình.
Nghĩ đến vụ con quay của Long Nhật Thiên ngày trước, Phương Sinh tuyệt vọng hít một hơi thật sâu, nhắm mắt nhận truyền âm, vừa mở miệng liền nói:
“Nhật Thiên, thực xin lỗi, ta sai rồi, ta không nên……”
Hắn lời nói còn chưa nói xong, đã bị Bạch Lang đánh gãy: “Không, ngươi làm rất tốt.”
Ân?
Phương Sinh:……?
Bạch Lang tiếp tục nói: “Nguyên lai thư phòng phủ thành chủ thật sự có tài liệu liên quan tới Nguyệt Loan Tuyền. Lúc trước là ta hiểu lầm ngươi! Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ gạt ta.”
Tiểu Bạch Long nói, nhanh chóng xé xuống tờ giấy kia.
Huyết Thanh Châu khó có khi được khích lệ một câu.
Phương Sinh ở đầu bên kia còn đang chuẩn bị xin lỗi đột nhiên nghẹn lại, thẳng đến khi Bạch Lang cắt đứt liên hệ cũng chưa phản ứng lại.
…… Thật sự có tài liệu?
Hắn hốt hoảng, có chút không thể tin tưởng.
Mẹ nó mèo mù gặp được chết chuột, hắn thế mà bịa được đúng rồi?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!