Ta Với Sư Môn Không Hợp
Chương 91
Edited by Hari.
Vốn chỉ là động tác đeo mặt nạ đơn giản, lại bởi vì hành động của Bạch Lang mà trở nên ái muội.
Cánh tay Yến Phất Quang khựng lại, hầu kết lên xuống, nhịn không được khàn giọng hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
Tiểu Bạch cũng không nghĩ tới sư tôn lại phản ứng lớn như vậy.
Nàng lúc này đã thu hồi răng nanh nhỏ, liếm liếm môi: “Ta không làm gì a.”
“Sư tôn ngài thật thơm a.”
Long giác thiếu nữ ánh mắt ngây thơ, lại làm ra động tác không phù hợp.
Nàng sau khi nói xong, nhịn không được lại kề sát vào hắn, muốn nhẹ nhàng cắn một ngụm nữa, giống như chó nhỏ liếm mẩu xương.
Thái dương Yến Phất Quang giật giật, muốn thu hồi tay, lại lặng lề không thể động đậy.
“Lui ra!”
Hắn lạnh lùng nói.
Hóa ra là trong lúc bất tri bất giác Tiểu Bạch Long đã dùng định thân thuật định trụ hắn.
Mới vừa áp chế thương thế, không còn lại bao nhiêu linh lực.
Yến Phất Quang trong khoảng thời gian ngắn cũng khó phá được cấm chế này.
Biểu tình của Bạch Lang dừng một chút, đột nhiên hỏi: “Sư tôn, ta lúc trước có phải cũng đã từng làm như vậy hay không a?”
Nàng trong đầu mơ mơ hồ hồ.
Mơ hồ nhớ lại chút cảnh tượng trong tâm ma kiếp.
Nhưng cũng không nhớ rõ lắm.
Long tộc đối với dục vọng hết thảy hành động đều theo bản năng.
Khi bỗng nhiên có cảm giác sư tôn ăn rất ngon, Bạch Lang đã chậm rãi nhớ ra chút gì đó.
Yến Phất Quang bị nàng sờ soạng, ngón tay run rẩy. giờ phút này mở bừng mắt.
“Cái gì lúc trước?”
“Ân…… Nến đỏ, chăn đỏ, hình như còn có y phục đỏ. Sư tôn, chúng ta lúc trước có phải đã từng ở nơi như vậy hay không a?”
Yến Phất Quang:……
Có lẽ là Tiểu Bạch Long nhớ lại tâm ma cảnh rồi.
Trong lòng hắn cũng không hẳn là nhẹ nhàng thở ra, vẫn có chút cảnh giác, nhíu nhíu mày, không kiên nhẫn nói: “Địa phương ngươi nói ta chưa từng nghe qua. Còn không mau thả vi sư ra!”
Bị tảng đá đè thiếu chút nữa lưu lại bóng ma, Yến Phất Quang có ngốc mới nói ra như vậy.
Hắn giả bộ không kiên nhẫn.
Bạch Lang lại không tin, giống chú chó nhỏ ở trên người sư tôn cọ tới cọ đi.
Yến Phất Quang:……
Hắn hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng áp xuống xao động.
“Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”
Chính Bạch Lang cũng không biết.
Nàng chỉ cảm thấy khi mình nhìn sư tôn giống như là nhìn thấy một khối điểm tâm ngọt lịm vậy, cả người tản ra hương khí.
Rõ ràng trước khi vào cửa còn không sao, tại sao hiện tại vừa nhìn thấy lại thành như vậy.
Tiểu Bạch chớp chớp mắt, bản thân cũng có chút khó hiểu.
“Sư tôn, ta cũng không biết.”
Bởi vì Yến Phất Quang bị định trụ.
Nàng hàng mi dài lóe lóe, lại nhịn không được đem ánh mắt chuyển dời đến trên môi sư tôn.
Nơi này…… nhất định so với vừa rồi còn ngon hơn đi.
Long giác đều đã phiếm hồng, tuy rằng bản thân cũng cảm thấy hành động này có chút ngượng ngùng, nhưng lại không có cách nào khắc chế bản thân.
Mãi cho đến khi nàng cắn lên môi sư tôn.
Hô hấp nóng rực phun ở bên tai.
“Tiểu Bạch, ngươi…… đến kỳ động dục?”
Khi Bạch Lang tới gần, Yến Phất Quang rốt cuộc đã hiểu chuyện là như thế nào.
Tiểu Bạch Long đôi mắt ướt át, dường như đã khắc chế không nổi, ngay cả hơi thở trên người cũng thay đổi.
Nguyên bản linh khí trầm ổn trở nên bạo động cuốn thành một cái lốc xoáy.
Ánh mắt nàng vừa nóng bỏng vừa tò mò.
Nói không nên lời là chuyện gì xảy ra.
Bạch Lang chỉ nghe thấy có người thở dài, trên môi nhẹ ma sát rồi biến thành ôn nhu.
Nàng mơ mơ màng màng, đuôi lông mày thả lỏng, đuôi mắt mang theo chút hồng.
Rồi lại bị người nhẹ nhàng cắn một chút.
“Ngô”
Tiểu Bạch Long đột nhiên mở mắt ra, huyết châu lăn ra, theo chỗ bị thương được ôn nhu liếm láp.
Yến Phất Quang lúc này đã cởi bỏ cấm chế.
Ngón tay hắn dừng một chút, nhẹ nhàng đỡ ở đầu vai của Bạch Lang.
“Tiểu Bạch, có sợ không?”
Sợ cái gì?
Giống như vậy hôn sao?
Bạch Lang mới vừa có chút mê hoặc.
Trước mắt đã bị người che khuất.
Ánh sáng trước mắt đột nhiên mất đi, lòng bàn tay dán ở trên hàng mi dài có chút ngứa ngáy.
Theo một tiếng cười nhẹ.
Bóng dáng trước người tựa hồ càng nặng thêm.
Bạch Lang không tự chủ được nắm chặt tay, trước khi phản ứng lại, đã hoàn toàn bị hơi thở của sư tôn bao trùm.
Đó là một nụ hôn…… so với trước càng mãnh liệt hơn.
……
Một canh giờ sau.
Xao động dâng lên trên người Bạch Lang vì kỳ động dục đã bình phục lại.
Nàng chết lặng, sau khi phản ứng lại vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, mặt đỏ cơ hồ sắp thăng thiên tại chỗ.
Yến Phất Quang ở địa phương nàng không nhìn thấy, đuôi lông mày nhu hòa hơn rất nhiều.
Hắn nhặt lên mặt nạ ở một bên, hơi hơi nhướng mày: “Sao, còn muốn vi sư đeo cho ngươi?”
Sư tôn đeo cho nàng?
Tưởng tượng đến chuyện vừa rồi, Bạch Lang đầu lắc như trống bỏi.
“Không, không cần, ta tự mình làm.”
Nhìn ra Tiểu Bạch Long đang thẹn thùng.
Yến Phất Quang ánh mắt sâu thẳm, tâm tình khó được có chút vui sướng.
“Đi thôi.”
Hắn lên tiếng nói.
Bạch Lang mơ mơ hồ hồ đi theo sư tôn cùng nhau đi ra ngoài.
Ngay cả hai người cầm tay cũng không có phản ứng lại.
Dọc theo đường đi còn đang tự hỏi bản thân đã làm gì.
A!
Nàng rốt cuộc đã làm gì?
Nàng cắn hầu kết của sư tôn?
Hôn sư tôn.
Sư tôn lại…… hôn nàng?
Nàng còn nói sư tôn thơm!
Bạch Lang chỉ cảm thấy một trận hít thở không thông.
Kỳ động dục thật là đáng sợ!
Nếu là ngày thường, Bạch Lang tuyệt đối không dám nghĩ mình có thể làm ra chuyện như vậy.
Nàng đã không phải Tiểu Bạch Long đến xuân cung đồ cũng không hiểu.
Đây đại biểu cho điều gì, Bạch Lang hiểu được.
Trên mặt nàng nóng lên.
May mắn còn có mặt nạ che, không đến mức để người khác nhìn ra.
Yến Phất Quang cũng rõ ràng Bạch Lang đang suy nghĩ miên man.
Bất quá…… Hắn cảm thấy nên để cho Tiểu Bạch Long này nghĩ nhiều chút, dù sao cũng tốt hơn so với không nghĩ.
Đỡ phải lúc nào cũng không thông suốt.
Bạch Lang ở kỳ động dục khinh bạc sư tôn, đối với sư tôn làm ra sự tình giống như nguyệt nương, lúc này phải chịu trách nhiệm thế nào đây?
Nàng đang suy nghĩ, bên tai liền truyền đến một đạo thanh âm.
“Cái này, muốn hay không?”
Yến Phất Quang từ trên quầy bán hàng rong lấy đến một cây kẹo hình thỏ.
Hắn ngón tay nhẹ vung, lại thấy phía sau con thỏ còn có một con rồng, không khỏi nhíu mày nói: “Vậy cái này đi. Đem cây kẹo này bọc lại đi.”
Long giác trên đầu Bạch Lang vẫn đang hiện.
Lão bá bán hàng rong nhìn Bạch Lang, lại nhìn kẹo rồng do mình nặn, hơi hơi sửng sốt một chút. Bất quá vẫn ở trong những thanh âm náo nhiệt rất nhanh phục hồi tinh thần lại.
Trên đại lục Long tộc cũng không ít.
Chỉ là không nghĩ tới, tối nay vừa lúc bán hàng rong lại gặp được một người.
Xem bộ dáng vị tiên tử này, chỉ sợ cũng là mua cho vị Long tộc bên cạnh.
Lão bá cười đem đồ bọc lại, ở phía dưới dùng giấy dầu lót thêm một tầng, sau đó cười nói: “Tiên trưởng thật là có mắt nhìn. Con rồng cuối cùng này vậy mà cũng bị ngài phát hiện. Lão hủ hôm nay miễn phí tặng ngài thêm một đường nhân. Chúc ngài cùng phu nhân chơi vui vẻ.”
Trong Phong Nguyệt Thành đều là tình lữ.
Yến Phất Quang lại nắm tay Bạch Lang mua kẹo đường.
Lão bá tự nhiên liền cho rằng hai người là đạo lữ, hơn nữa còn cực kỳ ân ái.
Bạch Lang thình lình bị kêu phu nhân, thiếu chút nữa bị dọa thất thanh.
Nhưng lúc này, sư tôn lại một câu cũng không giải thích, ngược lại đem kẹo trong tay đưa cho nàng.
“Thử xem có ngon không? Ăn không ngon thì ném đi.”
Đây là sau khi lão bá đã rời đi, sư tôn nói.
Hiển nhiên là nói cho nàng không cần miễn cưỡng như kẹo hồ lô lúc trước.
“Nhưng sư tôn……”
Bạch Lang dừng một chút.
Giấy gói kẹo cũng đã bị mở ra.
Bạch Lang:……
Được rồi.
Nàng miễn miễn cưỡng cưỡng ăn một miếng.
Ngọt lịm, hương vị hơi mang theo chút hương hoa quế, hẳn là ở bên trong bỏ thêm mật hoa quế.
Kẹo đường bị Bạch Lang cắn mất cái đuôi rồng, lại nhịn không được nhìn về phía địa phương khác.
Người chung quanh người tới rồi lại đi.
Cảnh tượng hội đèn lồng thay đổi từng đợt lại từng đợt.
Yến Phất Quang rất có hứng thú nhìn.
“Không bằng ăn hai cái móng vuốt đi.”
Bạch Lang miệng cứng lại, nhìn về phía sư tôn.
Yến Phất Quang nhấp môi: “Hoặc là cái sừng nhỏ cũng được. Không biết sừng có phải cũng là vị hoa quế hay không.”
Bạch Lang luôn cảm thấy lời này có ý gì đó.
Nàng nhíu nhíu mày.
Vốn chuẩn bị ăn móng vuốt với sừng, lúc này thế nhưng không biết nên cắn từ chỗ nào.
Lúc này, sư tôn rốt cuộc thu hồi ánh mắt.
Bạch Lang nghe thấy tiếng cười nhẹ, có chút không thể hiểu được.
Nàng thừa dịp sư tôn không phát hiện, trộm mài mài răng nanh nhỏ, giống như lúc trước cắn hầu kết, lặng lẽ, một ngụm cắn xuống, cắn đứt nửa cây kẹo rồng.
Ngô một tiếng, rất nhanh nuốt xuống.
Yến Phất Quang quay đầu.
Bạch Lang ngậm miệng, dưới mặt nạ miệng lúng búng.
Lúc sau, lại khi sư tôn không chú ý, cắn thêm một miếng nữa.
Sau đó no ợ một tiếng hoàn mỹ không tì vết.
Quý Tu nghe nói tối nay có hội đèn lồng, liền nghĩ ở hội đèn lồng mua cho Bạch Lang một chiếc mặt nạ, sau đó mời nàng cùng nhau đi dạo.
Hiện tại cách thời gian giới nghiêm còn một canh giờ.
Hắn đi tới chỗ dãy quầy bán hàng rong náo nhiệt, bước chân dừng một chút, không khỏi đi tới một quầy đông khách nhất.
“Có mặt nạ bạch long không?”
Sau khi thanh toán tiền xong, người bán hàng rong vội vàng lấy đồ ra.
Mặt nạ kia có một long giác, chỉ có nửa mặt trên, rất đáng yêu.
Quý Tu tuy tính tình lạnh lùng, giờ phút này nhìn thấy chiếc mặt nạ này liền nghĩ đến Bạch Lang, trong lòng cũng mềm chút.
Thứ này, sư muội chắc sẽ thích đi.
“Chiếc này đi.”
Hắn mím môi, mới vừa cầm mặt nạ chuẩn bị rời đi, lại không nghĩ rằng thấy được một người quen thuộc.
Bên kia quầy hàng, một bạch y tăng nhân cũng cầm một chiếc mặt nạ bạch long như vậy.
Già Ly nhìn đồ vật trong tay, ngữ khí ôn hòa: “Lão bá, cái này bán thế nào?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!