Ta Với Sư Môn Không Hợp
Chương 94
Edited by Hari.
Bạch Lang cùng Phong Vân Xu ra khỏi tửu lâu, sau khi đi xa rồi mới dám nhẹ nhàng thở ra.
Nàng vừa ra khỏi tửu lâu cả người liền thả lỏng, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, ngay cả tiểu giác trên đầu cũng hoạt bát lắc lư.
“Còn tốt, còn tốt. Làm ta sợ muốn chết!”
Phong Vân Xu tưởng nàng muốn nói cái gì, ai ngờ tiểu long này quay đầu lại hỏi: “Cho nên, chúng ta đi chỗ nào chơi đây?”
Phong Vân Xu:……
Ngươi một chút ý thức nguy cơ cũng không có sao?
Nàng nhíu nhíu mày, do dự hỏi: “Ngươi không sợ ta là người xấu sao?”
Không hề phòng bị, thật sự muốn cùng nàng đi ra ngoài chơi.
Người xấu?
Bạch Lang quay đầu, hậu tri hậu giác nhớ tới hai người mới là lần thứ hai gặp mặt, lại còn đều mang mặt nạ.
Bất quá cũng không quan trọng.
Bạch Lang cảm thấy nàng hiện tại lấy thực lực ác long quyết tử cảnh giới, cho dù thực gặp phải người xấu cũng không có gì.
Cùng lắm thì giống như đùa bỡn trùng ma là được.
Vì thế nàng quay đầu lại, thập phần chân thành nói với Phong Vân Xu: “Không, ta tin tưởng ngươi là người tốt. Chúng ta lần đầu tiên gặp nhau, ngươi còn tặng đồ cho ta nữa.”
Nàng lúc này cũng chưa nhận ra Phong Vân Xu trước mắt này chính là đương sự nàng lúc trước nửa đêm đi phủ thành chủ nhìn lén, còn tưởng rằng lần gặp nhau ở quầy bán dao chính là lần gặp mặt đầu tiên.
Phong Vân Xu cũng không biết tiểu yêu tu này không chỉ trộm tài liệu bí mật của nàng, còn từng rình coi nàng, sau khi nghe lời này, rất là cảm động.
Hai người không hề phòng bị, giao thiển ngôn thâm (tâm sự với người không thân quen), nhất kiến như cố (cái này thì chắc mọi người đều hiểu nhỉ, nghĩa là vừa gặp mà đã cảm thấy như bạn thân lâu năm).
Bỏ qua một chút chột dạ còn tồn tại.
Phong Vân Xu tự nhiên không thể nói cho Bạch Lang, nàng lúc ấy đưa xuân cung đồ cho nàng, là bởi vì sau khi nghe thấy đoạn căn liền ôm tâm tư xem kịch vui.
Bất quá những điều này đều không quan trọng.
Tiểu long này đáng yêu như vậy, các nàng hiện tại vẫn kịp kết giao bằng hữu.
Hai người tay khoác tay vừa đi vừa trò chuyện, càng nói càng hợp ý.
Tiểu Bạch Long: “Thật không dám dấu diếm, ta mới vừa ở tửu lâu thấy ngươi liền cảm thấy thập phần thân thiết.”
Phong Vân Xu tự nhiên không cam lòng lạc hậu: “Ta cảm thấy ta hai trước khi đầu thai khẳng định đã quen biết.”
Bạch Lang càng cảm động: “Hảo huynh đệ, cảm ơn ngươi đã cứu ta!”
Phong Vân Xu lắc lắc đầu an ủi nàng: “Không cần khách khí, chúng ta mua bánh đường đi.”
Hai người vừa lúc đi đến quầy bán bánh đường.
Bạch Lang quyết định phải cho vị bằng hữu mới này một cái ấn tượng nàng rất hào phóng.
Vì thế lập tức ngừng lại, mua hai cái bánh đường.
……
Lúc này, Phương Sinh không khác gì chuột lén lút chạy trốn.
Tửu lâu là khẳng định không thể đi vào.
Phong Nguyệt Thành lớn như vậy, hắn hiện tại chỗ duy nhất có thể trốn chính là trong đám người.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn hùng hùng hổ hổ đem Già Ly cùng Yến Phất Quang đều mắng một lần.
Bất quá, dù sao cũng có chút giao tình, Phương Sinh không mắng Bạch Lang.
Trong lòng hắn vẫn còn giữ lại một chút ảo tưởng tốt đẹp về Long Nhật Thiên.
Dù sao…… Hắn lần này đã cứu Long Nhật Thiên từ trong nước lửa ra đó.
Kết quả khi hắn đang ngồi xổm trong một góc, nhìn thấy Long Nhật Thiên lôi kéo một nữ tu mang mặt nạ đi ra, trong lòng lộp bộp, sắc mặt tức khắc thay đổi.
Người này lại là ai?
Vốn cho rằng mình là đối thủ kiêm bằng hữu duy nhất của Long Nhật Thiên, Phương Sinh trong lòng ê ẩm.
Hắn không tự chủ được đi theo.
Cho đến khi nhìn thấy Long Nhật Thiên đối với hắn vẫn luôn keo kiệt bủn xỉn lại mua bánh đường cho nữ tu chưa từng gặp mặt kia!
Phương Sinh chua rồi.
Phương Sinh không nhịn được.
Hắn ngồi xổm sau quầy bán bánh đường, ghen ghét phát điên!
Phương Sinh oán hận ngồi gặm cỏ, thẳng đến khi bị đại nương bán cỏ dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn nửa ngày.
“Ngươi…… không sao chứ?”
Phương Sinh gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng hai người nắm tay rời đi, không nói lời nào.
Đại nương:……
“Hắc, tiểu tử, cỏ này không ăn được. Đây là để cho heo ăn.”
Thanh âm của đại nương không nhỏ.
Các quầy hàng chung quanh đều không khỏi quay đầu nhìn Phương Sinh.
Bỗng nhiên lâm vào hoàn cảnh xấu hổ, Phương Sinh phẫn nộ vứt bỏ đám cỏ trong miệng.
“Dựa vào cái gì heo có thể ăn mà người không thể ăn! Ngươi đây là đang khinh thường ta sao?”
Đại nương đột nhiên không kịp phòng ngừa nghe thấy lời nói sắc bén của hắn, sửng sốt một chút: “Ngươi ăn đi, ngươi ăn đi.”
Nhưng mà lúc này, Phương Sinh lại phẫn nộ đứng dậy, chột dạ từ quầy bán cỏ rời đi.
May mắn không túm hắn đòi tiền.
Phải biết rằng trên người hắn hiện tại một phân tiền cũng không có.
Ôm tâm tư không để người biết.
Cho đến khi Phương Sinh hùng hổ rời đi, đại nương mới phản ứng lại.
Đợi đã, hình như đã quên mất chuyện gì.
Tiểu tử này vừa rồi gặm cỏ của nàng còn chưa trả tiền a!
Bạch Lang cùng bằng hữu mới vừa đi vừa ăn.
Phong Vân Xu cắn một ngụm bánh đường, đột nhiên hỏi: “Nga đúng rồi, đã quên không hỏi ngươi, ngươi ngày đó rốt cuộc là muốn đoạn căn của ai a?”
Bạch Lang mím môi.
“Ai, chuyện này một lời khó nói hết. Chính là vị kiếm tu vừa rồi ngồi cùng bàn, mặc cẩm y màu đen, vẫn luôn đoạt thức ăn của ta kia.”
Phong Vân Xu nghĩ một chút.
Ân, người kia quả thật rất giống chính cung.
Vị kiếm tu khí chất hơn hẳn người thường kia vừa vào cửa liền không lúc nào là không tỏ rõ địa vị chính chủ của mình. Hơn nữa một người khác dù đã dùng đến ngoại vật, cũng không ép được hắn xuống.
Người này vừa nhìn chính là kẻ có ý niệm khống chế rất mạnh, một kẻ thập phần đáng sợ.
Người như vậy là tình nhân, xác thật rất khó.
Phong Vân Xu cảm thấy mình đã hiểu.
Cho nên, bởi vì chính cung này quá lợi hại, tiểu long mới muốn đoạn căn của chính cung đi.
“Ngươi thoạt nhìn có vẻ như không thành công đi?”
Nàng hiểu rõ hỏi.
Bạch Lang lúc này thật sự kinh ngạc.
“Ngươi sao biết được?”
Phong Vân Xu lại không phải tên ngốc, sao có thể không cảm giác được hơi thở nguy hiểm trên người kiếm tu kia.
Nàng lời nói thấm thía vỗ vỗ vai Tiểu Bạch Long.
“Ngươi nếu thành công, thì đã không đứng ở nơi này.”
Bạch Lang vẻ mặt nghi hoặc.
Cũng may Phong Vân Xu cũng không giải thích gì thêm, lúc này nói đến chuyện khác:
“Chắc ngươi lần đầu tiên nhìn thấy chợ đèn trên trời của Phong Nguyệt Thành đi?”
Bạch Lang gật gật đầu, rất nhanh đã bị kéo sang chủ đề khác.
“Chợ đèn trên trời là cái gì?”
Lúc này bên bờ sông các quầy hàng đã mở, thoạt nhìn không khác gì lúc trước, Bạch Lang lúc này mới kỳ quái.
Phong Vân Xu đoán được nàng không biết, không khỏi khẽ cười cười.
“Ngươi cùng ta đi đến phía trước mua vé đã.”
Bạch Lang bị lôi kéo đi đến chỗ đông người nhất phía trước.
Khi các nàng đến, đã có không ít người đang xếp hàng, Bạch Lang tuy rằng không hiểu có ý tứ gì, nhưng vẫn tiến lên ngoan ngoãn cùng Phong Vân Xu xếp hàng.
Dường như nhìn ra nàng nghi hoặc, Phong Vân Xu chủ động giải thích.
“Chờ lấy được vé, ngươi liền biết chợ đèn trên trời là như thế nào.”
Bạch Lang mơ mơ màng màng.
Mãi cho đến khi xếp hàng được nửa canh giờ, Phong Vân Xu đã lấy được hai vé.
Nàng đưa cho Bạch Lang một tờ, chỉ chỉ vân kiều (cầu mây) phía trước.
“Nhắm mắt lại, từ nơi này đi qua là được.”
Lúc này đã có không ít người bị lôi kéo đi qua vân kiều.
Cơ hồ tất cả đều là tình lữ.
Bạch Lang lúc này mới phản ứng lại, chợ đèn ở Phong Nguyệt Thành này cư nhiên thật sự ở trên trời.
“Bên trong có đồ tốt đấy.” Phong Vân Xu nhún vai, thúc giục nàng.
“Ngươi có dám đi vào hay không?”
Tiểu Bạch Long từ trước đến nay là người đến trời cũng dám chọc thủng, lúc này tự nhiên sẽ không lui bước.
“Đi, chúng ta cũng qua nhìn xem.”
Phong Vân Xu lúc này mới vừa lòng.
Hai người nhắm mắt đi theo chỉ dẫn xuyên qua vân kiều.
Vân kiều kia thoạt nhìn rất dài, phía trên mây mù tràn ngập, không biết sâu cạn. Nhưng khi đi lên lại cũng chỉ là sự tình trong nháy mắt.
Khi Bạch Lang còn chưa phản ứng lại, một trận lắc lư.
Cây cầu không biết là từ loại dây xích nào tạo thành hơi lắc lư, khi lần nữa mở mắt ra, hai người cũng đã tới nơi.
Đây là cảnh tượng hoàn toàn bất đồng với bên ngoài.
Không giống bên ngoài pháo hoa thập phần náo nhiệt, ngược lại nơi nơi đều là tiên khí mờ mịt.
Bạch Lang tò mò nhìn trái ngó phải.
Phong Vân Xu ở bên cạnh giải thích nói: “Tết hoa đăng hôm nay chính là việc trọng đại của Phong Nguyệt Thành. Mỗi năm chỉ vào lúc này mới mở ra. Ngươi cũng coi như tới đúng lúc, vừa lúc kịp tới nơi này.”
Thiên đăng không giống như ở ngoài có đủ loại quầy hàng. Ngược lại là kỳ thạch lưu tương, vân quyển rèm châu.
Bạch Lang nghe thấy có người cảm khái: “Đây cũng thật không hổ là di tích năm đó khi Thiên Đạo mới thành lập lưu lại. Lý lang, chúng ta một chuyến này không uổng phí.”
Mấy đôi tình lữ ở phía trước nói.
Bạch Lang nghĩ cũng đúng.
Di tích từ khi Thiên Đạo mới thành lập, không phải là Nguyệt Loan Tuyền sao?
Nàng chớp chớp mắt, Phong Vân Xu lặng lẽ tới gần nàng giải thích nói: “Nơi này thông với Nguyệt Loan Tuyền bên kia, theo nơi này, là có thể tiến vào Nguyệt Loan Tuyền. Bất quá hạn chế trong đó tương đối nhiều, bình thường không có người đi vào.”
Bạch Lang phục hồi lại tinh thần. Nghĩ đến điều kiện lưỡng tình tương duyệt kia gật gật đầu.
“Xác thật là rất khó.”
Bất quá theo lý mà nói, tình lữ tiến vào Phong Nguyệt Thành nhiều như vậy, vì sao lưỡng tình tương duyệt lại khó?
Nàng nghi hoặc, khi nhìn thấy một đôi tình lữ ở trên vân kiều thất vọng rời đi, cũng không khỏi hỏi.
Phong Vân Xu nhìn nàng một cái.
Nàng kỳ thật đối với loại chuyện này đã thấy nhiều, nhưng vẫn nói: “Nơi này chỉ cho phép tình lữ tiến vào, nhưng cũng không phải hai người trở thành đạo lữ, tâm liền sẽ ở bên nhau.”
“Tu Chân giới rất nhiều dụ hoặc, các nhân tố khác cũng rất nhiều. Cũng có không ít người là bởi vì nguyên nhân khác. Đạo lữ hai chữ này hiện tại có được quá dễ dàng, có rất nhiều đồng sàng dị mộng.”
Nàng khi nói lời này hơi có chút khinh thường.
Bất quá lại tựa hồ nghĩ tới cái gì, nhìn về phía Bạch Lang: “Tiểu Bạch, ngươi có người lưỡng tình tương duyệt sao?”
Nàng nghĩ đến lúc trước nhìn thấy ba người kia, tâm bát quái lại hừng hực bốc cháy lên.
Người lưỡng tình tương duyệt?
Bạch Lang còn chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Bên cạnh nàng cũng không có ví dụ nào.
Ngay cả phụ vương nàng hình như cũng không có đạo lữ linh tinh gì, lúc trước khi sư tôn nói quy củ của Phong Nguyệt Thành với nàng, nàng hoàn toàn không hiểu.
Đối mặt với vấn đề của Phong Vân Xu, Tiểu Bạch Long chỉ có thể tự hỏi một lát, nói cho nàng: “Ta không biết.”
Phong Vân Xu cũng không kỳ quái.
“Ta biết ngay ngươi không biết, đi đi đi, ta mang ngươi đi xem thứ này.”
“Đầu kia vân kiều có một cái đồng tâm kính, chỉ cần nhắm mắt lại, tĩnh tâm đem tay ấn lên, là có thể nhìn ra người ngươi thích.”
“A?”
Còn có đồ vật thần kỳ như vậy?
Bạch Lang còn chưa phản ứng lại, đã bị Phong Vân Xu kéo đi.
Bên kia.
Phương Sinh tức giận rời đi, thì thu được một đạo truyền âm.
Hỏi hắn có ở cạnh Bạch Lang hay không.
Thanh âm này không cần nghe cũng biết là Già Ly.
Hắn nhíu nhíu mày, nhắc tới Tiểu Bạch Long vong ân phụ nghĩa kia liền thập phần tức giận.
Nhưng Già Ly lại nói: “Nữ tu xa lạ kia không biết sâu cạn, ta lo lắng Tiểu Bạch thí chủ gặp nguy hiểm……”
Bởi vì mang mặt nạ, Phương Sinh cũng không nhận ra là ai, nghe Già Ly nói như vậy, do dự một chút.
Thẳng đến khi người nọ nói: “Ngươi nếu biểu hiện tốt, ta có thể lại thả ngươi thêm một ngày.”
Phương Sinh:……
Được rồi.
Hắn quay đầu nhìn vân kiều, lặng lẽ theo đi lên.
Khi Già Ly rũ mắt xuống, Quý Tu lại không tiếp tục ngốc trong tửu lâu nữa, đột nhiên đứng dậy, cầm kiếm xoay người rời đi.
Già Ly ngẩng đầu lên, Yến Phất Quang lại trước sau thần sắc vẫn bình tĩnh.
“Phất Quang chân quân không lo lắng sao?” Bạch y tăng nhân lên tiếng hỏi.
Yến Phất Quang tay đang rót trà dừng một chút, trong lời có ý.
“Tiểu Bạch không phải là tiểu hài tử nữa.”
Trước đây hắn đã từng hỏi Bạch Lang, có nguyện ý ở dưới cánh chim che chở của hắn hay không. Khi đó Tiểu Bạch trả lời không muốn.
Bởi vậy đối với một chút chuyện, Yến Phất Quang cũng buông tay để nàng đi làm.
Tóm lại nếu là Tiểu Bạch Long, hắn vô luận như thế nào cũng sẽ bảo vệ.
Già Ly nhíu mày nhìn hắn.
Trong lòng bỗng nhiên minh bạch, Yến Phất Quang hẳn là xác định người đi cùng Tiểu Bạch kia không có nguy hiểm.
Bàn tay cầm Huyết Thanh Châu hơi hơi dừng một chút.
Cùng lúc đó.
Bạch Lang rốt cuộc bị Phong Vân Xu đưa tới trước đồng tâm kính.
Nàng nhẹ nhàng thở ra.
“Tiểu Bạch không phải sợ, qua đây đem tay đặt ở trên gương là được. Trong đầu ngươi cái gì cũng không cần nghĩ.”
Bạch Lang:……
Miêu tả thật là trừu tượng a.
Nàng không hiểu.
Cái gì cũng không cần nghĩ rốt cuộc là cần nghĩ cái gì đây?
Nàng đứng tại chỗ có chút rối rắm.
Bỗng nhiên quay đầu lại nói với Phong Vân Xu: “Cái kia…… Nếu không ngươi trước làm mẫu một chút?”
Những lời này tràn ngập cảm giác quen thuộc.
Mỗi khi Tiểu Bạch Long nói ra những lời này, đều sẽ không có chuyện gì tốt xảy ra, nhưng Phong Vân Xu hiển nhiên không biết.
Nàng nhíu nhíu mày, nghĩ người lần đầu dùng đồng tâm kính không biết cũng là bình thường.
Vì thế đem bánh đường trong tay đưa cho Bạch Lang, tiến lên phía trước.
“Ngươi xem a, cứ như vậy đi lên phía trước, để tay lên trên, không suy nghĩ gì, người ngươi để tâm nhất sẽ xuất hiện.”
Bởi vì đã lâu không có người dùng đồng tâm kính.
Giờ phút này thấy có người không sợ đạo lữ tức giận cũng dám tiến lên, mọi người đều sôi nổi náo nhiệt xúm lại đây.
Bạch Lang cầm bánh đường đứng ở bên ngoài.
Sau khi thấy Phong Vân Xu đặt tay lên, mỉm cười ngừng hô hấp.
Sau đó trên mặt gương to như vậy xuất hiện một quyển…… xuân cung đồ, hai quyển xuân cung đồ, ba quyển xuân cung đồ.
Những quyển xuân cung đồ đó ở trong gương đánh loạn lên, cuối cùng quyển có khẩu vị nặng nhất kia giành thắng lợi.
Lúc này, trên mặt Phong Vân Xu tràn đầy tự tin, cảm thấy mình không có người trong lòng, trong đồng tâm kính hẳn là sẽ không xuất hiện cái gì. Kết quả không nghĩ tới vừa mở mắt ra, lại từ phản ứng của những người chung quanh ý thức được vừa rồi không đúng.
Nàng quay đầu lại, lại thấy trên mặt gương nàng vốn cho rằng sẽ trống không, lại xuất hiện quyển sách khẩu vị nặng nàng đêm qua mới thức đêm cày xong.
Còn đang hiện lên một trang có nội dung kinh bạo nhất.
Tươi cười của Phong Vân Xu cương cứng ở trên mặt.
Chung quanh một mảnh tĩnh mịch, qua một lát, chỉ có Bạch Lang phát ra một tiếng “wow” kinh ngạc cảm thán.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!