Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân - Chương 341: Vu Oan Giá Họa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
4


Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân


Chương 341: Vu Oan Giá Họa


Dĩ nhiên, thế công của Dương Siêu Phong hoàn toàn vô dụng, đối với người nắm giữ cảnh giới Lăng Ba Vi Bộ tầng cao nhất như Hoàng Việt, hắn chẳng khác nào một đứa trẻ sơ sinh đang muốn công kích một người lớn trưởng thành, lúc này, trong mắt đám võ giả quan khán, Dương Siêu Phong chẳng khác nào thằng hề, bị Hoàng Việt quay mòng mòng như con dế.

Đám đông giáo sĩ của Minh Giáo thấy một màn này, ai nấy lộ ra vẻ căm tức khó nhịn, bọn họ vô cùng phẫn nộ, tên này nếu có thể đánh thắng sao không đánh thắng luôn đi, còn cố tình trêu đùa thiếu chủ của bọn họ, đây là muốn khiêu khích quyền uy của Minh giáo sao, chỉ có một số môn phái nhỏ cùng với chính phái như Thúy Yên Thiếu Lâm là vô cùng hả dạ, đúng, cứ thế, cứ chọc chết tên Dương Siêu Phong này đi, ngay cả Huyền Đạt trông thấy cảnh này cũng không nhịn được phì cười, niệm “A di đà phật”.

“Đạt nhi, con nhìn người đúng lắm!” Vị Phương Trượng dẫn đoàn nhìn về Huyền Đạt, càng cảm thấy đứa trẻ này thông tuệ, ngay cả ông cũng không thể ngờ được Hoàng Việt lại cường đại đến thế, vậy mà không hiểu sao từ trước đến giờ ông chưa từng nghe qua danh tiếng người này trong phái Võ Đang, chẳng lẽ đứa bé này nhận được kỳ ngộ gì?

Lúc này trên lôi đài, Dương Siêu Phong khuôn mặt đỏ au, hắn tức, tức a! Tên nhóc này, nhìn khuôn mặt đầy hống hách của hắn kìa, dường như nhìn mình với ánh mắt chỉ để nhìn sâu kiến, rốt cuộc ai mới là con của Minh Chủ Võ Lâm, chẳng phải phái Võ Đang đời này không có ai xuất chúng sao? Tại sao từ đâu nhô ra tên tiểu tử này, chưa bao giờ hắn cảm thấy mình nhỏ bé đến vậy, thậm chí hắn cảm giác được, khí thế ngạo mạn mà đối phương tỏa ra còn hơn xa cha hắn, rốt cuộc tên này lấy đâu ra luồng bá khí đáng sợ thế kia?

Không! Không thể nào!! Chính hắn mới phải là Võ Lâm Minh Chủ tương lai! Hắn không thể thua đối phương được!

Nhưng rất tiếc, cho dù Dương Siêu Phong căm phẫn tới đâu, đáp trả hắn chỉ là một cái vỗ nhẹ của Hoàng Việt, lập tức, Dương Siêu Phong từ trên không trung phun ra một búng máu, bay ngửa ra ngoài lôi đài, một chưởng này, đã vượt xa phạm trù Hậu Thiên trung kỳ, thậm chí ngay cả Phương Trượng của Thiếu Lâm cũng không tự tin mình có thể tiếp được.

Dương Siêu Quần thấy con mình bị đánh bay như vậy, lập tức phi thân lướt tới, đón lấy, trong khoảng khắc này, Hoàng Việt cũng lập tức liên hệ với hệ thống, trộm lấy Càn Khôn Đại Na Di.

“Đinh! Kí chủ trộm Càn Khôn Đại Na Di thành công!”

Nhưng vừa trộm xong, chỉ nghe Dương Siêu Quần quát to: “Là ai, mau ra đây cho ta!!!!!!!!!!”

Dường như hắn vừa cảm giác được, công pháp bí tịch của mình bị mất, rõ ràng mới vừa rồi hắn vẫn cảm giác còn, sao bây giờ bí tịch ngay trong lưng quần hắn biến đi mất rồi, thật ra, sở dĩ Hoàng Việt trộm Cửu Dương Chân Kinh mà Dương Siêu Quần không biết được, cũng là vì bản bí tịch hôm qua không tiếp xúc với da thịt mà thôi.

Dương Siêu Quần lúc này vô cùng hoảng, bí tịch Càn Khôn Đại Na Di bị mất, sau khi đỡ con mình xuống, xác nhận nó không sao, hắn liền tiếp tục lục lọi Cửu Dương Thần Công, thì không thấy đâu, không nhịn được, liền hét lớn: “Phong tỏa nơi đây lại!”

Hoàng Việt cũng có chút chột dạ, nhưng nghĩ lại thì mình đã thu bí tịch vào trong hệ thống rồi, hắn cho dù có tìm cũng không tìm ra được, nên cũng không quá lo, chỉ là điều hắn lo là nếu Dương Siêu Quần thật sự phát điên, có khi hắn sẽ thật sự ra tay với hắn, bản thân Hoàng Việt thì không sợ gì, nhưng hắn sợ là đối phương sẽ nhắm vào Mộ Hoa, vào Huyền Đạt, thì hẳn là hai người này chết rồi cũng không tha cho hắn..

Quần hùng, đám đông lúc này đều không hiểu tại sao Dương Siêu Quần lại phản ứng mãnh liệt như vậy, không phải chỉ là thua một trận thôi sao, người ta là có thực tài chứ không phải dùng kế âm hiểm gì, chẳng lẽ Dương Siêu Quần muốn bóp chết Hoàng Việt từ trong trứng nước?

Dương Siêu Quần lúc này cũng không cho ai kịp phản ứng, hắn bước tới gần Hoàng Việt, cảm nhận được khí tức mơ hồ là Hậu Thiên hậu kỳ, trong lòng hoảng hốt, không thể được, hôm nay nhất định không thể tha cho thằng nhóc này rời khỏi đây, nếu không ngày sau tất sẽ thành họa lớn.

Nhưng nếu hôm nay hắn giết Hoàng Việt ở đây, tức sẽ phá hủy luật thi đấu của đại hội lần này, vì vậy, hắn cố tình giả bộ cầm lấy tay Hoàng Việt, như muốn tra xét gì đó, nhưng trong khoảnh khắc không ai nhìn thấy, một cái dây chuyền từ cổ hắn bắn ra, bay vào trong cổ áo Hoàng Việt, đây là dây chuyền chứa bí kíp Đấu Chuyển Tinh Di, trong một lần ngẫu nhiên hắn lấy được từ tay Đoàn Thị Đại Lý, sau đó hắn cười lớn, hô to:

“Chư vị, xin thứ lỗi, ta vừa bị mất một món bí kíp võ công, nhưng không biết là ai lấy, chư vị ở đây, phiền lòng cho ta kiểm tra người một chút, nếu như không có, ta xin bồi thường mỗi người một gốc nhân sâm ngàn năm, thế nào?”

Hoàng Việt cũng có thể cảm nhận được đối phương muốn vu oan giá họa cho mình, đối phương vận công khiến chiếc dây chuyền nhỏ bay vào áo hắn rất nhanh, ở đây hẳn là không ai có thể thấy được, đúng là Dương Siêu Quần, hắn ỷ rằng mình võ công cao, muốn qua mắt thiên hạ, đáng tiếc, hôm nay ngươi khó mà được như ý!

Quần hùng Võ Lâm lập tức xôn xao, có điều không ai tỏ ý phản đối, dù gì Dương Siêu Quần nói vậy hẳn là có nguyên do, vả lại được một gốc nhân sâm ngàn năm tuy không đáng là bao, nhưng được đích thân Minh Chủ Võ Lâm tặng là một vinh hạnh không nhỏ, hơn nữa bọn họ không lấy thứ gì, có gì ngại người khác kiểm tra đâu chứ?

Phương Trượng Thiếu Lâm lúc này lên tiếng hỏi: “Xin hỏi, Dương thí chủ bị mất đó là môn công pháp gì?”

“Đó là, Đấu Chuyển Tinh Di!”

“Đấu Chuyển Tinh Di???” Ai nấy ồ lên, đây không phải công pháp bất truyền của Đoàn Thị Đại Lý sao, tại sao Đoàn Thị Đại Lý lại có nhiều công pháp bị lộ ra như vậy? Vừa rồi là Lăng Ba Vi Bộ, nay là Đấu Chuyển Tinh Di, hơn nữa nghe đồn dạo gần đây còn có Nhất Dương Chỉ xuất thế.

“Không sai, là Đấu Chuyển Tinh Di!” Dương Siêu Quần nói tới đây, liền nhìn Hoàng Việt: “Tiểu tử, ngươi là người khả nghi nhất, có đồng ý cho ta kiểm tra không?”

Dương Siêu Quần cũng biết, Hoàng Việt đã biết mình muốn vu oan giá họa cho hắn rồi, đối phương hẳn là cũng biêt vừa rồi mình di chuyển dây chuyền vào áo đối phương, có điều đây chỉ là một cái cớ để Dương Siêu Quần ra tay diệt trừ hậu hoạn thôi, cho dù Hoàng Việt có từ chối và nói ra là hắn làm vậy hắn cũng không quan tâm, hắn chỉ cần một lý do, bất kể đúng sai, chỉ cần quần hùng không cho rằng hắn vô cớ mà ra tay là được!

“Không hề gì!” Hoàng Việt cười lạnh nói, vừa rồi hắn đã thu chiếc dây chuyền vào Linh Điền Không Gian, đối phương đây là muốn tặng công pháp cho hắn a, hắn cầu còn không được đây, nhưng dĩ nhiên, Hoàng Việt sẽ không cho phép Dương Siêu Quần kiểm tra, hắn liền lướt ra tới giữa lôi đài, sau đó vận công, y phục lập tức rách nát, bắn ra tứ phía, chỉ còn một cái quần con nho nhỏ.

“Dương Minh Chủ, cần cởi cả quần lót luôn không?” Hoàng Việt cười hắc hắc, thân thể tám múi cường tráng hiển lộ giữa nắng ban mai, Trần Mộ Hoa cùng với Ngọc Tuyết, hai nữ nhi của phái Thúy Yên nhìn mà không nhịn được rộn rạo trong lòng, quá bá đạo, quá ngang ngược a!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN