Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân - Chương 351: Quay Về Vân Việt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
4


Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân


Chương 351: Quay Về Vân Việt


Sau khi cùng dùng rượu, tâm sự chút chuyện xong, Hoàng Việt và lão Vĩ cùng lên đường quay về Đại Việt Thành, dĩ nhiên, không thể không đi qua tường thành ngăn cách vòng trong Thiên Đảo và vòng ngoài, nhưng lần này, cả hai quyết định không lén đi qua nữa, mà là đường hoàng quay lại.

Lão Vĩ cũng đã nói với Hoàng Việt lần này chớ phô trương cảnh giới ra ngoài, dù gì tin tức hắn đột phá đến Hậu Thiên hậu kỳ càng ít người biết càng tốt, dù sao sau này Hoàng Việt còn muốn đánh bại Dương Siêu Quần, tốt nhất là đừng để hắn đề phòng, nhưng lão Vĩ có niềm tin rất lớn rằng về sau Hoàng Việt nhất định có thể trở thành Minh Chủ Võ Lâm, khi đó toàn bộ nước Việt sẽ nhờ hắn mà thoải mái hành tẩu ở Thiên Đảo.

Trên đường đi, Hoàng Việt có thể thấy lão Vĩ cực kỳ mừng vui, suốt ngày cười nói, hắn cũng đoán được lão Vĩ nhất định là đang mơ mộng đến những ngày tháng sau này, khi mà người Việt sẽ vùng lên, người Trung Quốc không còn chiếm thế chủ đạo trên Thiên Đảo nữa, ai bảo võ giả cảnh giới cao có sức nặng đâu, dù cho Trung Quốc có hàng vạn võ giả cấp thấp, cũng không thể sánh bằng một người đột phá Bán Bộ Tiên Thiên đâu à…

Tuy rằng có một chút ghen tị với Hoàng Việt, nhưng lão Vĩ vẫn là mừng cho hắn hơn, hơn nữa Hoàng Việt cũng cho phép hắn tham khảo các công pháp đỉnh tiêm, lão Vĩ cũng không tin mình không tu luyện được, dù gì lão ấy cũng mới chỉ khoảng 80 tuổi, vẫn còn rất nhiều tuổi thọ, biết đâu sau này có thể đột phá đến Tiên Thiên cũng không chừng.

“Tiểu Việt, tên Dương Siêu Quần thật sự chưa đột phá đến Bán Bộ Tiên Thiên chứ?”

Hoàng Việt nghe vậy, liền đáp: “Lão Vĩ, ngươi đừng mãi hỏi nữa, câu này ta đã trả lời mấy chục lần rồi!”

“Hắc hắc, xem ra Minh Chủ Võ Lâm cũng không quá đáng sợ a…”

“Hừ, nếu ngươi đứng trước mặt hắn, sẽ biết hắn đáng sợ hay không!” Hoàng Việt cười khà khà, sợ rằng ngoài hắn ra, không ai dám vuốt râu hùm một cách ngang nhiên như vậy đi…

Rất nhanh, sau vài ngày, hai người cũng đi đến tường thành ngăn cách.

“Đến rồi!” Lão Vĩ cùng Hoàng Việt cùng xuống ngựa, dắt ngựa chuẩn bị đi qua tường thành.

Thật ra, muốn qua tường thành này cũng không hẳn phải là người Trung, chỉ cần là người thuộc môn phái cấp trung của nước Việt vẫn là có thể đi qua được, chỉ là lần trước Hoàng Việt và lão Vĩ không muốn bại lộ hành tung nên mới lén nhảy qua mà thôi, quả vậy, vừa thấy Hoàng Việt là người Việt quay lại, bọn họ có hơi hỏi han, nhưng Hoàng Việt vừa bộc lộ ra khí tức cảnh giới Hóa Kính thì ai nấy run như cầy sấy, không dám cản đường, đùa sao? Hóa Kính Tông Sư cho dù ở vòng trong cũng là cao thủ nhất lưu đó a…

Đến đây rồi, Hoàng Việt thường xuyên thấy người của nước Việt trên đường, làm hắn cũng có chút cảm khái, trong khi Trung Quốc chiếm đóng vòng trong tài nguyên trù phú, người của Việt Nam chỉ có thể ở vòng ngoài, không chỉ tốc độ tu luyện thấp mà còn ít tài nguyên, lại không được tiếp xúc với những môn phái đỉnh tiêm, làm Hoàng Việt càng muốn sau này lên ngôi Minh Chủ Võ Lâm rồi, hắn sẽ cải biến quy tắc của Thiên Đảo, không cho phép người Trung Quốc bài xích người Việt nữa, ngược lại còn phải dành cho người Việt những ưu tiên đặc biệt.

Lão Vĩ cũng đã cởi bỏ dịch dung, có điều nhìn bộ dạng xuề xòa của lão, trừ những cao thủ của nước Việt ra, khó ai mà tưởng tượng nổi người mang bộ dáng này lại là người trụ cột của Đại Việt.

Hoàng Việt còn đang cân nhắc, mình có nên quay về đất liền thăm người thân một thời gian không đây? Thật sự, nếu bây giờ quay về đất liền, cũng không tốn bao nhiêu thời gian của hắn, có điều, hắn sợ gặp người thân rồi, chính mình lại lưu luyến không muốn rời đi, haiz, thôi thì ráng chờ một thời gian, dù gì nếu 1 tháng sau hắn có thể đột phá đến Bán Bộ Tiên Thiên, khi đó chỉ cần giết Dương Siêu Quẩn, lên làm Minh Chủ Võ Lâm, hẳn là có thể hoàn toàn rời đi Thiên Đảo.

Trên đường đi, trong lúc nghỉ chân, Hoàng Việt cũng dành thời gian để viết mấy bức thư gửi cho từng người thân của mình, với ba mẹ, hắn chỉ nói với bọn họ rằng hắn ở Thiên Đảo sống rất tốt, hơn nữa đã đột phá đến cảnh giới cực cao, để bọn họ an tâm, còn với Kiều Linh và Hiểu My, hắn viết cho từng người từng tâm tư, nỗi nhớ mong của hắn dành cho hai người, tuy rằng Kiều Linh và hắn còn chưa thể nói chuyện bình thường với nhau nhưng hẳn là thư hắn viết thì cô cũng sẽ vẫn đọc đi, có khi còn hồi âm lại không chừng.

Trong những vật phẩm Hoàng Việt đưa cho lão Vĩ, còn có mấy lọ thuốc Gen cao cấp, hắn dành cho người thân của mình, bọn họ thích phục dụng thì phục dụng, dĩ nhiên Hoàng Việt tin tưởng lão Vĩ sẽ không mở ra, mà thật sự nếu lão Vĩ muốn một thanh, với quan hệ bây giờ của hai người, Hoàng Việt vẫn là sẵn lòng cho ông ấy sử dụng.

Chuyến này, Hoàng Việt vẫn chưa muốn gặp lại Băng Nhi, thật sự thì hắn muốn tránh né cô ta, tuy vậy với một người xinh đẹp như thế, nói Hoàng Việt không động lòng là không thể nào, chỉ là Hoàng Việt cảm thấy mình vẫn nên chuyên tâm tu luyện thì hơn, dù sao hắn cũng chỉ động lòng vì vẻ đẹp bên ngoài của cô ấy, chứ giữa hai người cũng chưa có nhiều kỷ niệm hay gì đó, Hoàng Việt chỉ cần gửi cho cô ta một bản công pháp tốt, hy vọng cô ta sớm đột phá cảnh giới đến Hậu Thiên, đến khi đó, có khi cô ta lại có suy nghĩ khác, vì dù gì khi cô ta đột phá đến Hậu Thiên thì chắc gì Hoàng Việt còn ở Địa Cầu chứ?

Nếu có thể, Hoàng Việt vẫn muốn giới thiệu Hải Đường công tử với cô ấy, tuy rằng Hải Đường công tử trước đây rất ham chơi, nhưng bây giờ cũng đã tu tâm dưỡng tính, vả lại Hải Đường công tử cũng không phải là người lười biếng, chỉ là trước đây chưa tìm được động lực mà thôi, Hoàng Việt tin rằng trong mỗi con người, chỉ cần người nào đó tìm được động lực thì nhất định người đó sẽ có thành tựu nhất định, không phải hắn cũng có động lực là muốn khám phá giang hồ sao? Muốn trở thành trụ cột cho nước Việt sao? Tuy rằng động lực này phần lớn đến từ tác động bên ngoài nhưng động lực nội tại phải nói là rất khó giữ vững đó a…

Ngày hôm sau, Hoàng Việt và lão Vĩ cũng đã đến Đại Việt Thành, hai người dừng lại trong tòa thành này mua chút thực phẩm, nhưng do đây là thành lớn của nước Việt, nên Hoàng Việt và lão Vĩ cũng không tránh khỏi bị nhận ra, ha ha, còn phải hỏi sao, nhiều người nhìn thấy Hoàng Việt, liền nhớ tới trận chiến trước đây của hắn với Vũ Nam, dù sao võ giả trí nhớ rất tốt, nhưng về phần lão Vĩ, những võ giả cao cấp nhìn thấy lão ấy còn không nhịn được bái lạy nữa kìa.

“Tiểu Việt, đi tới Vân Việt phái luôn sao?”

“Ân!”

Hai người tiếp tục cấp tốc lên đường, chỉ sau 2 ngày đi vội, cuối cùng, cũng đến trước cổng sơn môn của phái Vân Việt, nơi lưu giữ nhiều kỷ niệm đẹp của Hoàng Việt những ngày đầu tới Thiên Đảo.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN