Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 357: Truyền Công
Lúc này, trong đại diện của phái Võ Đang, Thanh Phong chưởng môn đang cùng mấy vị đệ tử cùng các sư huynh đệ trước đây của Hoàng Việt trao đổi.
“Thế nào, Bác Dịch, Mậu nhi vẫn chưa về sao?”
Phương Bác Dịch Phương Ngũ Hiệp vội nói: “Sư phụ, Mậu nhi nghe nói vẫn bình an vô sự, Dương Siêu Quần không làm gì được nó, có điều vì sao nó không chịu quay lại thì con cũng không rõ!”
Thanh Phong chưởng môn nghe vậy thì thở dài, haiz, đứa trẻ này, liệu nó có nỗi khổ khó nói gì đây? Thật sự ông cho rằng giờ đây chính ông cũng khó trở thành đối thủ của Hoàng Việt được, nếu như hai người liên thủ, sợ rằng Dương Siêu Quần cũng khó mà chiến thắng, nhưng mà không biết tại sao Hoàng Việt lại không chịu quay về.
“Được rồi, nhớ chú ý tình hình của Minh Giáo, ta tin tưởng với những gì xảy ra ở địa phận Ngũ Nhạc Kiếm Phái, Minh Giáo nhất định sẽ không chịu nằm yên, ra lệnh cho các đệ tử hành tẩu giang hồ phải chú ý, con nên gọi Nguyên nhi về đi, nếu không một khi võ lâm đại loạn, sợ là có người sẽ bắt Nguyên nhi đến uy hiếp chúng ta!” Thanh Phong chưởng môn trầm ngâm nói, nếu Hoàng Việt ở đây, nhất định sẽ phải bái phục tầm nhìn của ông, quả thật Thanh Phong chưởng môn có cái nhìn về đại cục rất chính xác.
“Vâng, sư phụ!” Phương Bác Dịch cũng mấy người đệ tử, mấy đồ tôn của Thanh Phong chưởng môn cũng lui ra, riêng Yến Đức Nhuận sư huynh còn muốn nói gì đó, nhưng cũng đành thở dài, tuy rằng hắn mừng cho người sư đệ của mình nhưng càng nhiều hơn là lo lắng cho đối phương a…
…
Giờ phút này, trong căn phòng nhỏ, Hoàng Việt có chút tiếc nuối lẩm bẩm: “Đúng là người tính không bằng trời tính mà!”
Vốn dĩ, Hoàng Việt còn cho rằng việc hắn đánh bại Dương Siêu Phong ít nhất phải mang về cho hắn 6000 tỷ tích phân đây, ai ngờ chỉ hơn 4000 tỷ, có lẽ Minh Giáo đã sai người kìm hãm không cho tin tức nhanh chóng lan tỏa ra ngoài, làm Hoàng Việt vẫn chưa đủ tích phân để thăng cấp Âm Dương Chân Kinh lên tầng 3, nên giờ đây tuy bế quan nhưng kết quả không được khả quan lắm, bằng với tốc độ tăng trưởng tích phân hiện tại, Hoàng Việt nghĩ ít nhất mình cũng phải cần 1 tuần sau mới đủ số tích phân, nhưng giờ đây Dương Siêu Quần đã đột phá đến Bán Bộ Tiên Thiên rồi, sợ rằng không có nhiểu thời gian cho hắn nữa…
“Xem ra vẫn là phải quay về Trung Nguyên!” Hoàng Việt quyết định, ngày mai sẽ lên đường quay lại Trung Nguyên, dò la tin tức xem tên Dương Siêu Quần có hành động gì, nếu Hoàng Việt đoán không lầm, trước tiên hắn sẽ ra tay với Ngũ Nhạc Kiếm Phái, dù sao việc hắn trộm Cửu Dương Thần Công cũng quá quỷ dị, Dương Siêu Quần sẽ khó mà nghĩ là hắn làm mà nghĩ là phái Hằng Sơn làm a.
“Hắc hắc, chắc giờ này Dương Siêu Quần vẫn không hiểu tại sao mình mất trộm bí kíp đi!” Hoàng Việt cười ha ha, đúng là có hệ thống liền khác hẳn, việc kỳ quái như vậy sợ là cho Dương Siêu Quần mười cái đầu hắn cũng không nghĩ ra được, sau này nếu có cơ hội, Hoàng Việt sẽ trộm thêm nhiều thứ từ hắn, tỷ như nội khố, à mà như vậy thì không được, đến khi đó có khi hắn còn tin là có ma quỷ, còn nghi thần nghi quỷ đây, ha ha…
Nhưng trước khi quay trở về Trung Nguyên, Hoàng Việt vẫn là phải làm một ít thứ, tỷ như truyền công cho Vân Du chưởng môn, hắn muốn giúp người sư phụ này của mình tăng tiến tu vi đến cảnh giới Hậu Thiên, thay hắn tọa trấn Đai Việt Thành, tuy rằng việc này sẽ khiến công sức tu luyện của Hoàng Việt mấy ngày hôm nay đổ sông đổ biển, nhưng hắn cũng không quá quan tâm, thậm chí nếu như Vân Du chưởng môn có thể tu luyện được Âm Dương Chân Kinh, Hoàng Việt cũng sẽ không tiếc dốc lòng truyền thụ, còn có thể mua Âm Dương Hoa từ hệ thống cho đối phương nữa kìa…
Về phần Phách Thể Vân Vũ Quyết, lần này Hoàng Việt cũng quyết định sẽ hối đoái từ hệ thống 1 phần nước thuốc, đủ cho Vân Du Chưởng Môn tu luyện môn công pháp này đến đại thành, đến khi đó bất kỳ ai muốn giết Vân Du chưởng môn cũng sẽ không đơn giản, với nội lực cùng với thể chất tầng thứ Hậu Thiên, Hoàng Việt tin tưởng Vân Du chưởng môn có thể đứng ở thế bất bại khi đánh với những Đại Tông Sư như Phượng Uy Đại Tông Sư và Hạo Nhiên Đại Tông Sư, dù sao lực tấn công của những vị này cũng chỉ ở mức Hậu Thiên sơ kỳ, muốn đánh phá phòng ngự của Phách Thể Vân Vũ Quyết đúng là không dễ.
Nghĩ liền làm, Hoàng Việt lập tức đến phòng của Vân Du chưởng môn, vừa gặp người sau, Vân Du chưởng môn đã hồ hởi nói với Hoàng Việt: “Tiểu Việt, con không bế quan, là nhớ vi sư sao?”
“Sư phụ, thật ra lần này con đến, là muốn giúp người đột phá đến Hậu Thiên!”
Vân Du chưởng môn vừa nghe, liền hoảng hốt: “Con thật sự muốn làm vậy?”
Vân Du chưởng môn lúc này vô cùng cảm động rồi, ông cũng nghe Minh Vĩ đại nhân nói Hoàng Việt biết Bắc Minh Thần Công, việc Hoàng Việt tu luyện đến Hậu Thiên hậu kỳ thì ông cũng tin hơn phân nửa, nhưng truyền tu vi thường cũng không thể chuyển hóa tối đa, tức muốn Vân Du chưởng môn đạt đến cảnh giới Hậu Thiên sơ kỳ, Hoàng Việt phải tiêu hao lượng tu vi gấp 3 lẩn như thế, đứa đệ tử này hắn cũng không dạy dỗ bao lâu, lại quan tâm và nhiệt tình đến mình như vậy làm Vân Du chưởng môn cũng có chút ngại ngần, haiz, đứa trẻ này, thật là biết nghĩ cho người khác a…
“Ân, sư phụ!” Hoàng Việt xác nhận nói, chút tu vi đó đối với hắn chẳng là gì, chỉ cần Âm Dương Chân Kinh đạt đến tầng 3, tu luyện một ngày là có thể bù đắp lại thôi…
“Sư phụ, con lập tức truyền công cho người!” Hoàng Việt nói xong, ngồi xuống trước mặt sư phụ, người sau cũng cười hòa ái, biết được đứa trẻ này đã muốn là sẽ làm, cho dù có từ chối cũng không được, nên mặc cho Hoàng Việt bắt đầu vận chuyển Bắc Minh Thần Công, truyền nội lực cho mình.
Từng luồng khí nóng bốc lên từ người Vân Du chưởng môn, quả thật giờ phút này ông cảm thấy rất thư sướng, từng luồng nội lực mang thuộc tính Âm Dương truyền vào người ông, luồng nội lực này vừa tinh thuần vừa ôn hòa, khiến cơ thể ông không chút nào bài xích, quả thật đối với Hoàng Việt, ông cũng có một chút ghen tị, dù sao đứa bé này quá nhỏ, mà đã sớm thành tài, trong khi ông tu luyện mấy mươi năm mà còn xa xa mới với tới cảnh giới Hậu Thiên, có điều ông càng vui hơn vì may mắn nhận được đứa bé này làm đệ tử, hẳn là những người bạn vong niên khi biết ông đã đột phá đến Hậu Thiên thì ghen tị muốn chết đi, nhất là tên chưởng môn Hồng Phong của phái Hồng Việt đó à…
Dù sao có người thì có giang hồ, tuy rằng Đại Việt luôn là một nước rất đoàn kết nhưng không phải là không có những mâu thuẫn, lần này khi ông đột phá Hậu Thiên rồi, phái Vân Việt cũng có thể tạm tính là môn phái cấp trung, sau này khi ông di chuyển môn phái vào vòng trong Thiên Đảo, các đệ tử cũng được nhờ, Tường Lam đồ nhi của ông cũng không cần phải mặc cảm với những đệ tử của phái Hạo Việt và Phượng Việt nữa.
“Tiểu Việt, ta cảm thấy thật sung sướng a!” Vân Du chưởng môn than, quả thật việc bình cảnh buông lỏng, cảnh giới Hậu Thiên sắp đột phá, hai mạch Nhâm Đốc sắp khai thông làm ông thoải mái muốn điên rồi…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!