Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân - Chương 361: Mẹ, Kia Là Cái Gì A!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
4


Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân


Chương 361: Mẹ, Kia Là Cái Gì A!


“Aiz, xem ra vẫn là không kịp a!” Trong một khu rừng trúc, lúc này Hoàng Việt đang ngáp ngắn ngáp dài, mấy ngày liền không ngủ lên đường, hắn đúng là có chút mệt, nhưng hắn cũng đã thông qua hệ thống biết được cử động của Dương Siêu Quần, không phải là hắn điều tra về Dương Siêu Quần mà hắn thử hỏi hệ thống về chưởng môn phái Hằng Sơn, thế mới biết được tên Dương Siêu Quần lần này đã quyết định dùng bọn họ làm chuột bạch rồi, việc Cửu Dương Thần Công mất tích chắc cũng chỉ là cái cớ thôi.

Liệu có kẻ nào ngu đến mức đi trộm Cửu Dương Thần Công của Dương Siêu Quần xong sau đó phô trương ra như thế không, nếu có thì hẳn là cũng có mục đích riêng, như là Hoàng Việt vậy, nhưng người như Hoàng Việt thì thiên hạ còn ai đâu chứ, cũng không phải ai cũng cần làm như vậy để tăng tích phân a, nên chỉ là vu oan giá họa mà thôi, nhưng lần này đúng là Hoàng Việt giúp Dương Siêu Quần một tay rồi, dù gì nếu Dương Siêu Quần giết hại chưởng môn của Ngũ Nhạc Kiếm Phái thì thiên hạ sẽ cho rằng có lý do chính đáng, dù người chỉ cần hơi có chút mắt nhìn nhìn vào cũng đủ biết đó không hề là lỗi của bọn họ.

“Không được, nếu cứ đi như vầy sẽ không kịp!” Hoàng Việt ngồi trên ngựa, cảm thấy cho dù có thay mấy lần ngựa nữa, cũng không kịp tới phái Hằng Sơn, hắn liền nảy ra một ý định táo bạo.

“Hệ thống, hối đoái một chiếc xe mô tô!”

“Đinh! Hối đoái thành công!” Hệ thống lập tức đáp ứng, tức khắc, trước mặt Hoàng Việt, một chiếc xe mô tô trông cực kỳ ngầu hiện lên, Hoàng Việt cũng không lựa chọn kiểu nào, dù gì đường ở Thiên Đảo cũng không phải như đường trường, mô tô không cần quá tốt cũng được.

So với đi xe hơi, Hoàng Việt vẫn là thích đi mô tô hơn, có cảm giác làm chủ tay lái hơn, còn về xăng, hết xăng thì hắn hối đoái từ hệ thống là đủ rồi, có điều trên đoạn đường này, hẳn là sẽ không bình tĩnh.

“Rẹt…rẹt…rẹt…”

“Mẫu thân, kia là cái gì a!” Một đứa bé chỉ chỉ vào chiếc xe Hoàng Việt đang chạy, hết sức ngạc nhiên hỏi.

“Tiểu Mai, mẹ cũng không biết, nhưng nó chạy nhanh quá!” Người mẹ của đứa bé cũng không nhận ra đây là gì, lúc này hai người bọn họ đang hành tẩu trên đường, ở Thiên Đảo, nhất là ở vòng trong, đa phần người ta còn chưa đến đất liền bao giờ, chỉ có những cao thủ đỉnh tiêm, hoặc những kẻ quá yếu nhược mới từng tìm cách đến đất liền quan sát, người trước là muốn đi xem đất liền thế nào, còn người sau thì muốn tìm nơi mà chính mình có thể tung hoành ngang dọc, ở Thiên Đảo, không phải người ta không thể mang xe đến đây, mà là con người nơi này vốn dĩ không cần những vật đó, dường như những đồ vật như xe cộ, nhất định sẽ phun ra khí ô nhiễm, ảnh hưởng đến không khí tu hành của nơi này.

Hoàng Việt nhìn trên đường, từng người sửng sốt nhìn mình thì cũng cảm thấy có chút hài hước, cũng do hắn không muốn tốn thời gian, nên tản ra Hoàng Đế Khí Thế, bất cứ võ giả nào muốn chặn đường hắn, khi cảm giác được khí thế hắn toát ra thì đều phải suy nghĩ lại, tuy rằng khí thế Hoàng Đế đối với cao thủ cảnh giới Hậu Thiên thì không làm được gì nhưng cao thủ Hóa Kính một khi cảm nhận được cũng phải có chút e ngại.

“Cái quái gì đây!”

“Thiếu niên này, không tầm thường à!”

Trên đường Hoàng Việt lái xe chạy đi, vô số võ giả đều trợn mắt hốc mồm, có những người sợ hãi không phải vì bọn họ không biết Hoàng Việt cưỡi cái gì, mà là vì Hoàng Việt dám bạo gan đi xe máy trên Thiên Đảo, loại xe này trên đất liền bọn họ thấy nhiều rồi, nhưng ở trên Thiên Đảo, kẻ dám dùng những vật hiện đại như vậy hoặc là có bối cảnh lớn, hoặc là gan to bằng trời, mà thật ra cho dù có bối cảnh lớn cỡ nào người ta cũng không dám làm như vậy, trừ khi là người của Minh Giáo, mà người của Minh Giáo thì rất bài xích những đồ vật từ đất liền, hẳn là tên này chính là một kẻ không biết trời cao đất rộng.

“Bắt hắn lại, nếu giao cho Minh Chủ Dương Siêu Quần, nhất định sẽ được trọng thưởng!”

“Đúng đúng!”

Cũng không thiếu những kẻ không có ánh mắt nhìn người, tuy rằng cảm thấy Hoàng Việt có khí thế đáng sợ, nhưng bọn họ đều là thổ địa nơi này, ngang ngược đã quen, không đem khí thế của Hoàng Việt coi ra gì.

“Hừ!” Hoàng Việt thấy vậy cũng chỉ hừ lạnh, đối với những kẻ này, hắn không hề nương tay, từng luồng từng luồng nội lực ngoại phóng, hất bay bọn hắn ra, ngã kêu oai oái, có người còn phun ra một búng máu, đấy là do Hoàng Việt không thèm chấp nhất bọn hắn, nếu không ít nhất cũng phải bỏ lại nửa cái mạng.

“Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng!”

“Đại hiệp, xin tha cho ta!”

Đám võ giả có mắt như mù này vừa nhận thức được Hoàng Việt là cao thủ Hậu Thiên, tên nào tên nấy cung cung kính kính, không ngừng quỳ lạy dập đầu cầu xin, Hoàng Việt chỉ trao cho bọn hắn một ánh nhìn khinh bỉ, sau đó tiếp tục chạy đi, tiếc cho Hoàng Việt là ở đây không phải trên đất liền, tin tức không làm truyền nhanh, nên trên đường đi vẫn là không thiếu con thiêu thân lao đầu vào lửa.

“Hừ, lũ này thật là đáng ghét!” Hoàng Việt bĩu môi, đúng là không ít người trông Hoàng Việt trẻ tuổi nên khinh thị, dù rằng hắn đã tỏa ra Hoàng Đế Khí Thế rồi, nhưng nếu thời thời khắc khắc vận dụng nội lực để tỏa ra ngoài, không phải lúc nào Hoàng Việt cũng làm được, nên chỉ có thể chờ những tên thiêu thân này chọc tới hắn, hắn mới phát ra nội lực đuổi bọn hắn đi mà thôi, cũng may là chỉ cần vài tiếng đồng hồ nữa là tới Hằng Sơn rồi, hy vọng bọn người của Ngũ Nhạc Kiếm Phái có thể chờ Hoàng Việt tới nơi đi…

Bắc Kiếm Thành, trong một tửu điếm sang trọng nhất của tòa thành này, lúc này, không thấy bất kỳ khách nhân nào, chỉ thấy xung quanh tửu điếm, vô số đệ tử của phái Hằng Sơn đang đứng canh, có vẻ trông rất hồi hộp, không biết là chờ đợi ai đại giá quang lâm.

Vài giờ sau, trời đã gần đến trưa, trên đường phố, khu vực này cũng cấm chỉ thường dân qua lại, tuy rằng người ở Bắc Kiếm Thành hầu hết đều là võ giả nhị lưu trong giang hồ, nhưng cũng không được phép đi đến nơi đây, đủ biết vị khách quý sắp đến đây hẳn là người rất có địa vị, ngay cả phái Hằng Sơn cũng phải tiếp đón nồng hậu.

Đột nhiên, từ một con đường lớn, có một đoàn xe ngựa đang hướng tới gần, đám đệ tử phái Hằng Sơn thấy vậy khuôn mặt liền vô cùng mừng rỡ, vì xe ngựa này mang tiêu chí của môn phái Hằng Sơn bọn họ a, hơn nữa không phải là một xe, mà là tận năm xe, hôm nay bọn họ cũng biết nơi này ai sẽ đến, chính là 5 vị chưởng môn của Ngũ Nhạc, tất cả món ăn ngon nhất cũng đã được chuẩn bị, loại rượu ngon nhất đã được lấy ra, chỉ chờ 5 vị chưởng môn này và khách quý của bọn họ đến hưởng dụng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN