Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 379: Ngươi Chỉ Có Nhiêu Đó Bản Sự Sao?
“Haha, ngươi chỉ có nhiêu đó bản sự sao?” Dương Siêu Quần sau khi lĩnh được một chưởng, liên bứt ra, cảm nhận được lực đạo của Hoàng Việt không quá đáng sợ làm hắn vô cùng vui mừng.
Hoàng Việt vẫn là lặng im không nói gì, không phải vì công nhận lời nói của đối phương mà là hắn muốn cho đối phương cứ ngộ nhận như vậy, thử nghĩ xem, nếu vừa rồi Hoàng Việt có thể lập tức giết chết Dương Siêu Quần, tuy rằng có thể làm được nhưng đó là mục đích của Hoàng Việt sao? Giết chết Dương Siêu Quần thì có lợi gì cho hắn chứ?
Thay vào đó, Hoàng Việt muốn Dương Siêu Quần nghĩ rằng mình rất muốn giết chết đối phương, nhưng không làm được, đến lúc mấu chốt, chỉ cần Hoàng Việt thắng hiểm một đòn, Dương Siêu Quần sẽ nghĩ là hắn chết chắc, đến khi đó Hoàng Việt mới biết được vì sống còn tên này có thể làm ra những gì.
Trong ánh nhìn của mọi người, Hoàng Việt cũng bị chưởng lực của Dương Siêu Quần bức lui, đánh bật lên không trung, sau đó thân mình thoáng ổn định, đáp xuống một góc của võ đài, dường như hai người cũng không ai làm gì được ai, làm ai nấy đều thở phào một hơi, nếu như Hoàng Việt quá mạnh, ngày hôm nay sợ rằng Dương Minh Chủ khó mà sống sót.
Sàn đấu bây giờ, thất linh bát lạc, đúng là vật liệu gỗ cho dù có dày tới đâu, cũng khó mà chịu nổi lực phá hoại của chân nguyên, đó là do mục tiêu tấn công của hai người cũng không nhằm vào chúng nó, nếu không sức phá hoại còn lớn hơn nữa, với lực lượng của cao thủ Bán Bộ Tiên Thiên, e là gạch đá cũng có thể bị nứt vỡ, đừng nói chi là vật liệu bình thường.
“Quá đáng sợ a!”
“Nếu ta thân ở trong vùng chiến, sợ rằng sẽ bị xé rách!”
“Dương Minh Chủ quả nhiên đã thần công đại thành!”
“Tên tiểu tử của nước Việt kia, xem ra không thể nào làm gì được Dương Minh Chủ!”
Lúc này, mọi người quan chiến quả là suy nghĩ vạn ngàn, một phần vô cùng ái tài, nhất là kỳ tài như Hoàng Việt, có điều không phải là người cùng một dân tộc, chỉ có một vài người có cái nhìn cực kỳ trung lập như Giác Viễn Đại Sư hay Thanh Phong chưởng môn dường như không đứng về phe nào, đối với bọn họ, có lẽ không có cái gọi là phân biệt dân tộc, mà chỉ là truy cầu đỉnh cao võ học đi.
“Rất tốt, chỉ cần cha ta thắng được, Bạch Ngưng Sương, nàng nhất định sẽ thuộc về ta!” Dương Siêu Phong vừa rồi chú ý lên võ đài, thấy cha mình có thể đỡ nổi một đòn “toàn lực” của Hoàng Việt thì tâm trạng cũng đỡ hơn đôi chút, hắn vẫn là không muốn cha mình chết đi như vậy, dù sao cha hắn còn phải thay hắn trả thù tên Ngang Phong Mậu đây.
Bạch Ngưng Sương giờ phút này, trái tim cũng đập lộp bộp mấy tiếng, dĩ nhiên đối với một người thuộc chính phái như nàng, Dương Siêu Quần thua thì là tốt nhất, lại thêm Hoàng Việt đẹp trai như vậy, khí thế như vậy, nếu như nàng có thể chiếm được, lấy làm phu quân, nhất định có thể song tu a, nàng vẫn là rất muốn Hoàng Việt chiến thắng, do quá quan tâm đến kết quả trận đấu, nên nàng vẫn là chưa phát giác được Dương Siêu Phong thỉnh thoảng vẫn đang dõi mắt tới mình bằng ánh mắt vô cùng thâm độc.
Chỉ có Dương cô nương, đôi lúc chú ý đến Dương Siêu Phong là cảm thấy nực cười, xem ra người anh cùng cha khác mẹ của mình vẫn là có tính cách giống tên Dương Siêu Quần, không chiếm đoạt được phương tâm mỹ nữ thì sẽ chiếm đoạt thân xác, làm Dương cô nương cũng mong Hoàng Việt có thể chiến thắng, sau đó nhờ hắn ngăn chặn mối nghiệt duyên này, bằng không vài chục năm sau, biết đâu lại có một người như cô trên thế gian thì sao?
Dĩ nhiên, cảm xúc của người ngoài cuộc như thế nào, Hoàng Việt vẫn là không biết được, hắn bây giờ chỉ là đang tận hưởng cảm giác lực lượng tràn đầy mà thôi, đúng là vừa xuất ra một chút lực lượng, làm Hoàng Việt cảm thấy có lực lượng thật tốt a, cái thứ gọi là chân nguyên này, quả nhiên có mị lực của nó, nó khiến cho Hoàng Việt cảm giác như mình có thể phá hủy tất cả mọi thứ trên thế giới vậy.
“Ngươi nghĩ rằng đơn giản như vậy sao?” Hoàng Việt bật thốt ra một câu, làm Dương Siêu Quần hơi có chút biến sắc, lẽ nào vừa rồi không phải là toàn bộ thực lực của đối phương, nhưng mà vừa rồi trông khuôn mặt hắn có vẻ rất quyết tuyệt lắm mà.
“Ta không tin!” Thầm nhủ trong đầu, Dương Siêu Quần liền lướt tới, vận chuyển Càn Khôn Đại Na Di, đánh tới Hoàng Việt.
Càn Khôn Đại Na Di ngoài chức năng có thể phản đòn công kích ra, nó còn có thể dùng để tấn công, dĩ nhiên là trong đòn tấn công mang theo phản công, nên nhớ môn công pháp này có thể tăng cường thêm lực tấn công đó à, Dương Siêu Quần còn có cả Cửu Dương Thần Công, hai môn công pháp đỉnh tiêm kết hợp với lực lượng của chân nguyên, làm đòn thế của hắn mang theo một lực lượng cực kỷ đáng sợ, bóp méo cả không khí.
Thủ chưởng của Dương Siêu Quần, lập tức vỗ tới người Hoàng Việt, Hoàng Việt lần này không muốn ngạnh kháng, giả vờ tỏ ra yếu thế, vận dụng Lăng Ba Vi Bộ nhanh chóng lướt đi.
Sau đó, hắn lướt xuống phía khán đài, đạp đạp mấy bước, phi thân đến trước người Bạch Ngưng Sương, trong ánh mắt thẫn thờ của người sau, đoạt lấy thanh kiếm của đối phương, nói nhỏ: “Mượn kiếm!”
“Ân….Ân!” Bạch Ngưng Sương vô cùng bối rối, đây là đối phương để ý tới mình sao? Cảm nhận được khí tức dương cương đầy bá đạo của Hoàng Việt, hai má Bạch Ngưng Sương đỏ hồng, vô cùng e thẹn.
“Đây là muốn dùng binh khí sao?”
“Xem ra là tử chiến thật rồi!”
“Dương Minh Chủ không được thua a!”
Dương Siêu Quần còn chưa phản ứng kịp việc Hoàng Việt chạy xuống khán đài làm gì, thấy đối phương lấy kiếm của một đứa con gái, hắn cũng hướng tới vị trí cao tầng của Minh Giáo, đoạt lấy một cây đao của một vị hộ pháp, sau đó lại nhảy lên võ đài.
Vốn dĩ, Dương Siêu Quần còn không muốn dùng binh khí, hắn cũng không muốn quyết tử chiến, phải biết một khi binh khí truyền vào chân nguyên, độ sắc bén sẽ cực cao, một khi trúng đòn, muốn không rơi huyết là không thể, tuy rằng thân thể cao thủ Bán Bộ Tiên Thiên, nhục thân đều rất cứng rắn, tuy vậy vẫn thuộc về phạm trù xác thịt, trừ những vị thể tu cực kỳ cường đại, tu luyện con đường luyện thể đến cảnh giới Bán Bộ Tiên Thiên bằng với cảnh giới nội lực may ra mới có thể chống chịu được sức phá hoại của chân nguyên.
Hai người Hoàng Việt và Dương Siêu Quần lúc này đứng ở hai góc võ đài, tay cầm đao kiếm, một món là binh khí chi vương, một món là binh khí bá đạo nhất, Hoàng Việt lúc này quả thật cảm thấy có hơi chút thú vị, nếu như Dương Siêu Quần cũng dùng kiếm như hắn thì đối phương hẳn là cầm chắc thất bại rồi, nhưng nếu đối phương dùng đao, màn đao kiếm tranh phong này sẽ có thể có chút thú, khi mà Hoàng Việt vẫn chưa quen dùng kiếm khắc chế đao, dù sao kinh nghiệm chiến đấu thực chiến của hắn vẫn là rất ít ỏi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!