Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 390: Mọi Người Đều Ổn
Hoàng Việt chọn một góc vắng, sau đó dùng kỹ năng ẩn thân, kỹ năng này gần như có thể khiến hắn trở nên vô hình, tuy rằng đánh lừa không được con mắt của cao thủ cảnh giới cao nhưng qua mặt một ít camera vẫn là có thể đấy.
Sau đó, hắn nhảy mạnh, nhảy một cái cao đến chín mười mét, nhẹ nhàng vượt qua lớp tường rào, sau đó đáp nhẹ vào trong sân căn biệt thự.
“Hoàn cảnh nơi này vẫn rất tốt nha!” Cảm khái một tiếng, trong đây khá yên tĩnh, nhưng hắn vừa nhảy vào không bao lâu, chú chó bun mà hắn đã lâu không thấy lập tức chạy ra, vẫy vẫy đuôi, dường như nó có thể cảm nhận được hắn.
Tuy rằng Hoàng Việt đã dịch dung, nhưng chú chó bun của hắn dường như có thể nhận ra hắn là ai, nên vẫn là không sủa, nhưng cũng có chút ngại ngần không dám tới gần, xem ra nó đúng là vẫn chưa thể xác thực.
“Ha ha, ngoan lắm!” Hoàng Việt cười hắc hắc, đúng là hắn quên mất động vật rất nhạy cảm, Hoàng Việt khẽ làm động tác tay, như hắn thường làm khi chơi với con bun hồi trước, thì lập tức nó giống như đã nhận ra đây là người chủ nhân cho nó thuốc tăng trí lực.
Chú chó chạy lại gần Hoàng Việt, không ngừng phát ra thanh âm mừng rỡ, nó kêu từng tiếng giống như tiếng sói hú, Hoàng Việt cũng không muốn để cho ba mẹ mình nghe được, vì vậy lập tức ra hiệu cho nó im lặng.
Sau đó, hắn hướng vào trong nhà tiến lại gần, vừa đi không bao lâu, liền nghe được âm thanh.
“Ông à… tôi nhớ con quá!” Không ai khác, là tiếng của mẹ Hoàng Việt, Hoàng Việt nghe xong cũng ngậm ngùi, nhưng vì an toàn của gia đình, hắn không thể chạy tới ôm chầm lấy mẹ mình ngay được.
“Bà yên tâm, con nó chắc chắn sẽ sống tốt, chúng ta tiếp tục tu luyện đi!” Trong giọng điệu của ba hắn cũng không giấu nổi niềm nhớ nhung, làm Hoàng Việt cảm thấy mình thật là đáng trách a.
“Ba mẹ yên tâm, con sẽ sớm về!” Thầm nhủ một tiếng, sau đó Hoàng Việt liền rời đi khỏi căn biệt thự, không để lại bất kỳ dấu vết gì, trừ chú chó Bun vẫn còn đang tự hỏi tại sao Hoàng Việt không vào gặp ông chủ và bà chủ của nó.
…
Quy Tổ, phòng hội nghị cao cấp.
“Thế nào, tin tức đã xác nhận chưa?” Trước bàn dài, là một lão giả phát ra khí thế kinh khủng khiếp, lúc này sắc mặt của lão ta cực kỳ hậm hực, dường như đang rất mất bình tĩnh.
“Vẫn chưa thể xác thực chính xác, Minh Vĩ Đại Nhân, ngài cũng biết, trên Thiên Đảo không thể dùng máy ghi hình!” Một người lãnh đạo cấp cao trong Quy Tổ lúc này run như cầy sấy, sợ rằng nói sai điều gì, sẽ chọc tức vị đại nhân kia, nhưng cũng không phải hắn sợ quyền lực của vị đại nhân này, mà chính là sự kính trọng thực sự.
“Được rồi, tiếp tục điều tra!” Minh Vĩ chau mày, sau đó nhìn về một trung niên cương nghị ngồi ở góc xa, nói:” Chúng ta phải giữ kín tin tức này, không thể để cho người nhà của cậu Việt nghe được bất kỳ điều gì không tốt!”
“Vâng, sư phụ!” Trung niên cương nghị, không ai khác chính là Sơn Rồng Xanh khuôn mặt nghiêm túc đáp.
…
Trước cổng trường THPT Nguyễn Thượng Hòa, 5 giờ chiều.
Không hiểu vì sao, hôm nay, trước cổng trường lại xuất hiện một người trung niên ăn mặc lịch sự, đứng trước cổng trường hơn 1 tiếng rưỡi, không biết là đang chờ đợi ai, tuy rằng cũng có một số học sinh cần phụ huynh đưa đón, nhưng cũng không cần chờ lâu như vậy a, làm bác bảo vệ cũng có chút nghi hoặc, nhưng cũng không tiện nói gì.
Tiếng chuông tan học rất nhanh thì vang lên, từng hàng học sinh bước ra khỏi ngôi trường, lên xe do người nhà đưa đón, hoặc tự đi xe đạp xe máy, tiếng cười nói rôm rả của những học sinh cấp 3 làm Hoàng Việt cảm thấy có chút tưởng niệm, có lẽ những năm học cấp ba này hắn sẽ không được nếm trải nữa rồi, nhớ làm sao những tháng ngày vô tư vô lo, bây giờ, trách nhiệm trên vai hắn quả thật nhiều quá.
Đứng chờ vài phút sau, khuôn mặt Hoàng Việt có chút thẫn thờ, khi nhìn thấy đứa bạn thân Hoàng Tuấn vừa bước ra khỏi cổng, dắt theo một chiếc xe máy quen thuộc, đi phía sau là cô bạn thân Bảo Thy của hắn ở lớp cũ, cả hai cười nói cực kỳ ngọt ngào, làm Hoàng Việt cũng cảm thấy vui lây, trong lòng cũng không ngừng cảm khái, có lẽ cuộc sống đơn giản như thế này hợp với đứa bạn của mình hơn là chốn võ lâm đầy phức tạp, máu tanh, chém giết…
“Chưa ra nữa sao?” Hoàng Việt lẩm bẩm, đứa bạn Hoàng Tuấn này cũng không thể nào nhận ra hắn, còn người hắn đang chờ không ai khác ngoài Kiều Linh và Hiểu My, hai cô nàng xinh đẹp này không biết mấy tháng gần đây có khác mấy không, cũng sắp tới thời gian thi Đại Học rồi nhỉ, Kiều Linh thì sẽ đi du học, còn Hiểu My thì, chắc là sẽ vào trường Đại Học Quốc Gia mà thôi.
Không để Hoàng Việt chờ lâu, dù sao Kiều Linh, Hiểu My và Hoàng Tuấn đều cùng một lớp, vài chục giây sau, hai thân ảnh quen thuộc hiện lên trong mắt Hoàng Việt, một người ngây thơ, một người gợi cảm đang cười cười nói nói bước ra khỏi cổng trường, nhưng nhìn bộ mặt của hai người dường như cũng không hẳn là quá vui vẻ, có lẽ cả hai đang cảm thấy thiếu một thứ gì đó, thứ gì đó rất quan trọng.
“Các nàng còn tốt là được rồi!” Hoàng Việt thấy được hai người mình yêu, lúc này cảm xúc cũng phải dạt dào, hai người yêu bé nhỏ của hắn, hắn quyết tâm phải che chở cho hai cô gái này cả đời, tuyệt đối không thể để ai ức hiếp các nàng, nhất là trong một thế giới tràn đầy biến số khó mà lường trước.
“Ám Kình sao? Cũng khá lắm a!” Từ xa xa, Hoàng Việt vẫn có thể nhận biết được cảnh giới lúc này của hai cô gái, xem ra hai người cũng không lười biếng tu luyện, với cảnh giới Ám Kình, ở Sài Gòn này đã có thể có lực tự bảo vệ mình, làm hắn cũng an tâm hơn.
Thoáng chốc, Hoàng Việt liền cảm thấy được một vài ánh mắt dò xét nhìn về phía mình, là hai cao thủ cảnh giới Hóa Kính, Hoàng Việt liền làm vờ chuyển chú ý sang nơi khác, hắn cũng đã nhận ra hai người này từ lâu, xem ra là người bảo hộ mà Minh Vĩ Đại Nhân sai sử âm thầm bảo hộ người thân của mình.
…
Tại một căn biệt thự khang trang.
“Giá cả thế này tốt lắm rồi đấy anh trai, một tháng thuê chỉ có 60 triệu thôi!”
“Được, tôi thanh toán trước ba tháng!” Hoàng Việt gật gật đầu, nói với người môi giới nhà đất, hắn giờ đây cũng phải tìm cho mình chỗ ở tạm ở lại, tốt nhất là có không gian riêng tư, vì vậy thuê một căn biệt thự là rất thích hợp.
“Vâng, cám ơn anh!”
Sau khi làm xong một số thủ tục, Hoàng Việt đi vào nhà, nằm lên giường, hắn muốn ngủ một giấc dài, xem như tự thưởng cho mình sau vài tháng bôn ba trên Thiên Đảo, tuy rằng không cho người thân biết tình hình của mình, nhưng hẳn là tin tức hắn bị “Chết” trên Thiên Đảo sẽ không đến tai người nhà, dù gì ngài Minh Vĩ cũng rất biết cách xử lý, ngày hôm sau, hắn sẽ chính thức bước vào một hành trình mới, Hoàng Việt cũng đã mơ hồ nghĩ ra mình sẽ làm những gì, có lẽ những gì hắn sắp làm, sẽ thay đổi cách cục của thế giới cũng nên…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!