Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân - Chương 416: Săn thú
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
38


Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân


Chương 416: Săn thú


Nhìn xuống dấu chân dưới đất, Hoàng Việt có thể đoán được nhóm người đi vào sơn cốc này ước chừng năm sáu người, trong đó còn có một dấu chân còn khá nhỏ, giống như là của trẻ con.

“Nơi này nguy hiểm như vậy, còn dẫn trẻ nít đi vào?”

Vừa rồi trên đường đi, không phải Hoàng Việt không thấy dấu chân của những con thú dữ khác, thậm chí dấu chân của con thú gây ra địa chấn mãnh liệt hắn cũng đã thấy, Hoàng Việt cũng đã thử giẫm mạnh xuống đất, thì thấy được lực đạo mình đạp vào mặt đất cùng lắm cũng chỉ lõm ra một vết chân nhỏ, hoàn toàn không phải là đối thủ của con thú dữ kia.

“Hay là, mình đi qua xem thử?”

Hoàng Việt tuy rằng không phải người nhiều chuyện, nhưng một nhóm người dị giới, không phải dễ gặp, biết đâu có thể làm quen?

“Ấy chết, ta không biết ngôn ngữ dị giới!”

Hoàng Việt lúc này mới chợt nhớ ra, nhưng cũng không để hắn phiền hà quá lâu, hệ thống lập tức nói: “Ngôn ngữ thông dụng dị giới, 50 triệu tích phân, ta nghĩ kí chủ khẳng định không thể không cần, ừ, trực tiếp truyền thụ nha!”

Hoàng Việt cũng bó tay rồi, may mà hệ thống vẫn còn có thể hối đoái ra đồ vật, làm Hoàng Việt nghĩ nghĩ không biết có nên hối đoái một khẩu bazooka không đây, dù sao đồ chơi ở Địa Cầu mang sang dị giới hẳn là có thể giúp hắn ở thời điểm này chứ?

Dĩ nhiên, những thứ như bom nguyên tử thì Hoàng Việt cũng chỉ dám nghĩ nghĩ mà thôi, với những đồ chơi hạng nặng như vậy, nếu hối đoái ra dùng ở dị giới, tích phân có thể tốn không bao nhiêu, nhưng nó rất ảnh hưởng đến hệ sinh thái đó à…

Hơn nữa Hoàng Việt cũng không biết khoa học kỹ thuật ở nơi đây thế nào.

Có khi còn hiện đại hơn Địa Cầu nữa ấy.

Dù sao ngay cả thú hoang cũng sở hữu lực lượng mạnh như vậy…

Quên đi.

Trước hết là đi xem có gì vui đã.

Men theo vết dấu chân, Hoàng Việt lúc này đã biết hướng nào có thể đi về nơi có thành trấn, nhưng hắn muốn xem xem mấy người này vào vùng sơn cốc này làm gì, trọng yếu là hắn khá lo cho con Bun, nếu như con Bun gặp những người này, sợ rằng nó sẽ bị bắt về.

Hoàng Việt tuy rằng võ lực không cường đại, nhưng hắn có thể từ hệ thống hối đoái ra những vũ khí khoa học kỹ thuật tiên tiến trên địa cầu, dù gì hắn không tin là ở nơi khỉ ho cò gáy này, sẽ có tồn tại chịu đưng được uy lực của lựu đạn, hay pháo kích gì đấy…

Một hang động cách đó không xa.

“Bành!”

“Grào…”

Nơi đây, đang diễn ra chiến đấu vô cùng ác liệt, vài thanh niên mặc cẩm y lúc này quần áo rách nát, trong đó có một người thiếu niên mặc hắc bào không ngừng lợi dụng cơ hội đồng bạn tạo ra, công kích vào một con chó lớn, thân mình uy vũ giống như sư tử, đang không ngừng mở ra bộ răng sắc nhọn cào vào đám thanh niên.

Ở xa xa, còn có một tiểu nam hài không ngừng phát ra thanh âm gì đó rất quái dị, thanh âm này tuy không theo bất kỳ quy luật, lại cũng không quá khó nghe, nhưng dường như có thể làm con chó dữ to lớn kia mất tập trung, để cho đám thanh niên có thể mặc sức công kích.

Tiểu nam hài này trên tay còn cầm một sợi dây leo màu xanh, không ngừng làm ra động tác giả như muốn quăng vào người con chó lớn, làm cho nó cũng càng mất tập trung hơn.

Tất nhiên, con chó lớn này không dễ xử lý, hẳn linh trí cũng không thấp.

Nó lo lắng sợi dây kia, nhất định là có nguyên do đấy.

Đằng sau con chó lớn hung dữ, còn có một con chó nhỏ nhìn qua phần nào đáng yêu, hơn nữa con chó nhỏ này cũng không hề cắn đám người, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy ánh mắt tiểu nam hài nhìn về con chó nhỏ này bằng ánh mắt vô cùng thèm khát, giống như người khát gặp được cam tuyền.

“Kiệt thiếu, sau khi giải quyết xong, con tiểu Xuyên Sơn Ngao này phải là của ta!” Tiểu nam hài tên tiểu Huy vừa phát ra thanh âm quái dị, đôi lúc lại không quên nhắc nhở.

“Được, tiểu Huy, tiếp tục đi, con Xuyên Sơn Ngao này sắp kiệt sức rồi!” Kiệt thiếu cũng không quay đầu lại, tiếp tục dùng dao găm đâm từng nhát vào người con Xuyên Sơn Ngao mỗi khi có cơ hội, làm nó cũng phải hú hét lên.

“Rẹt!”

Lại một nhát đâm nữa đến từ Kiệt thiếu, con Xuyên Sơn Ngao lúc này biết mình hẳn là khó thoát khỏi, lập tức tru lên một tiếng, nó vươn thân mình lên, cào móng vuốt xuống không ngừng.

Quả thật, nếu như không có tiểu nam hài tên tiểu Huy kia làm nó mất tập trung, sợ là những người này khó mà thoát khỏi ma trảo.

Đầu Xuyên Sơn Ngao này đã thành niên, nó còn là con đực, độ hung dữ khỏi phải bàn cãi, hôm nay, đang ngủ ngon, nó cảm nhận được từ huyết mạch vang lên tiếng cộng minh, hơn nữa còn có mùi vị của giống cái, phải biết ở vùng đất này, Xuyên Sơn Ngao rất hiếm, hơn nữa lại còn có con cái, nó lập tức liền lao tới, thậm chí sau khi gặp được con Xuyên Sơn Ngao cái này còn có ý định bao nuôi.

À, là bao nuôi bằng cách thường xuyên săn đồ ăn cho.

Vì dù gì, đối phương cũng quá nhỏ bé chứ?

Tuy vậy huyết mạch lại rất tinh thuần à?

Rõ ràng nó cảm nhận được, tuy rằng mình lực lượng lớn hơn, nhưng bàn về phương diện huyết mạch, chú chó nhỏ hiện đang ở sau lưng nó có dòng máu cao quý hơn rất nhiều.

Dường như là của Xuyên Sơn Ngao Hoàng.

Mang trong mình một chút linh tính, nó theo bản năng biết được nó phải bằng mọi giá bảo vệ chú chó nhỏ này.

Nào ngờ đâu còn chưa cùng bạn mới làm quen bao lâu, đột nhiên có một đám người đến đây vây giết nó, còn dẫn theo cả một tên nhóc quái dị, làm cho nó không thể nào tập trung chiến đấu, hơn nữa, nó cũng không phải sợ sợi dây trói nó, mà là sợ sợi dây trói trúng chú chó sau lưng nó kia.

Sau tiếng tru dài của đầu Xuyên Sơn Ngao thành niên, con chó sau lưng chú chó Ngao, chính xác là chú chó Bun đầy không nỡ nhìn đồng loại cao lớn không ngừng chảy từng giọt máu xuống đất.

Lúc này, con Bun cũng rất muốn giúp con Xuyên Sơn Ngao này cào cắn đám thanh niên kia, nhưng lúc vừa mới rồi, chỉ một đá của một tên trong đó cũng đã làm cho nó xụi lơ, bây giờ chỉ còn chút khí lực, cùng lắm là chạy đi, chứ không thể nào giúp được đồng loại của mình.

Con Bun dĩ nhiên thông minh hơn con Xuyên Sơn Ngao kia, nó biết mình không nên tạo thêm gánh nặng cho đồng loại đấy.

Vì vậy, nó quyết định không tiến lên, nhưng cũng không muốn chạy đi, lúc mới vừa rồi, không tìm được Hoàng Việt, con Bun sợ rằng nếu nó chạy đi rồi, từ nay về sau khó mà tìm lại được chủ nhân của mình nữa.

Hơn nữa, nếu nó chạy đi, sợi dây mà tiểu nam hài đang cầm trong tay, tất nhiên sẽ dành cho người bạn mới của nó…

Chợt…

Bỗng nhiên, con Bun vốn tinh thần uể oải, chợt quay đầu nhìn về hướng đám người kia vừa mới bước tới, ở đó, nó cảm nhận được một khí tức quen thuộc…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN