Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân - Chương 420: Ta không muốn đâu!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
44


Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân


Chương 420: Ta không muốn đâu!


30 phút sau.

Hoàng Việt khẽ động ý niệm, lập tức rời khỏi Linh Điền Không Gian.

“Á!” Đột nhiên, một tiếng thốt lên vang lên bên tai Hoàng Việt.

“Ngươi, ngươi là làm thế nào?” Không gian bên ngoài, đúng lúc thằng nhóc trẻ tuổi đang đi tè ở bụi cây chỗ Hoàng Việt.

“Mày…” Hoàng Việt bó tay rồi, thằng nhóc này, xem ra lần này hắn không thể bỏ qua cho nó được nữa.

“Là do mày quá hiếu kỳ, không trách được tao!” Từ trên tay Hoàng Việt, bỗng xuất hiện một trái lựu đạn đặc chế.

Đúng, là tự nhiên biến ra.

Làm cho đứa bé tưởng tên này có nhẫn trữ vật.

Hơn nữa còn là nhẫn trữ vật loại có thể chứa vật sống.

Đây chẳng phải đồ vật trong truyền thuyết sao.

Tiểu nam hài nhìn về Hoàng Việt, vừa rồi còn tức Hoàng Việt vụ làm nó không bắt được con tiểu Xuyên Sơn Ngao, nay thấy Hoàng Việt lại rất có thể có đồ vật trong truyền thuyết, làm nó dấy lên sát tâm.

Hoàng Việt có thể cảm giác được, đứa nhỏ này sát khí quá nặng, xem ra bây giờ mình xử lý nó, coi như cũng không phải là việc xấu a…

“Đã ngươi muốn giết ta, ta mặc kệ ngươi còn nhỏ!” Hoàng Việt quát lớn, sau đó ném trái lựu đạn về phía thằng bé ngay kế bên, tiếp đó lập tức tiến vào Linh Điền Không Gian.

1 giây sau.

Hoàng Việt xuất hiện bên ngoài, trong ánh mắt vô cùng sợ hãi của đứa nhóc, đứa nhóc kia lúc này toàn thân máu me be bét, da thịt rướm máu, đó là vì uy lực của lựu đạn đặc chế của Hoàng Việt cũng rất lợi hại, bằng gấp 10 lần uy lực của lựu đạn thông thường.

“Còn chưa chết?” Hoàng Việt kinh ngạc nhìn đối phương, Tiên Thiên cao thủ đúng là Tiên Thiên cao thủ, cương khí quả thật có sức phòng ngự rất mạnh a…

“Ngươi giết ta… Ngươi không sống nổi đêm nay!” Đứa nhóc rên rỉ nói, vừa rồi vận dụng cương khí ngăn cản uy lực của lựu đạn đã làm nó mất gần hết khí lực, đôi chân bị nổ, khó mà chạy được.

“Xin lỗi!” Hoàng Việt tuy không quá nỡ, nhưng giờ phút này, giữa hắn và thằng nhóc này không còn chỗ để thương lượng, vì vậy trong tay lại xuất hiện một quả lựu đạn.

“Ngươi cũng đừng hòng sống tiếp!” Đứa nhóc thấy đối phương sắp sửa lại dùng lại chiêu cũ, biết mình khó thoát, lập tức cố gắng dùng hết khí lực của mình ném ra cây Thanh Linh Đằng đang có phần sinh cơ thoi thóp trong tay về phía Hoàng Việt.

Hoàng Việt dường như cũng không ý thức được điểm này, hắn vừa định nhắm mắt tiến vào Linh Điền Không Gian thì sợi dây trong tay đứa bé bay với tốc độ quá nhanh.

Dù sao cũng là một đòn toàn lực trước khi chết của Tiên Thiên cao thủ.

Hoàng Việt bị Thanh Linh Đằng trói chặt lại.

Lập tức, hắn tiến vào Linh Điền Không Gian.

Dĩ nhiên, Thanh Linh Đằng vẫn trói trên người hắn.

Dù sao Linh Điền Không Gian cũng không làm được giúp hắn phân biệt giữa hắn và những thứ kề sát xung quanh đấy.

“A, ui da!” Hoàng Việt sợ rồi, sợi dây này thật sự cũng quá đáng sợ đi, bị lựu đạn đặc chế tạc nổ mà còn không chết, hơn nữa sức sống còn dai như vậy, đủ để làm hắn đau đáu khó nhịn.

Nhưng không chỉ có thế, sợi Thanh Linh Đằng dường như có linh tính, nó quấn chặt vào người Hoàng Việt, hơn nữa còn hấp thụ sinh cơ trên người Hoàng Việt.

Giờ đây Hoàng Việt đã biết cảm giác của con Xuyên Sơn Ngao khi bị sợi dây này trói vào rồi.

Yếu ớt!

Cảm giác yếu ớt lan tràn toàn thân Hoàng Việt, làm hắn dường như muốn chớp mắt ngủ say.

Con Bun vừa thấy chủ nhân trở lại, lại còn bị sợi Thanh Linh Đằng này không ngừng làm cho trạng thái yếu đi, lập tức vội vã chạy tới cắn vào sợi dây.

Đáng tiếc, răng của nó không đủ sắc.

Thậm chí còn không tạo được vết hằn lên sợi dây này.

Có lẽ con Bun cũng chỉ mạnh hơn về mặt tốc độ…

“Không…” Hoàng Việt thầm than, hắn biết, nếu như bây giờ ngủ đi, rất có thể sẽ bị hút hết sinh cơ.

Sợi dây này cũng là vật phẩm của cao thủ cảnh giới Tiên Thiên a, hơn nữa dường như rất được coi trọng.

Bằng không cũng không dùng để đối phó đầu Xuyên Sơn Ngao khổng lồ mới rồi.

Tuy rằng nó chịu lựu đạn của Hoàng Việt lảm tổn thương, nhưng dường như càng khiến nó muốn hút sinh cơ của Hoàng Việt.

Dù gì Đại Việt Âm Dương Kinh, Âm Dương chi khí của Hoàng Việt vẫn là có thể giúp động thực vật sinh trưởng tốt hơn đấy.

Còn nhớ rõ lần trước ở rừng trúc, không phải hắn tu luyện một ngày mà rừng trúc xung quanh trở nên sum suê sao?

Hoàng Việt cố gắng vận công, dùng nội lực kháng lại sợi dây đang không ngừng hút đi sinh cơ, nhưng có vẻ vô hiệu, hắn không cách nào ngăn cản nổi nó hút đi sinh mệnh lực của mình.

“Chả lẽ… Ta phải chết ở đây sao?” Hoàng Việt thầm than, mới vừa tới dị giới chưa được một ngày, mà hắn đã gặp nguy hiểm như vậy, phải chăng quyết định trước đây của chính hắn là sai lầm rồi?

“Không thể a…” Hoàng Việt thều thào, tuy vậy cũng không làm nên chuyện gì, sinh cơ của hắn đang dần dần trôi mòn đi, đi đến điểm cuối của sinh mệnh.

Con Bun thấy vậy, lại càng gấp hơn, cố gắng cắn vào sợi Thanh Linh Đằng, nhưng hoàn toàn vô dụng.

Đang lúc Hoàng Việt tưởng rằng mình chết chắc rồi.

Còn đang định kéo theo sợi dây này cùng chết đây.

Đột nhiên.

Trong cơ thể Hoàng Việt, như có một dòng nước ấm chảy qua.

Lập tức, sinh cơ trong cơ thể hắn bừng bừng, từ một nơi nào đó trong thân thể tỏa ra, đút cho sợi Thanh Linh Đằng kia thoải mái ăn.

Sợi dây Thanh Linh Đằng thấy vậy, không ngửng hấp thụ sinh cơ, như hổ đói.

Vừa rồi bị tạc nổ, sinh cơ của nó phải nói là tiêu hao nhiều lắm lắm.

Ngay cả Hoàng Việt lúc này cũng không hiểu mô tê ra sao.

Tại sao giờ phút này hắn cảm thấy tốt hơn rất nhiều rồi.

Thậm chí là tốt hơn bao giờ hết.

Giống như là trẻ lại mấy tuổi.

À… Hoàng Việt cũng chưa tính là già.

Đang độ tuổi sung mãn.

Nhưng quả thật, nếu nhìn kỹ từ xa, có thể thấy hắn đang trẻ lại.

Làn da dần trở nên giống như da em bé.

Chính xác hơn là hắn đang dần trở nên nhỏ con đi.

Chiều cao vốn dĩ hơn 1 mét 85, giờ phút này chỉ còn khoảng 1m7.

Hoàng Việt rất nhanh cũng cảm nhận được biến đổi trên người mình.

Hắn còn ngửi được một mùi hương xông lên mũi, mùi này, dường như có chút quen thuộc.

Đúng, là mùi của trái Bạch Ngọc Quả mà trước kia hắn ăn.

Chẳng lẽ là quả cây đó, đã giúp hắn vượt qua hiểm cảnh này?

Còn nhớ trái Bạch Ngọc Quả đó, đúng thật là vật phẩm không phải tầm thường, hắn còn nhớ nó là vật phẩm cấp Tiên Thiên trở lên cơ mà, rút thưởng trúng sau khi rút thưởng Thần Cấp.

“Đây là sinh cơ sao?” Hoàng Việt lẩm bẩm, không giấu nổi vui mừng, xem ra mình vẫn là có thể sống tiếp.

Sợi Thanh Linh Đằng lúc này cũng cảm nhận được dị dạng, sau khi hút sinh cơ của Hoàng Việt, nó cũng trở nên nhỏ lại, phải nói là trở nên non hơn, lực lượng không còn mạnh như xưa, cũng dần không trói nổi mà bị Hoàng Việt ép bung ra.

“May thật!” Hoàng Việt cũng cảm thấy mắc cười, cái sợi dây này, hẳn là cũng bị giống như hắn nhỏ lại đi.

Hoàng Việt sau khi thoát khỏi Thanh Linh Đằng, hắn liền ra khỏi Linh Điền Không Gian, ra ngoài xem như thế nào.

Vừa ra ngoài, hắn thấy một nhúm máu thịt đã bị bốc cháy, còn có mấy cây xương cứng chắc của một đứa trẻ con còn chưa hoàn toàn tan vỡ.

Trong đầu Hoàng Việt nghĩ đến một suy nghĩ táo bạo…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN