Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân - Chương 423: Thân phận không tốt dùng?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
89


Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân


Chương 423: Thân phận không tốt dùng?


“Tiểu tử, cút ngay!” Một tên cưỡi ngựa đi đầu, nhìn thấy Hoàng Việt đứng giữa đường cản đường, lập tức quát mắng.

Hoàng Việt cũng không muốn dây vào đám người này, thấy bọn hắn hùng hùng hổ hổ như vậy, tất nhiên là địa đầu xà ở đây, tốt nhất tạm thời tránh ra thì tốt hơn.

Nhưng Hoàng Việt thầm nhớ cái tên Viên gia đại thiếu gia này, đám người này dám phách lối như vậy, hẳn không phải là người tốt đấy.

“Tiểu huynh đệ, chớ chọc vào bọn hắn, nhìn cậu rất lạ mặt, hẳn là không phải người của Thanh Hoàng Trấn chứ?” Vừa đi vào mép đường, một trung niên đại thúc, vỗ vỗ vai Hoàng Việt bảo.

Quả thật, bộ dáng của Ngang Phong Mậu, nhất là khuôn mặt người Trung của hắn cũng khá khác với mặt mũi của người nơi đây.

“Vâng, đại bá, không biết Viên gia là gia tộc gì?” Hoàng Việt cũng thuận tiện hỏi luôn, dù sao Thanh Hoàng Trấn hắn cũng muốn ở lại một thời gian.

“Tiểu huynh đệ, đến tứ đại gia tộc mà cậu đều không biết, vậy thì thật đúng là không hiểu gì, ài… Ở Thanh Hoàng Trấn này, bốn đại thế lực mạnh nhất chính là Viên Gia, Hoàng Gia, Vương gia, và Lâm gia!”

“Tốt nhất, nếu như đụng phải người của bốn gia tộc này, cho dù là gia nô, phải tránh xa!”

Trung niên đại thúc thấy Hoàng Việt có khí tức khá mạnh, cũng đạt tới cảnh giới nửa bước Ngưng Đan thì cũng không dám nói quá, chứ đối với thường dân như hắn, ngay cả hó hé một tí cũng không dám.

“Vương Gia?” Hoàng Việt hơi trầm ngâm, sau đó liền nói: “Ân, đa tạ!”

“Đại thúc, con có thể hỏi thêm một điều, xin hỏi Thanh Hoàng học viện, liệu lúc nào mới mở cửa chiêu sinh?”

Đại thúc nghe Hoàng Việt nói vậy, cười hiền lành bảo: “Tiểu tử, không may cho cậu rồi, kì chiêu sinh tiếp theo của Thanh Hoàng Học Viện, chắc phải đến tháng sau, xem ra cậu cũng là người từ trấn khác mộ danh mà đến, Thanh Hoàng Học Viện của Thanh Hoàng Trấn chúng ta giáo dục học viên vẫn là rất tốt mà…”

Đại thúc có vẻ không nhịn được tự hào, tiếp đó, Hoàng Việt cũng từ trong miệng đại thúc này biết được nhiều hơn về Thanh Hoàng Trấn cùng các Trấn lân cận.

Lúc trước Hoàng Việt cũng không dám hỏi đám thanh niên kia, vì sợ lộ sơ hở a…

Nhưng quanh quẩn trong đầu Hoàng Việt vẫn là hai chữ Vương gia kia, liệu nó có liên quan gì đến thằng nhóc Vương Huy không chứ?

Biết không thể trà trộn vào Thanh Hoàng học viện, Hoàng Việt đổi mục tiêu sang tìm hiểu về gia tộc họ Vương này, theo lời của đại thúc trên, gia tộc họ Vương cư ngụ ở phía Đông Bắc Thanh Hoàng Trấn, gia nhân hơn trăm người, là gia tộc rất có uy vọng trong trấn nhỏ này.

Hắn cũng hỏi qua đại thúc về Vương Huy, tuy vậy khi hắn vừa nhắc tới cái tên này, dường như đại thúc nọ có chút né tránh không muốn nói, còn bảo hắn tốt nhất không nên nhiều chuyện.

“Tiểu tử, ta nhìn ngươi bảo dưỡng da thịt rất tốt, rất hồng hào, thật giống nữ nhân, nhớ, đừng nên quản quá nhiều chuyện, Vương gia cũng không phải gia tộc dễ nói chuyện nha!” Đại thúc cũng bận rộn làm việc của mình, trước khi đi chỉ dặn dò Hoàng Việt một câu đầy thâm ý.

“Giống nữ nhân sao?” Hoàng Việt cười hắc hắc.

Quả thật hiệu quả của Bạch Ngọc Quả quá tốt rồi.

Sau đó, Hoàng Việt liền đi về hướng Đông Bắc Thanh Hoàng Trấn, thử tìm hiểu một chút thông tin về Vương Huy, nhưng đều nhận được là tiếng lắc đầu, thậm chí còn có người cảnh cáo hắn, tốt nhất đừng hỏi về Vương Huy với người của Vương Gia, nói cho hắn biết, nếu như hắn dám nhắc tới Vương Huy cho người của Vương gia, kết cục của hắn sẽ không thế nào tốt đấy…

“Xem ra thân phận này cũng không tốt dùng à!” Hoàng Việt bĩu môi, nhưng như vậy cũng không thành vấn đề, dù gì thằng nhóc đó đi trên trấn cũng không bị ai bắt lại, vậy là được, chứ nếu hắn bây giờ dùng dung mạo thật đi gặp người, rất có thể sẽ bị đám thanh niên hôm qua lùng bắt ngay.

Tức thì, Hoàng Việt liền đi vào một con hẻm nhỏ, sau khi dịch dung lại bộ dáng của đứa nhóc Vương Huy rồi, bắt đầu hướng về Thanh Hoàng học viện đi tới.

Thanh Hoàng học viện.

Đây là học viện duy nhất trong trấn, cũng là nơi dạy bảo các tiểu bối trong trấn, từ mặt ngoài nhìn qua, nơi này kiến trúc có vẻ mới mẻ, không quá cổ xưa, ngoài cổng lớn có bốn chữ Thanh Hoàng Học Viện viết theo một ngôn ngữ kỳ quái, thỉnh thoảng có thể thấy vài thiếu niên, thiếu nữ trẻ tuổi thuộc Thanh Hoàng Trấn, hoặc thuộc một trấn nào đó ở lân cận đi ra đi vào, cực kỳ náo nhiệt.

Tầm 8 giờ sáng, có một tiểu nam hài tầm mười hai, mười ba tuổi hướng về học viện này đi lại gần, đám thanh thiếu niên học sinh trong học viện nhìn về đứa nhóc này, có người kính sợ, cũng có người cười gằn, dường như tiểu nam hài này là học sinh cá biệt nơi đây.

Tiểu nam hài quét mắt nhìn xung quanh, tuy rẳng không quá thoải mái với ánh mắt mọi người nhìn vào, nhưng từ trên mặt cũng đã thấy nó đã quá quen với việc này, bằng chứng là luôn treo trên mặt một biểu cảm trấn định, chỉ là, có hơi chút bỡ ngỡ, như là học sinh mới.

Nếu như là người có thực lực, có thể nhận ra được tiểu nam hài lúc này khí tức nội liễm, cực kỳ mơ hồ, dường như muốn che giấu điều gì đó.

Vài thiếu niên, thiếu nữ trẻ tuổi nhìn qua tiểu nam hài, cũng không phát giác được gì bất thường, cũng không ai tới quấy rầy, dường như đều tránh qua một bên, tránh phải tiếp cận với tiểu nam hài này, dường như có điều gì đó e ngại.

Tiểu nam hài này không ai khác ngoài Hoàng Việt, lúc này hắn giả trang thành Vương Huy đi đến Thanh Hoàng Học Viện, thấy thái độ của mọi người nhìn về phía mình, cũng cảm thấy rất kỳ quái đây.

Nhưng điều làm cho hắn càng kỳ quái hơn, đó là khí tức của những thiếu niên thiếu nữ này rất yếu, nãy giờ hắn đi lướt qua chừng chục người, nhưng người tu vi cao nhất cũng chỉ có cảnh giới Hậu Thiên hậu kỳ, trong khi bọn hắn nhìn qua hơn hắn đến chừng bốn, năm tuổi.

Làm Hoàng Việt càng thêm xác định, tên Vương Huy này hẳn là một thiên tài.

Nhưng chắc là có tật gì đó.

Nên người ta mới nhìn hắn bằng ánh mắt cùng vẻ mặt quái dị như thế đi…

“Chẳng lẽ ngay cả một người bạn cũng không có sao?” Đang lúc Hoàng Việt tưởng rằng đứa nhóc này không có chơi với ai, đột nhiên, một tên thiếu niên tầm 16 tuổi sải bước hướng về Hoàng Việt, mặt đầy nịnh bợ nói: “Huy đại ca, ngày hôm qua ngươi không lên lớp, vẫn là không có ai chỉ ta Quấy Nhiễu Thuật đây!”

“Quấy Nhiễu Thuật?” Hoàng Việt nghe nghe, xem ra đây là một thuật gì đó có liên quan tới Ngự Thú Sư, hắn cũng rất phối hợp với tên này, làm bộ nói: “Ha ha, chút nữa ngươi thi triển Quấy Nhiễu Thuật cho ta xem, xem ngươi biết những gì?”

“Được, Huy đại ca, Tiểu Phan ta đây phải nhờ ngài!”

“Tốt, tiểu Phan, chúng ta vào trong rồi nói, ngươi đi trước!”

“Vâng, Huy đại ca!”

Hoàng Việt trong lòng cười hắc hắc, xem ra tên này có thể giúp hắn lý giải tình hình trong học viện a!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN