Ta Yêu Chàng - Chương 13 :Nữ nhân tâm cơ..
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
207


Ta Yêu Chàng


Chương 13 :Nữ nhân tâm cơ..


Sáng dậy người ta đã đau nhức rã rời, phải cố gắng lắm Thu Nguyệt mới lôi ta rời giường nhưng không hiểu sao em ấy cứ như phát bệnh cười mãi không thôi.

“Em bị não úng thủy? Hay bị trúng tà vậy?

Cây lược vẫn nâng lên hạ xuống trên tóc ta nhưng người trải thì không sao khép miệng được..

“Tiểu thư..em cứ nghĩ vương gia lạnh lùng với người, không ngờ hôm qua…

Dừng nữa chừng em ấy nhìn ta cười quỷ dị, thọt hiểu ra vấn đề ta cũng tạ ơn trời phật vì lần đầu tiên của ta trao cho hắn chứ không phải tên ở Hồng Lâu Mộng kia, ta buộc miệng :

“Vương gia đâu?

“Dạ! Vương gia đã vào triều từ sớm rồi tiểu thư!

“Ừ! Thu Nguyệt…em nghĩ sao về chuyện tam thê tứ thiếp?..

“Dạ…không sao ạ..”

Môi ta giật giật vì Thu Nguyệt có thể thản nhiên trả lời như thế, nữ nhân thời này không biết nghĩ gì sao có thể sang sẽ phu quân với nữ nhân khác được chứ, chợt lược dừng lại, Thu Nguyệt cụp mắt giọng buồn buồn :

“Tiểu thư không biết đó thôi ,từ nhỏ em đã phải sống cảnh cơ hàn, bữa đói bữa no, mẫu thân lại thường khóc thúc thích bảo rằng phải chi.. lúc trước chịu làm cơ thiếp của nhà quyền quý thì tốt nhiều rồi…nên em không muốn phạm phải sai lầm như mẫu thân..”.

Ta hơi khựng lại nhìn em ấy, có lẽ đây là lần đầu tiên Thu Nguyệt tâm sự với ta, ta đứng lên chỉ vào trán em ấy, cười ngọt :

“Ngốc! Sau này ta sẽ tìm cho em một chỗ quyền quý, để em có thể sống sung túc cả đời..được chứ..

Ngước nhìn ta mắt em ấy đã ửng hồng có lẽ vì cảm động..

“Tiểu thư…em cảm ơn người…

==================

Dùng bữa xong ta lại tiếp tục nằm hưởng thụ tại đình nghĩ ở thượng uyển nhưng một âm thanh của một nữ nhân đã vang bên tai .

“Vương ..phi! Thanh Cơ muốn nói chuyện với người..”

(Cô ta đúng là thâm tàng bất lộ, nhìn thì cứ mềm mại như nước nhưng thật chất lại không như thế)

Ta lười mở mắt nhàn nhạt đáp :

“Chuyện ..gì?..

“Thanh cơ..với Bạch Huân chàng là thanh mai trúc mã từ nhỏ nhưng vì một chuyện ngoài ý muốn, Thanh Cơ bị mất tích mười mấy năm, nay Thanh Cơ đã trở về , cầu xin vương phi cho Thanh Cơ được ở bên cạnh vương gia..”

Ta mở mắt nhìn cô ta , đúng là yêu mị tuy đã ở tuổi này nhưng nhìn cứ như mới đôi mươi..

“Gọi thân mật thế sao! Sao lại cầu xin ta, chuyện đó ngươi nói với vương gia mới đúng chứ!”

“Vương gia đã đồng ý rồi nhưng sợ vương phi không vui nên ta đến xin vương phi..

Ta khẽ nhếch môi :

“Ồ…đã vậy rồi à! Nếu vương gia đã đồng ý thì ý kiến của ta có tác dụng gì, ngươi lui đi…

“Nhưng…Dạ! Vương phi.. Cô ta có vẻ lưỡng lự

Ta nghĩ cô ta nhất định đã nắm được cái gì nên mới bạo gan đến thế nhưng ta muốn đợi hắn về để hỏi cho rõ, Thanh Cơ rời đi ta lại tiếp tục ngủ khi mở mắt ra đã thấy Thu Nguyệt bộ dáng thập phần lo lắng.

“Em sao thế? Bây giờ là giờ gì rồi? Vương gia về chưa?

Thu Nguyệt ấp úng :

“Tiểu thư…vương …gia

Ta cau mày :

“Chuyện gì nữa rồi?

“Tiểu thư…vương gia vừa về đã đi đến phòng của Thanh Cơ..

Ha..ta cười cay đắng, đúng như ta nghĩ phải có gì đó nữ nhân ấy mới gan như thế, ta lạnh giọng :

“Đến đó đi..xem họ diễn trò gì!..

Khi vừa đến cửa chân ta chợt run, ta sợ, phải ta đang rất sợ, sợ phải nghe chuyện gì đó đau lòng..

“Ta không thể! Ta đã hứa với Lan Nhi sẽ không làm nàng ấy đau lòng nữa..”

Tim ta chậm vài nhịp rồi cố gắng ghé tai sát vào cửa xem họ nói gì.

“Nhưng ..chàng không phải đã nói sẽ làm bất cứ gì vì ta sao? Giọng cô ta nghèn nghẹn.

“Đúng bất cứ gì! Nhưng chỉ duy nhất điều này..

Thanh cơ gào to rồi ôm chầm lấy hắn từ phía sau..

“Tại..sao..,ta mới là người yêu chàng nhất , ta hy sinh vì chàng nhiều như thế, mà chàng nở phụ ta..

Gỡ bàn tay đó ra giọng hắn ái náy :

“Ta không quên những gì nàng làm cho ta..nhưng giữa ân và tình không giống nhau, ta yêu Lan Nhi!

Cảm giác ấm áp vỡ òa trong tim ta, thì ra những gì hắn nói là thật , hắn yêu ta ư.. ,bên tai rầm một tiếng ,là tiếng bình vỡ ta vội lao vào thì thấy Thanh Cơ đang dùng mảnh vỡ huy hiếp bản thân mình..

“Nếu chàng không yêu ta…vậy..ta sống còn ý nghĩa gì nữa “

“Bỏ xuống đi, đừng huy hiếp ta! giọng hắn lạnh tanh không chút độ ấm..

Bỗng Thanh Cơ cười như điên dại,vì thái độ lạnh nhạt đó..

“Ha..ha..chàng sao nở đối ta như thế…tại sao?

Tay cô ta nhanh như lời nói đã gạch một đường lên cổ, thì một nội lực đã đẩy cô ta té ngã , hắn vội chạy đến quát to :

“Truyền ngự y…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN