Ta Yêu Chàng
Chương 54: Toại Nguyện.
Vẫn ung dung, Bạch Huân như chẳng có chuyện gì.
“Ừ! Là do vương phi nhà ta nhờ vả nên ta cũng hết cách”
(Lại đỗ thừa do ta, sao không nói là chàng vì chuyện này mà ức hiếp bà bầu như ta, giờ còn mang vẻ mặt bắt đắc dĩ đó nữa).
“Đệ muội! Vậy thật cảm kích muội rồi”
Thấy ánh mắt như biết ơn của Bắc vương, ta cũng nhẻn miệng cười.
Nhị hoàng huynh đừng khách khí như thế, nếu cảm ơn thì phải nói với Mộc Tâm mới phải, ta chỉ giúp con bé thôi”
“Dù là thế nhưng chỉ cần có Bạch Huân ra mặt thì ta biết mọi chuyện sẽ đều ổn”(cười rạng ngờ)
“Huynh đã quá xem trọng ta rồi!”
“Không đâu! Bạch Huân, ta biết hoàng thượng rất e dè đệ, giờ chỉ cần một lời của đệ thì sẽ không có gì là không thành cả”
“Lan Nhi! Chúng ta ra thuợng uyển nhé! Biết muội thích ăn bánh mai quế, ta đã dặn nhà bếp đặc biệt chuẩn bị cho muội”(Bắc vương phi nhìn ta cười dịu dàng)
Biết không thể từ chối vị hoàng tẩu này, nên ta cũng gật đầu đồng ý.
“Bạch Huân! ta theo nhị hoàng tẩu ra thượng uyển nhé!”
Hắn mỉm cười dìu ta đứng dậy, làm người khác còn tưởng ta mang thai sắp sanh rồi ấy chứ.
“Ừ! Ta trò chuyện cùng nhị hoàng huynh một lúc rồi đến tìm nàng sau”
Ta theo Bắc vương phi rời đi, một lúc sau cũng đến, vừa định đặt mông ngồi xuống thì Bắc vương phi đã quỳ xuống trước mặt, làm ta cả kinh.
“Nhị hoàng tẩu! Tẩu là đang làm gì à?”(ta vội đỡ tẩu ấy)
“Tam muội, ta thật cảm kích tấm lòng của muội, nếu không có muội, thì giờ nữ nhi nhà ta không biết sẽ thế nào nữa”(mắt đã ngấm đầy lệ)
“Tẩu đừng khách khí như vậy! Chúng ta là hoàng thân quốc thích mà, vả lại ta cũng rất quý Linh Uyên nên mới giúp nó”
“Ta biết muội có tấm lòng bồ tát mà,ta chỉ có mỗi một nữ nhi này, từ nhỏ được nuông chiều nên cũng rất ương ngạnh, lần này thà chết chứ không chịu gả làm ta cũng khổ tâm vô cùng, nhưng cũng may nhị tiểu thư phủ tướng quân đến nói là sẽ giúp, bọn ta cũng biết chỉ cần muội chịu mở lời với Tam thúc, thì thúc ấy nhất định sẽ đồng ý, thân nữ nhân nhưng nếu sau này muội có cần gì ta giúp đỡ, dù dầu sôi lửa bỏng ta quyết cũng không từ”
Trán ta đã rịn mồ hôi, cái lời thoại cũ rít này, y hệch mấy bộ phim cổ trang mà ta hay xem.
“Hoàng thẩm! Linh Uyên đội ơn người”
Hết mẹ rồi tới con, lúc đầu ta cũng sợ hoàng đế sẽ không đồng ý, nhưng Bạch Huân lại nói, mọi việc cứ để hắn lo nên ta cũng thử tin xem sau.
Sau khi đã an tọa ta nhẹ thổi lấy chung trà, miệng cũng vô thức hỏi về nguyên nhân sự việc nhưng khi nghe Linh Uyên trả lời ta đã sặc luôn nước trà.
“Khụ!khụ!Con…con nói gì?”
“Dạ! Linh Uyên thích Gia Tư ca ca, cuộc đời này con chỉ muốn gả cho huynh ấy thôi!”
Hèn chi cứ thấy nó bám tên Lý Gia Tư như sên, ai ngờ là thích hắn thật, nếu con bé mà biết ta cũng bị hắn bám theo, thì không biết sẽ thế nào.
“Hoàng thẩm! Người đưa con đến Hồng Lâu Mộng được không?”
“Phụt!”
Trà trong miệng ta đã văng ra hết.
“Hoàng thẩm! Người sao vậy?”(lo lắng)
“Tam muội! Muội bị bỏng nước trà rồi sao?”(Bắc vương phi cũng chen vào)
“Không được! Ta còn có việc”(ta cương quyết từ chối)
“Vậy sao?”(ủ rủ)
Bắc vương phi cũng tỏ vẻ trách móc nữ nhi của mình.
“Con đã phiền hoàng thẩm của con rồi, giờ con còn muốn gây thêm phiền phức, phụ vương con đã cấm con ra khỏi cửa trong thời gian này rồi, con phải nghe theo”
“Nhưng!
Mắt đã ứa đầy lệ, nhìn vẻ mặt con bé ta cũng cảm thấy tội vô cùng, nhưng mà thôi cũng kệ, lỡ đến đó phát sinh ra nhiều chuyện phiền phức thì sao, có khi con bé sẽ ghét ta cả đời cũng nên, tốt nhất là nên tránh thì tốt hơn.
=========================
Hoàng cung.
“Vậy hoàng thúc muốn ta lấy lý do gì đây? Đấy là hoàng đế của một quốc, hoàng thúc nghĩ đây là trò đùa ư?”
Vẫn ung dung Bạch Huân không gì nao núng.
“Bệnh nặng! Có thể sẽ nằm trên giường suốt đời”
Hoàng đế trầm ngâm hồi lâu như đang lưỡng lự, dù biết lệnh đã ban ra khó mà rút lại nhưng đột nhiên hoàng thúc của hắn đã ra mặt, con người này dù thế nào cũng vẫn là đại khắc của hắn, hắn không thể không đồng ý, mặt vẫn nét phiền muộn, hắn nhẹ thở ra.
“Thôi được! Mọi việc cứ theo lời hoàng thúc, dù sao Linh Uyên tính khí cũng còn trẻ con, nhị tiểu thư của phủ tướng quân thì dung mạo không khác gì hoàng thẩm, sắc nước hương trời, hoàng đế Nam quốc vốn mê nữ sắc, ta nghĩ cũng sẽ không ảnh hưởng gì!”
Dù thế nào, Bạch Huân hắn cũng biết sẽ có kết quả này, nên cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên.
“Vậy ta rời trước”(khẽ nhếch môi, hắn xoay đầu rời đi)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!