Tái Hôn
Phần 18
Nửa tháng trôi qua, Bánh Bao vẫn ở với Phương Chấn và Kỳ Như, thi thoảng nhà bà Cẩm sẽ sang thăm cháu, mỗi lần như vậy đều được Phương Nguyệt báo trước để Phương Chấn đưa Bánh Bao về nhà bà Mai cho bên phía bà Cẩm sang đón cháu về thăm. Phương Chấn làm như vậy là vì muốn giữ kín chuyện Phương Nguyệt đối xử không tốt với Bánh Bao, không muốn để nhà bên kia nghi ngờ gì. Nhưng mà có vẻ nhà bà Cẩm hình như cũng không quan tâm lắm đến cháu gái, còn nghe nói… Tuấn Đạt dường như cũng đã có bạn gái mới rồi…
Cũng vì thông tin Tuấn Đạt có bạn gái mà khiến cho Phương nguyệt nổi điên, cô ta làm trận làm thượng rùm beng suốt một đoạn thời gian dài. Bà Mai vì xót con gái nên âm thầm tìm cách thả con gái ra ngoài, sau đó hùa theo con gái đi tìm Tuấn Đạt hỏi cho ra nhẽ mọi chuyện. Dằn co hơn nửa tháng, cuối cùng mọi chuyện cũng bùng nổ. Tuấn Đạt lần đầu tiên vung tay đánh vợ để bảo vệ người tình, hai bên sui gia đại chiến chửi nhau không ra thể thống gì. Tự miệng Tuấn Đạt còn thừa nhận là bạn gái của anh ta đã có thai, siêu âm là con trai, anh ta còn tuyên bố chắc chắn là dù có thân bại danh liệt cũng sẽ quyết ly hôn với Phương Nguyệt đến cùng…
Chuyện đi tới nước này, vừa vặn thuận ý của Phương Chấn. Anh không cần phải suy nghĩ cách để Phương Nguyệt ly hôn với Tuấn Đạt. Ngược lại anh sẽ nói với bác Hai và bà nội Muội thúc ép Phương Nguyệt ly hôn, như thế mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa. Anh dám chắc rằng phía bà Cẩm sẽ không giành quyền nuôi dưỡng Bánh Bao đâu, bọn họ sắp có cháu trai, việc gì phải tranh giành một đứa cháu gái mà bọn họ không cần đến. Hiện tại chỉ còn vướng mắc ở chỗ Phương Nguyệt, mong rằng cô ta sẽ sớm tỉnh táo mà làm lại cuộc đời. Yêu một người không hề yêu mình, cố chấp đến như vậy, Phương Nguyệt quả thực là lụy tình quá rồi!
*
Kỳ Như có hẹn với bà Vân vào buổi chiều, vậy nên cô tranh thủ đến trường đón Bánh Bao, cô đã hứa sẽ đưa con bé đi ăn kem, cô không muốn thất hứa.
Lúc Kỳ Như đến trường đón Bánh Bao, trùng hợp sao lại nhìn thấy Mỹ Tiên cũng đang từ trong sân trường bước ra ngoài. Kỳ Như cảm thấy có chút quái lạ ở trong lòng, không hiểu sao Mỹ Tiên lại xuất hiện ở nơi này, bởi vì đây là trường tiểu học.
“Như, cô đến đón ai vậy? À, cháu gái của anh Chấn đây đúng không? Con gái của chị Nguyệt gì đó đấy hả?”
Mỹ Tiên bước đến trước mặt Kỳ Như và Bánh Bao, cô ấy tháo kính mát xuống, để lộ ra gương mặt thanh tú sáng ngời. Nở nụ cười nhìn Bánh Bao, lại nghe thấy Bánh Bao cất giọng non nớt chào hỏi, Mỹ Tiên vui vẻ khen ngợi.
“Giỏi quá! Đúng là cháu gái của anh Chấn, xinh xắn đáng yêu quá này. Sau này lớn lên kiểu gì cũng là mỹ nữ… chắc mẹ con phải đẹp lắm con nhỉ?”
Bánh Bao nghe Mỹ Tiên nhắc đến mẹ, con bé không mấy vui vẻ cho lắm, chỉ “dạ” một tiếng đáp trả nhỏ xíu. Sợ là Mỹ Tiên sẽ hỏi nhiều đến ba mẹ của Bánh Bao, Kỳ Như lúc này liền lên tiếng, di dời sự chú ý của Mỹ Tiên. Cô khẽ hỏi.
“Tiên đến trường học để làm gì vậy? Nhập học cho ai à?”
Mỹ Tiên cười cười, cô ấy đáp lời.
“À đến thăm một người bạn đang công tác ở đây. Với lại tôi cũng muốn xin thử cho một đứa cháu nhập học… lần này về nước tôi có đưa theo một người chị họ… chị ấy có đứa con đến tuổi đi học ấy mà.”
“Ra là vậy… đã xin được chưa? Có cần tôi và anh Chấn giúp Tiên không?”
Mỹ Tiên nhẹ nhàng từ chối.
“Xin được rồi, tuần sau là có thể đi học, cảm ơn chị. Bây giờ chị có rảnh không, nếu rảnh thì mình đi ăn gì đi, đưa cả Bánh Bao theo.”
“Hôm nay không được, hẹn cô cuối tuần đi nhé, lát nữa tôi có hẹn với mẹ tôi rồi.” – Kỳ Như từ chối.
“À vậy sao… vậy tôi hẹn chị lại trong tiệc kỷ niệm 20 năm sắp tới nhé, bởi vì thời gian này tôi hơi bận, chỉ rảnh được hôm nay thôi. Lần sau đi chị nhớ đưa cả Bánh Bao theo, tôi cũng đưa cháu tôi tới, cho hai đứa làm quen với nhau, nhỉ?” – Mỹ Tiên vui vẻ hứa hẹn về buổi gặp mặt sắp tới.
“Ừm, sẽ đưa Bánh Bao đến chơi, hẹn cô ở bữa tiệc!”
Cũng không nán lại lâu, sau khi lên lịch hẹn, Kỳ Như liền đưa Bánh Bao rời đi trước. Cô với Mỹ Tiên không ưa gì nhau, có gặp cũng chỉ khách sáo như vậy, nhìn mặt nhau lâu lại thấy khó chịu không vui.
Dắt tay Bánh Bao ra ngoài cổng trường, Kỳ Như chở Bánh Bao về bằng xe máy. Ngồi ở sau xe, hai tay nhỏ xíu của Bánh Bao ôm chặt lấy eo Kỳ Như, con bé lúc này líu ríu lên tiếng.
“Mợ Như… con biết con của dì hồi nãy đó mợ.”
Kỳ Như vừa lái xe, vừa trò chuyện với Bánh Bao đang ngồi ở sau lưng cô.
“Con nói ai? Dì hồi nãy nói chuyện với mợ đó hả?”
“Dạ, con biết con của dì đó… hôm qua con có gặp bạn đó rồi.”
“À, chắc là cháu của dì vừa nãy chứ không phải là con đâu… mà con gặp bạn đó ở đâu?”
“Bạn đó chuyển đến lớp của con… bạn tên là Vũ… bằng tuổi với con luôn. – Giọng Bánh Bao líu ríu vang lên.
Kỳ Như gật gù, cô tiếp tục trò chuyện với cháu gái.
“Vậy à, vậy con có nói chuyện với bạn không?”
“Dạ có, bạn được cô giáo sắp chỗ ngồi ở đằng sau lưng con… mà bạn không có nói chuyện với ai hết… bạn học thử có một buổi sáng hôm qua… tới chiều thì có người đến đón về luôn rồi.”
“Chắc là bạn mới chuyển tới nên còn ngại đó con, học chung một thời gian là quen dần thôi mà.”
Bánh Bao hiểu chuyện dạ dạ tỏ vẻ đã hiểu, Kỳ Như thấy vậy nên cũng không nói tới chuyện của cháu trai Mỹ Tiên nữa. Cô cảm thấy chuyện đó cũng không có gì quan trọng lắm, bởi cô cũng đã nghe Phương Chấn nói về việc Mỹ Tiên có đưa theo người thân về nước cùng cô ấy. Theo như lời của Phương Chấn kể lại thì Mỹ Tiên lần này về nước có vẻ là tu chí muốn làm ăn, tính tình cũng thay đổi hẳn, không còn bám dính gây chuyện với anh như trước nữa.
Chẳng qua là chuyện năm xưa quá mức đặc biệt đi, nó đã in sâu vào tâm trí cô một ý nghĩ không sạch sẽ về Mỹ Tiên. Vậy nên, cho dù hiện tại Mỹ Tiên có thay đổi tốt đến mức nào thì cũng không thể làm cho Kỳ Như trở nên yêu thích cô ấy được… chuyện này là không thể nào được!
*
Kể từ ngày hẹn gặp Kỳ Như hôm trước, bà Vân “mất tích” đến nay cũng đã gần một tháng, bằng xấp xỉ thời gian Phương Nguyệt nổi khùng nổi điên vì chuyện của Tuấn Đạt. Bỗng dưng hôm nay trời yên nắng ả, bà Vân đột nhiên tìm cách liên lạc với Kỳ Như, sau đó hẹn cô ra ngoài gặp mặt.
Đưa theo Bánh Bao đến, Kỳ Như gọi cho con bé một ly kem vani, Bánh Bao ngoan ngoãn ngồi ăn kem, thi thoảng sẽ ngước mắt lên nhìn bà Vân ngồi bên phía đối diện. Hai mắt con bé long lanh, lông mi dài và cong, đôi môi chúm chím, thật sự rất là đáng yêu!
Bà Vân cứ nhìn Bánh Bao, càng nhìn lâu thì chân mày bà càng nhíu chặt lại, nhìn qua giống như là có vẻ đang suy tư chuyện gì đó nghiêm trọng lắm.
Nhìn một hồi thật lâu, bà Vân lúc này đột nhiên quay sang Kỳ Như, giọng bà nghiêm nghị, ý tứ có chút kỳ lạ.
“Con bé này… nếu tính ra cũng xấp xỉ bằng tuổi con của con phải không Như?”
Kỳ Như nhướn mắt nhìn mẹ mình, cô không hiểu lắm câu hỏi của bà, buộc phải hỏi lại.
“Mẹ nói gì vậy, con không hiểu?”
Bà Vân vẫn giữ vững biểu cảm nghiêm nghị, chỉ là thái độ của bà có chút ngập ngừng, bà trả lời cô.
“Ý của mẹ là tuổi tác… tuổi của con bé Bánh Bao này… nếu tính ra thì hình như là bằng tuổi với con gái của con…”
Bánh Bao bằng tuổi với con gái của cô? À đúng rồi… nếu tính ra thì con của cô cũng đã đến tuổi đi học rồi, năm nay cũng đã 6 tuổi…
“Mà mẹ thấy… mặt mũi con bé này tròn tròn… làn da trắng trẻo… rất giống con lúc bé. Riêng đôi mắt thì lại giống với thằng nhãi kia… con có thấy vậy không?”
Nghe mẹ mình nói, Kỳ Như mới bắt đầu để ý… đúng là Bánh Bao hao hao giống cô lúc nhỏ, còn riêng đôi mắt này thì đặc biệt rất giống với Phương Chấn. Bởi vậy nên ai cũng nói Bánh Bao giống với cậu con bé mà… à khoan…
“Mẹ nghe dì Cẩm nói con bé này bị dị ứng với xoài à? Chứng bệnh này giống con nhỉ? Là gen di truyền từ mẹ con bé sang à? Phải cẩn thận nhé, còn nhỏ mà bị dị ứng phải cẩn trọng… lúc con còn nhỏ mẹ cũng cẩn thận lắm đấy… thấy vậy chứ không đùa được đâu.”
Bà Vân nói đến đây, tay Kỳ Như đột nhiên vô thức run lên từng đợt. Cô nhìn Bánh Bao, càng nhìn càng thấy… rạo rực không yên ở trong lòng…
Bánh Bao bị dị ứng xoài giống cô, gương mặt con bé cũng hao hao như cô, đã vậy đôi mắt lại giống với Phương Chấn… không lẽ nào…
Nhìn thấy biểu hiện của con gái, bà Vân đột nhiên thở dài một hơi, tâm tình của bà lúc này thật sự rất mâu thuẫn, vừa có chút gì đó tiếc thương, cũng vừa có chút gì đó không cam lòng…
“Mẹ nhớ là… con gái của con lúc sinh ra rất nhỏ… bé tí như một con mèo con thôi. Nhưng mà… trên vai trái của con bé có ba nốt ruồi son hình tam giác… con xem…”
Không đợi bà Vân nói hết câu, Kỳ Như liền vội vàng xin Bánh Bao cho cô xem vai con bé. Lúc nhìn thấy ba nốt ruồi son trên vai trái của Bánh Bao, cảm xúc của cô như bùng nổ… vừa hạnh phúc… vừa hân hoan… vừa đau lòng… cũng vừa xót xa không chịu được…
Giữa thanh thiên bạch nhật, Kỳ Như bỗng dưng ôm chằm lấy Bánh Bao mà khóc… khóc thật lớn… thật to… cũng chẳng sợ ai khác nhìn ngó đánh giá…
Rõ là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt… con của cô… cô tìm được con của cô rồi… con ơi… cô tìm được rồi… tìm được rồi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!