Tại Sao Anh Không Yêu Em
Chương 10: Hoàn tg1
Edit: Văn Văn.
Trong lòng Vương mẫu thật sự có chút xấu hổ, nhưng tâm thì nghĩ về những gì bà ta nghe được từ người khác và các tin tức trên TV. Chỉ cần nổi lên xung đột, bà ta cứ khăng khăng mình là một bà lão đáng thương bị cưỡng đoạt tài sản, không lẽ Lý Phi Vân thật có thể lấy lại ngôi nhà? Đến lúc đó lan truyền, liệu Lý Phi Vân có còn muốn thanh danh này đó của cô ta không?
Dù sao bản thân cũng già rồi, bà ta mới không sợ cùng Lý Phi Vân nháo to chuyện!
Vì vậy bà vội tiến lên, giơ tay lần nữa muốn tát Lý Phi Vân, không tát con nhỏ này, cơn giận của bà ta tiêu không xong!
Nhưng Lý Phi Vân sẽ ngồi yên trên ghế mặc cho bà ta đánh à? Vương mẫu là người khôn khéo, nhưng bà ta cũng không nên xem mọi người đều là kẻ ngốc! Đội thực hiện cải tạo không chỉ là về dung mạo hay thân thể cho Lý Phi Vân, Quý Ngũ cũng nằm trong đó, kỹ năng tự vệ của Lý Phi Vân là do một tay cậu ta dạy, tuy nói lấy một địch mười không được, nhưng để đối phó với một bà già vẫn dư sức.
Lý Phi Vân nhanh chóng bắt được tay Vương mẫu, mỉm cười với bà ta, sau đó tay hung hăng tát một cái vào mặt đối phương!
Sau khi làm xong, cô học theo Quý Ngũ chửi một câu thô tục trong lòng, thật con mẹ nó đau, sớm biết rằng đau như thế đã không dùng lực lớn làm chi!
Nhiều năm như vậy, Vương mẫu toàn sống trong nhung lụa, một cái tát này làm bà không kịp hoàn hồn, càng miễn bàn Lý Phi Vân dùng bao nhiêu sức, tát đến nỗi Vương mẫu mắt đầy sao xẹt, đầu váng mắt hoa. Phải mất một lúc lâu, bà mới phản ứng lại được, bà ta… Bị người ta đánh, còn là bị cô con dâu trước giờ bà ta vẫn luôn coi thường!
Thật là một sự sỉ nhục! Vương mẫu giống như nổi điên, bà ta mở miệng mắng chửi, giương nanh múa vuốt hướng đến Lý Phi Vân. Lúc này, Lý Phi Vân không động thủ, một bóng dáng như tòa tháp đã đứng chắn trước mặt cô, Lý Phi Vân sửng sốt, “Quý Ngũ?”
“Ông chủ nói cô cần một người vệ sĩ.” Anh chàng mặt đen, cao to làm ra động tác nhún vai có chút buồn cười, nhưng nó không ảnh hưởng đến luồng hơi thở mạnh mẽ phát ra từ trên người cậu ta. Ít nhất, Vương mẫu hay bắt nạt kẻ yếu bị cậu ta làm sợ đến mức lui lại vài bước, một cái rắm cũng không dám thả.
Lý Phi Vân lắc lắc tay, cảm thấy đau. Cô ngẩng cao đầu kiêu ngạo, nhìn xuống Vương mẫu sưng đỏ mặt: “Đây là bà thiếu tôi.”
Gả vào Vương gia trong hai mươi năm qua, cô đã phải chịu bao nhiêu cái tát từ Vương mẫu, cô không nhớ được. Không thể trả tiền, bỏ quá nhiều muối, quần áo tẩy không sạch sẽ, góc chết trên sàn nhà không xóa sạch… Tóm lại đủ loại lý do, mà cô vì không thể sinh con đành nhịn xuống.
Vương mẫu còn muốn huyên náo hơn, nhưng nhìn Quý Ngũ giống như nguyên tòa núi, bà không dám xằng bậy. Một lát sau, bà gào khóc, vừa vỗ đùi vừa nguyền rủa Lý Phi Vân, cái thứ không lương tâm, đồ đê tiện, một lòng tốt của bà ta bị con mụ đó tính kế để đoạt đi gia sản, muốn làm bà già tao đây bị bức chết… Cứ thế, khóc suốt hơn mười phút, không quan tâm đến bộ dáng của mình ra sao.
Lý Phi Vân mắt lạnh nhìn bà ta gào, lười để ý bà ta, mà Vương Trường Chí từ khi Quý Ngũ xuất hiện, ngay cả việc tiến lên giúp mẹ hắn nói một câu cũng không dám, nhìn bộ dạng hắn, Lý Phi Vân càng thêm hoài nghi bản thân lúc trước có phải mắt mù không, lại đi yêu một tên đàn ông như vậy? Còn về hai chị em Hồng- Kiều, tình thân của các cô một khắc tại đây rạn nứt.
Hồng Phiêu Phiêu cứ ôm đứa con phát ngốc, Lý Phi Vân nhìn cô ta, lộ ra nụ cười nhạt. Hồng Phiêu Phiêu thấy biểu cảm này của Lý Phi Vân, đột nhiên trong lòng đánh cái rùng mình, không biết ý của người đó là gì? Không lẽ… Người đó biết?
Các công việc nhà đã được thực hiện nhanh chóng. Trước khi đi, Lý Phi Vân không quên nói cho Vương Trường Chí một tiếng, đợi lát nữa cô sẽ đi một chuyến tới Vương thị, kêu hắn chuẩn bị sẵn sàng tiếp đón. Chẳng qua nhớ Vương Trường Chí cũng là loại người không biết xấu hổ, cô có lòng tốt nhắc nhở hắn ta, miễn cho một lát bị người ta chọi trứng thối vào mặt rồi chửi rủa.
Đương nhiên, các nhân viên không liên quan gì đến Vương gia, cô sẽ không sa thải chi, một công ty lớn vậy, cô ấy thực sự không có khả năng quản hết, cho nên tốt hơn là thuê một người quản lý về.
Đến nỗi mấy người họ hàng gì đó của Vương gia thì lăn ra từ đâu, trở về từ đó đi thôi, bất cứ ai muốn nó, dù sao cô cũng không cần. Cô không phải Vương Trường Chí, đâu ngu nuôi ra nhiều trùng hút máu như vậy trên công sức do ba cô gây dựng nên.
Vì thế vào buổi chiều, mấy đám họ hàng Vương gia bị đuổi khỏi công ty liền chạy tới cửa tìm Vương Trường Chí, nhưng ai biết lúc đến biệt thự thế nhưng hoàn toàn trống rỗng. Hỏi mới vỡ lẽ, bảo vệ nói sáng nay một nhà Vương Trường Chí bị người khác mang hành lý ném ra ngoài.
Trước kia, thời điểm Vương mẫu đuổi Lý Phi Vân đi, chỉ cho cô một túi hành lý nho nhỏ. Bây giờ, thời điểm họ đi cũng không thể mang nhiều đồ, những món trang lấp lánh, đắt tiền, các tấm chi phiếu, sổ tiết kiệm… Một món đều không có, ngoại trừ vài bộ quần áo bên ngoài, Lý Phi Vân cái gì cũng không để lại cho họ một xíu. Thậm chí, cô còn đốt thêm quần áo mà không cho họ.
Vương Trường Chí dùng tiền mặt có trên người trước đi thuê một căn hộ nhỏ để ở rồi tính, ai biết còn chưa dọn dẹp xong, đã bị nhóm họ hàng giận dữ đá văng cánh cửa.
Hắn vẫn luôn cho rằng mình đối với đám người thân này tận tình tận nghĩa, nhưng khi họ tìm đến cửa chỉ toàn biết khiển trách, chất vấn, nhục mạ hắn, thế mới phát hiện lúc trước hắn mắt mù, bọn họ chỉ mất việc và nôn ra tiền mà họ đã nuốt, nhưng hắn ta chẳng có gì cả! Vì vậy, hắn bắt đầu bực mình, cầm lấy chai bia ném tới đám đó, luôn mồm kêu gào muốn đồng quy vu tận.
Họ hàng Vương gia đều là người linh hoạt, vừa thấy Vương Trường Chí như vậy chả vắt ra được cái gì có lợi, hai lời cũng không thèm nói, quay đầu bỏ đi. Trước khi đi, còn không quên ở “nhà mới” Vương gia dạo quanh một vòng, nhìn xem có đồ tương đối giá trị nào thì tiện tay cầm lấy.
Hai chị em Hồng- Kiều không khá hơn chút nào. Vương Trường Hồng có một vị trí trong doanh nghiệp nhà nước, bởi vì “tác phong không phù hợp” đã bị sa thải. Căn nhà là dùng tiền Lý thị mua nên cũng bị lấy lại.
Bên Vương Trường Kiều khá giống, càng đáng buồn nhất là cô nàng Hồng kia nghĩ có thể cho con trai đi du học, hiện tại đừng nói ra nước ngoài, học ở một trường đại học trong nước đều không đủ sức! Vốn dĩ cửa hàng quần áo của Vương Trường Kiều đã buôn bán lỗ vốn, không kiếm được tiền, bây giờ không có tài chính quay vòng, chỉ có thể nhịn đau bán đi với giá thấp.
Sau đó, chồng cô ta liền đưa ra đơn ly hôn. Hóa ra đối phương sớm ở bên ngoài có người, chẳng qua vẫn luôn ngại Vương Trường Chí có tiền nên không dám nói ra. Hiện tại, Vương Trường Chí hai bàn tay trắng, ai còn nguyện ý cùng người phụ nữ chán ngấy như Vương Trường Kiều sống chung?
Vương Trường Kiều đã chịu quá nhiều đả kích, vẫn nghĩ đến tới cầu xin Lý Phi Vân, rốt cuộc hồi đó Lý Phi Vân đối tốt với cô ta bao nhiêu, bản thân đều nhớ rõ, nhưng có điều cô ta căn bản không thấy được mặt của Lý Phi Vân.
Đã từng toàn tâm toàn ý đối tốt với cô, cô không biết ơn, không biết cảm kích cũng không tiếp thu. Bây giờ, trái tim người ta đã băng giá, cô lại muốn vãn hồi, trên thế giới nào có chuyện dễ dàng như vậy?
Tuổi Vương mẫu đã lớn, bị nhiều chuyện ập xuống tới tấp, cuối cùng trúng gió! Cũng may không nghiêm trọng lắm, có điều mỗi ngày ốm đau nằm trên giường cần có người chăm sóc. Nhiệm vụ này liền tự nhiên rơi xuống đầu Hồng Phiêu Phiêu, một cô gái còn trẻ như ả, mỗi ngày không chỉ hầu hạ chồng, còn phải lo thêm mẹ già của chồng, làm sao ả chịu nỗi!
Vì vậy vào giờ ngọ (11h-13h), ả lén lút cuốn gói tất cả tiền mặt, sổ tiết kiệm của Vương gia. Sau đó, mang theo con trai chạy khỏi, rốt cuộc không bao giờ trở về!
Lý Phi Vân đã sớm có lời, ai dám dùng hắn chính là cùng Lý thị đối địch, hình như có người nào đó rất lợi hại chống lưng đằng sau cô ta, Vương Trường Chí khóc không ra nước mắt, tại sao mệnh hắn lại khổ như vậy? Ngay cả đứa em gái nhỏ đã ly hôn cũng dọn về ở chung với hắn, tất cả bạn bè và người thân đều trốn tránh hắn ta như một con quỷ, chỉ vì sợ hắn tìm bọn họ vay tiền.
Rõ ràng hắn là một kẻ có tiền cách đây không lâu, thế nào liền… Vương Trường Chí không rõ, nhưng hắn không cần hiểu, đời này hắn đã bị ấn định phải sống như thế này rồi.
Hắn ta cũng từng suy nghĩ đến việc tìm Lý Phi Vân hợp lại, đáng tiếc hiện tại Lý Phi Vân căn bản chướng mắt hắn. Hơn nữa, bây giờ Lý Phi Vân có rất nhiều tiền, muốn bao nuôi một tiểu chó săn vừa trẻ tuổi, tráng kiện vừa đẹp trai biết săn sóc không khó, hà tất phải để ý đến loại đàn ông như Vương Trường Chí?
Điều tuyệt vời nhất là cô ấy nghĩ mình vô sinh, nhưng sự thật là cô ấy không ngờ lại có thai!
Sau nhiều năm kết hôn, bởi vì vẫn luôn không thể mang thai, cô cứ cho rằng chính mình có bệnh xấu trong người, mà Vương Trường Chí chủ nghĩa đại nam tử, căn bản không tin vấn đề sẽ phát sinh trên người hắn. Vì vậy, chưa bao giờ đi bệnh viện kiểm tra. Bây giờ cô đang mang thai, đã nói lên thực thực sự sự là Vương Trường Chí có bệnh xấu!
Lý Phi Vân cười ha ha.
Vương Trường Chí khóc như chó.
Sau khi biết Lý Phi Vân có thai, hắn đã đến bệnh viện để làm kiểm tra, thế mới biết thì ra do mình trời sinh t*ng trùng yếu, căn bản không thể làm cho phụ nữ mang thai. Vậy đứa con trong bụng Hồng Phiêu Phiêu kia là từ đâu ra?! May mắn con đàn bà đó đã chạy sớm, nếu không hắn nhảy tới lôi đánh ả tới chết!
Tuổi già không có ai chăm sóc, con trai không có bản lĩnh, con dâu bỏ chạy, cháu trai cũng không phải ruột thịt, Vương mẫu tức thở không ra hơi, không ngờ lại sống sờ sờ đem mình tức chết! Từ đó trở đi, Vương Trường Chí chỉ có thể làm những công việc lặt vặt, những ngày đã từng khí phách bừng bừng tiêu tiền như nước sẽ không bao giờ trở lại.
Chín tháng sau, Lý Phi Vân hạ sinh một cậu con trai tóc vàng, mắt xanh, công lao đều nhờ vị tình nhân người nước ngoài kia. Cuộc sống của cô ngày càng tốt, mà Vương Trường Chí thì…. Ha hả.
Nhìn Vương Trường Chí vẫn chỉ có thể nhặt rác rưởi sống qua ngày ở những năm cuối đời, con trai Vương Trường Hồng thì không thể tìm được công việc nào ra hồn sau khi tốt nghiệp đại học, chỉ đành ở nhà mốc meo, thật vất vả lấy được một bà vợ, vẫn xem như lợi hại, Vương Trường Hồng bị ức hiếp đến tức giận cũng không dám thở ra một tí.
Về phần Vương Trường Kiều, cuối cùng cô ta không kết hôn lần nữa, làm bảo mẫu cho người ta đều ngại tuổi cô ta lớn. Lúc này, đừng nói đi mua quần áo mới, muốn tìm một người nguyện đi với cô ta còn không có! Cô ta già đi nhanh chóng, cuối cùng buồn bực mà chết.
【Chúc mừng ngươi, Lý Phi Vân đã thành công báo thù, hơn nữa còn thuận lợi xoay người. Độ hoàn thành nhiệm vụ đạt trăm phần trăm. Tình yêu thu được lần này có độ tinh khiết rất cao, có thể bắt đầu mở ra hành trình ảo cảnh.】
Trong phòng một mảnh đen nhánh, giọng nói Thi Vinh mang theo sự kích động không thể khống chế: “Ta… Có thể nhìn thấy cô ấy?”
【Độ hoàn thành nhiệm vụ lần này vô cùng cao, quả nhiên ta không nhìn lầm ngươi. Đúng là một tên đàn ông điên cuồng, không thể tưởng tưởng được. Nhưng ta muốn thân thiện nhắc nhở ngươi, cô ấy đã hoàn toàn quên mất ngươi, ngươi còn muốn tiếp tục?】
Thi Vinh không chút do dự nói có.
Giọng nói thần bí tạm dừng, thở dài: 【Ta đây chỉ có thể chúc ngươi may mắn, ta nhắc ngươi một lần nữa, nếu ở cái ảo cảnh thứ nhất, ngươi không thể làm cô ấy yêu ngươi thì linh hồn ngươi sẽ hoàn toàn bị mạt sát. Từ đây trở đi, sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy.】
Thi Vinh không chút sợ hãi, do dự, “Bắt đầu đi.”
Anh ta ở trong thế giới này suốt gần ba mươi năm. Từ khi sinh ra một ngày kia, mỗi ngày mỗi đêm chỉ nhớ một mình người con gái ấy. Anh muốn thấy cô, sự nhớ nhung sắp bức điên anh ta rồi! Thật vất vả chờ đến Lý Phi Vân, cuối cùng cũng có được tình yêu của cô ta và hoàn thành nhiệm vụ lần này. Anh quyết không cho phép mình thất bại dù chỉ một chút!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!