Tại Sao Anh Không Yêu Em - Chương 17: Đại thúc dịu dàng VS Thiếu nữ mắc chứng tự kỷ (7)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Tại Sao Anh Không Yêu Em


Chương 17: Đại thúc dịu dàng VS Thiếu nữ mắc chứng tự kỷ (7)


Edit: Văn Văn.

Không biết vì sao, Mạnh Nịnh luôn cảm thấy trong lòng hơi khó chịu khi nhìn nữ giám đốc đó nói chuyện với Thi Vinh.

Thường thì khi hai người ở bên nhau, chính là kiểu không có chỗ cho người thứ ba. Trước giờ, Mạnh Nịnh chưa từng thấy bộ dáng Thi Vinh ở bên người khác trông thế nào. Vẻ mặt cô mờ mịt, nhưng càng nhiều hơn là sự không hiểu và mất mát.

Thật giống một thứ vẫn luôn thuộc về mình, bỗng nhiên không thuộc về mình nữa. Ví như nuôi một con mèo con, bạn nghĩ rằng nó sẽ chỉ thân thiết và thích bạn, nhưng đột nhiên bạn nhận ra rằng nó không chỉ thích bạn, mà nó thích tất cả con người.

Mặc dù thái độ của Thi Vinh đối với nữ giám đốc rất lạnh nhạt nhưng Mạnh Nịnh vẫn cứ cảm thấy không thoải mái. Cô nhìn đôi tay của bản thân, tự hỏi tại sao mình lại có ý nghĩ xúc động muốn lao tới che mặt Thi Vinh.

Chờ đến khi vị nữ giám đốc kia rời đi, Mạnh Nịnh thấy cô ấy mỉm cười tự tin với Thi Vinh rồi cầm cặp đi khỏi, nhìn lại chính mình trong gương, nhỏ nhắn xinh xắn, như thể cả đời này sẽ không bao giờ trưởng thành, tuy cô không cảm thấy trưởng thành có gì tốt, nhưng nhìn bộ dáng Thi Vinh rõ ràng đối với người phụ nữ vừa rồi hoàn toàn khác so với mình.

Cô không biết phải hỏi thế nào, trong lòng cũng mờ mịt, không hiểu gì, đành đi đến bên cạnh Thi Vinh. Thi Vinh đang đọc tài liệu thì thấy Mạnh Nịnh cọ vào trên người mình, liền đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ mềm mại của cô, nói: “Đọc xong cái này rồi tôi chơi với em nhé?”

Rõ ràng anh bị thương, lại làm cứ như Mạnh Nịnh bị thương.

Mạnh Nịnh không nói mà chỉ yên lặng ôm cánh tay Thi Vinh, một lúc sau, khi Thi Vinh đang đọc đến chăm chú, cô đột nhiên hỏi: “Anh… thích… chị ấy… sao…”

Dù mở miệng nói chuyện đã được một đoạn thời gian nhưng Mạnh Nịnh vẫn còn hay lắp bắp, vì thế khi cô nói sẽ cố ý nói chậm lại để người ta nghe không quá mệt.

Thi Vinh sửng sốt một chút: “Thích ai?”

Anh thật sự không phản ứng lại được, từ đầu đến cuối, trong lòng anh luôn chỉ có Mạnh Nịnh, anh không để ý đến bất kỳ ai, ngoại trừ cô, vừa nghe Mạnh Nịnh hỏi, qua một lúc mới hiểu ra cô ấy đang nói đến nữ cấp dưới vừa rồi.

Trái tim Thi Vinh bỗng trở nên ngọt ngào. Anh khẽ liếc nhìn Mạnh Nịnh, thấy cô thật sự hỏi nghiêm túc, cô không biết bộ dáng mình ở trong mắt anh đang rất vội vàng. Như thể có người đang đắm chìm trong bóng đêm đột nhiên nhìn thấy ánh bình minh rạng rỡ, Thi Vinh trầm tư vài giây, thay vào đó hỏi: “Tại sao em lại hỏi vậy?”

Cô gái nhỏ bé nắm lấy ngón tay anh, chần chờ nói: “Anh… vừa mới… nói chuyện… với cô ấy…” Nói xong, đôi mắt đã tràn đầy nước mắt nhìn Thi Vinh, giống như lên án anh: Chỉ lo nói chuyện với người khác mà mặc kệ em.   

Thi Vinh mỉm cười, nếu không phải bị thương khiến anh ta không thể động đậy, anh nhất định sẽ vui sướng nhảy dựng lên. “Đó là bởi vì có rất nhiều việc cô ấy không thể làm chủ được.”   

Mạnh Nịnh chớp chớp mắt, như có hiểu lại như không hiểu, trên khuôn mặt nhỏ vẫn không chút biểu cảm, nhưng đáy mắt lại lộ rõ ​​vẻ hoang mang. Cô cảm thấy Thi Vinh dường như đang chuyển sang chủ đề khác, nhưng cô không thể nắm bắt được chủ đề của Thi Vinh, như hiểu những gì anh đang nói, lại có vẻ không hiểu gì cả.  

Cùng ở chung một người đàn ông như vậy thật đáng sợ, bởi vì anh ta tùy lúc đều có thể liếc mắt một cái đã nhìn thấu bạn, nhưng bạn thì hoàn toàn không biết gì về anh ta.

Chủ đề này cứ chấm dứt như thế, Thi Vinh đã sớm nằm trên giường bệnh gần một tháng, cuối cùng Quý Ngũ cũng làm ra một chiếc xe lăn, đỡ Thi Vinh ngồi lên trên đó, Mạnh Nịnh liền đẩy anh tới lui trong vườn bệnh viện.

Thực chất chiếc xe lăn này được chạy bằng điện, Thi Vinh có thể dùng một tay không bị thương vận hành nó một cách thoải mái, nhưng Mạnh Nịnh hình như rất thích chơi đẩy nên Thi Vinh cũng tùy cô ấy.

Hai người đi dạo trong vườn một lát, Thi Vinh thấy trên trán Mạnh Nịnh đổ mồ hôi mỏng liền đề nghị đến dưới tàng cây nghỉ ngơi một lúc, Mạnh Nịnh vui vẻ đẩy anh qua, sau đó ngồi xổm xuống đấm chân cho anh.   

Thi Vinh hoảng sợ, vội hỏi cô đang làm gì vậy, Mạnh Nịnh nói với anh là cô theo cô y tá học, nhưng vẫn luôn không có chỗ phát huy.  

Thật ra đôi tay nhỏ và cái nắm tay nhỏ đó của cô ấy, nơi nào có gì gọi là sức lực, Thi Vinh đơn giản là tận hưởng sự chăm sóc hiếm có và tình cảm chân thành của cô ấy dành cho mình. Có lẽ là do yếu tố tâm lý, thế mà anh thực sự cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.  

Mạnh Nịnh sau khi đấm một hồi cũng mệt mỏi, Thi Vinh cúi đầu nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, khẽ cười: “Được rồi, ngồi trên đùi tôi đi.”  

Cô làm sao dám, chân anh ấy còn chưa tốt.

Nhưng Thi Vinh rất kiên trì, khó có lúc muốn cô phải ngồi cố định trên đùi mình.

Vì vậy, Mạnh Nịnh ngồi trên đùi Thi Vinh như đứng đống lửa, như ngồi đống than, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, sợ sẽ làm bị thương anh hay gì đó. Thi Vinh ôm lấy eo thon của cô, Mạnh Nịnh tò mò nghịch một đầu tóc đen nhánh của anh.

Đúng lúc này, cách đó không xa có một nam một nữ đang đi tới. Người phụ nữ bụng hơi phồng lên, trông có vẻ đang mang thai, người đàn ông thì cẩn thận đỡ tay cô gái đó, hai người ở chung vô cùng hòa hợp, bầu không khí ấm áp này thật khiến người ta nhịn không được hâm mộ.  

Mạnh Nịnh tò mò quan sát một lúc, hai người kia ngồi xuống sau một vườn hoa nhỏ, người phụ nữ tựa đầu vào vai người đàn ông, nhẹ nhàng nói: “Nếu em không còn nữa, vậy anh phải làm sao đây?”   

“Đừng nói chuyện lung tung, phi phi phi, việc xấu không linh, việc tốt linh.” Người đàn ông nói.   

Cô gái vẫn cứ nói: “Anh biết rõ…”   

“Đừng nói nữa!” Giọng người nam đã mang theo tiếng van xin và khóc nức nở. “Đừng nói nữa, chúng ta cứ sống  như vậy, được không? Vĩnh viễn không rời xa nhau, em đã quên rồi sao, ngày chúng ta kết hôn đã phát lời thề, đời này mãi mãi sẽ không chia lìa.”

Cô gái cuối cùng cũng bật khóc: “Nhưng em…”    

Mạnh Nịnh lắng nghe, cảm thấy buồn man mác vì lời nói thê lương kia, nhưng cô không hiểu tại sao đối phương lại nói vậy. Nếu đã nói cả đời này sẽ mãi không rời xa nhau, thế vì cớ gì vẫn rơi nước mắt đau lòng?   

Lúc này người đàn ông kia nói: “Chúng ta là vợ chồng danh chính ngôn thuận, có giấy giấy đăng ký kết hôn, không ai có thể chia cắt cả hai ta. Trên đời này chỉ có anh và em là ý trời định sẵn. Dù cho tất cả mọi người không bên nhau, chúng ta nhất định cũng không chia lìa.”     

Cô gái không nói, nhưng Mạnh Nịnh và Thi Vinh có thể nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của cô ấy: “Nhưng đứa nhỏ…”     

“Không sao, em sẽ không có chuyện gì, đứa nhỏ… cũng sẽ không có chuyện gì…”

Lời tuy nói thế nhưng nói thời điểm nói đến đứa trẻ, giọng người đàn ông rõ ràng đã nhiễm sự tuyệt vọng. “Chúng ta đã mong đợi đứa trẻ này lâu như vậy. Đây là một chuyện tốt, cuối cùng nó đã đến, chúng ta phải nên hạnh phúc!”

Người phụ nữ khóc òa lên: “Nhưng em không thể sinh ra nó… Em chỉ còn sống được ba tháng, mà đứa trẻ mới chỉ được một tháng…”

Điều tuyệt vọng nhất trên đời này cùng lắm chỉ có thế này thôi, muốn được làm một người mẹ, nhưng không có chút hy vọng nào có thể sinh ra được đứa bé. Mong ngóng đứa trẻ đến sớm, nhưng không ngờ nó sẽ xuất hiện vào lúc này.

Một đứa trẻ khỏe mạnh, nhưng đã định trước không có cách nào sinh ra.

Giọng nói của hai vợ chồng rất nhỏ nhưng trong đó chất chứa rất nhiều nỗi buồn và tuyệt vọng khiến người nghe xong đều đau thấu cả tim. Mạnh Nịnh nghe vậy liền quay đầu lại hỏi Thi Vinh, “Tại sao bọn họ lại đau lòng đến vậy?”  

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN