Tại Sao Anh Không Yêu Em - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Tại Sao Anh Không Yêu Em


Chương 6


Edit: Văn Văn.

Sức mạnh của lòng thù hận thật đáng kinh ngạc, Lý Phi Vân trưởng thành nhanh chóng. Khi đã xác định rằng cô ấy có thể tự mình đảm đương một phía, Quý Ngũ đem tập văn kiện đầu tiên trong tay giao cho cô.

Công ty của Vương gia được xây dựng bằng tiền của ba cô. Cuộc khủng hoảng lớn năm đó cũng là nhờ bán đi nhà của ba cô mới cứu vớt được công ty. Có thể nói, Vương gia có ngày hôm nay, công của Lý Phi Vân tuyệt không thể thiếu, nhưng cứ cho là cô trả giá nhiều tới thế, cuối cùng nhận được những gì?

Ngoại trừ sự chán ghét, khinh thường, bóc lột, vứt bỏ dành cho cô ấy… quả thật không còn gì khác.

Thực sự nghĩ cô là quả hồng mềm mặc cho ai cũng xoa xoa, bóp bóp? Khi con thỏ nóng nảy còn quay lại cắn người được, huống hồ cô là một con người sống sờ sờ ra đây! Vương Trường Chí bức cô vào ngõ cụt, nghĩ cũng đừng nghĩ cô sẽ buông tha cho hắn! Lúc đầu tôi yêu anh nhiều bao nhiêu thì bây giờ tôi hận anh nhiều bấy nhiêu!

Khi yêu thì luôn muốn người đó sống tốt, vui vẻ, không bao giờ muộn phiền… Khi đã hận rồi thì mong người đó luôn sống không yên ổn dù chỉ một ngày, cô- Lý Phi Vân không phải người dễ chọc! Đã phụ bạc rồi còn nghĩ dẫm lên người cô thượng vị, Vương Trường Chí có cái ý tưởng này, cũng phải đến nhìn xem liệu cô có cho hắn dẫm tiếp không!

Công ty gặp phải chuyện lớn, Vương Trường Chí không thể không từ Hồng Kông gấp gáp chạy trở về. Điều đầu tiên sau khi hắn trở lại đó chính là nổi trận lôi đình với đám nhân viên kia. Ai bảo lúc hắn chưa đi còn tốt, kết quả đi Hồng Kông một chuyến để bàn chuyện làm ăn, làm ăn còn chưa nói xong, thế nhưng lại xảy ra chuyện lớn trước?!

Nhóm nhân viên đương nhiên chỉ dám giận nhưng không dám nói, trong lòng bọn họ càng hiểu rõ ràng. Ngay cả khi thực sự muốn tìm thủ phạm gây tội, vậy vấn đề cũng không nằm ở bọn họ. Nếu không phải Vương tổng đưa người nhà, bạn bè của mình vào trong công ty thì hôm nay có thể biến thành thế này sao!

Ngay khi Vương Trường Chí bị sứt đầu mẻ trán bởi vì vấn đề với nguồn cung hàng hóa, cộng thêm mất nhiều khách hàng lớn, một chuyện còn khủng khiếp hơn đã xảy ra! Một nhóm luật sư nổi danh đã tìm đến trước cửa, muốn buộc tội hắn ta xâm phậm tài sản của người khác!

Lần này Vương Trường Chí hoàn toàn phát ngốc, hắn trêu ai chọc ai. Khi nào hắn lại xâm phạm tài sản của người khác!?

Câu hỏi này đã được giải đáp sau khi nhìn thấy Lý Phi Vân xuất hiện ở trước mặt hắn.

Đoàn luật sư chậm rãi hướng hai bên tránh ra, Lý Phi Vân một thân trang phục màu đen, áo sơ mi trắng, tóc quăn gợn sóng nhỏ, phong tình vạn chủng, kiều mị bách thái [1] đi đến. Thân người cô cao gầy, lúc sau gầy đi, hòa quang toàn bộ tỏa ra. Thêm sự hướng dẫn của lão sư thể chất chuyên nghiệp, giờ đây cô ấy có thể được coi là khí chất mười phần nữ vương. Chỉ thấy dưới làn váy ngắn đó là một đôi chân thon dài trắng như tuyết được bọc trong đôi vớ trong suốt, khi đi đường lộ ra khe hở. Chân cân đối và thẳng tắp, làm người khác nhịn không được muốn sờ hay thăm dò lên một phen.

[1] Phong tình vạn chủng, kiều mị bách thái: cực kỳ gợi cảm, vô cùng quyến rũ.

Áo sơ mi trắng cũng giấu không được bộ ngực đầy đặn cao ngất, đặc biệt là hai nút trên cùng được mở ra, không cài, lộ ra khe rảnh sâu hun hút. Đây chính là sự gợi cảm, quyến rũ lại không mất đi khí chất trí thức, thành thục của người phụ nữ. Ai nhìn vào cũng đều nhịn không được hai mắt tỏa sáng khi thấy cô ấy lần đầu tiên!

Mặc dù cuộc khủng hoảng kinh tế hiện giờ rất lớn, những rắc rối liên quan đến hắn ta không hề nhỏ, nhưng đàn ông sao, khi gặp một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người, dù trong bất kỳ tình huống nào, bản chất thích gái đẹp không bao giờ thay đổi. Bởi vậy, khi đối mặt với đoàn luật sư, tính khí hung hăng của hắn ta lập tức trở nên lịch sự, nho nhã: “Vị tiểu thư này, giữa chúng ta có phải có hiểu lầm gì không? Cô—“

Nói còn chưa xong, Lý Phi Vân đã cười giễu cợt: “Ông xã, không quen biết tôi sao?” Cô làm như nhớ tới gì đó, “Ồ, tôi quên mất, phải là chồng cũ mới đúng.”

Vương Trường Chí hết cmn hồn, trừng lớn hai mắt. Người phụ nữ xinh đẹp này thế nhưng là Lý Phi Vân?! Cái bà thím già đó?! Hắn không dám tin vào mắt mình, nhìn Lý Phi Vân từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân tỉ mỉ đánh giá một lượt. Đúng là nhìn ra được ngũ quan bóng dáng của vợ cũ, cẩn thận quan sát lần nữa, là thật sự quen mặt. Biểu cảm trên mặt của Vương Trường Chí giống như nuốt phải ruồi bọ: “Cô, cô…”

Kêu cô nửa ngày vẫn không xong, Lý Phi Vân ưu nhã ngồi xuống, đem cặp công văn trên tay mở ra, từ giữa lấy ra một phần văn kiện: “Mời Vương tiên sinh xem qua, nếu có chỗ nào xem không hiểu, tôi sẵn lòng hoan nghênh anh mọi lúc có thể tham khảo ý kiến với đoàn đội của tôi.”

Đoàn luật sư đứng nghiêm hai bên tay cô, khiến cho cô giống như Từ Hi [2]. Trên mặt Lý Phi Vân lạnh lùng, trong lòng lại không nói nên lời. Đây đều là do Quý Ngũ sắp xếp, nói gì mà khi đối mặt với loại tra nam như Vương Trường Chí, nhất định khí thế phải đè bẹp hắn. Vì vậy tìm riêng cho cô….Ừ thì là đoàn đội luật sư lưu manh. Không nói năng lực ra sao, lực uy hiếp đã mười phần mười.

[2] Từ Hi: gõ gg Từ Hi Thái Hậu sẽ biết rõ hơn=)))

Vương Trường Chí hoài nghi mà đem tập văn kiện lật ra, càng xem vẻ mặt càng nhăn như cúc hoa. Xem đến cuối cùng lửa giận đã tích một bụng, hắn nện một quyền xuống bàn cái rầm, tức muốn bay màu: “Cô đánh rắm!”

“Vương tiên sinh, xin hãy chú ý đến thái độ của mình đối với người ủy thác [3] của chúng tôi. Ngài chắc không muốn chúng tôi sẽ buộc tội ngài đến tán gia bại sản luôn chứ?” Một người luật sư mặc đồ đen đi đến che trước mặt Lý Phi Vân, lạnh lùng nói với Vương Trường Chí.

[3] Ủy thác: việc giao cho cá nhân, pháp nhân – bên được ủy thác, nhân danh người ủy thác để làm một việc nhất định mà người ủy thác không thể làm trực tiếp hoặc không muốn làm.

“Điều này là không thể! Bây giờ đây là tài sản của tôi! Họ Vương! Cùng cô có cái đách quan hệ mẹ gì?!” Vương Trường Chí hung ác nhìn chằm chằm Lý Phi Vân như một con chó điên phát bệnh dại. “Đây đều là một tay tôi làm nên tất cả. Cô dựa vào cái gì mà muốn ngồi mát ăn bát vàng [4], hả?! Tôi nói cho cô biết, cô cmn nghĩ cũng đừng nghĩ!”

[4] Ngồi mát ăn bát vàng: không làm, không lao động mà được hưởng mọi sự sung sướng (dùng để phê phán lối sống ăn bám, dựa vào bóc lột).

“Ồ.” Lý Phi Vân cười lạnh: “Chắc anh đã quên rồi nhỉ? Đời trước của Vương thị, là Lý gia.”

Nói tới đây, Lý Phi Vân thực sự muốn cảm ơn Vương Trường Chí. Nếu không phải năm đó vì lời hứa son sắt của hắn, nói sẽ đem Lý thị ngày càng phát triển rực rỡ, tiền đồ vô hạn, ba cô sẽ không giao lại công ty cho hắn, càng không để hắn làm tổng giám đốc.

Đúng thật là lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát, Vương Trường Chí phấn đấu cả đời, thế nhưng quên rằng công ty này về mặt pháp luật vẫn luôn thuộc về nhà họ Lý! Ha ha, nực cười biết bao. Ba cô sớm đã qua đời, cô là người thừa kế duy nhất của ba. Trước kia kết hôn với Vương Trường Chí, vì tỏ vẻ là tình yêu đích thực của đời mình, Vương Trường Chí còn chủ động đề nghị đăng ký tài sản trước hôn nhân. Vào thời điểm đó, công ty đã được đăng ký dưới tên Lý Phi Vân!

Mặc dù sau này hắn toàn đem tiền tóm vào trong tay và bức cô vào ngõ cụt. Nhưng giờ đây Lí Phi Vân thực sự phải cảm ơn Vương Trường Chí vì sự giả mù sa mưa của hắn ta.

“Nhắc nhở thân thiện. Vương tiên sinh, ngài đã cùng người ủy thác của chúng tôi là Lý tiểu thư giải trừ quan hệ vợ chồng, dựa theo hiến pháp của nước ta, Vương thị— à không, là Lý thị mới đúng, hẳn nên trả lại cho Lý tiểu thư. Trong vòng hơn một năm sau khi hai người ly hôn, ngài thực sự là đang xâm phạm bất hợp pháp tài sản riêng của người khác.” Một vị luật sư đầu trọc, đeo kính râm nhếch miệng cười toe toét, lộ ra hai hàm răng trắng tinh: “Xin hãy nén bi thương.”

Vương Trường Chí mới không quan tâm cái này! Hắn ta ức hiếp Lý Phi Vân nhiều năm như thế, trong lòng căn bản không tin Lý Phi Vân, người này lại có lá gan và quyết đoán cùng hắn tranh đoạt! Lập tức lấy tập văn kiện xé roẹt roẹt vài cái thành từng mảnh nhỏ, sau đó đắc ý nhìn về phía Lý Phi Vân.

Lý Phi Vân bình tĩnh mở ra cặp công văn, lần nữa móc ra một phần đẩy qua tiếp.

Vương Trường Chí tiếp tục xé, cô liền ưu nhã lấy ra một bản sao khác đặt qua, cho đến khi Vương Trường Chí thở hồng hộc, mệt mỏi không xé nữa, Lý Phi Vân mới bình tĩnh nói: “Xin lỗi, tôi quên còn chưa nói cho Vương tiên sinh biết, tôi đã vì anh mà chuẩn bị một ngàn bản sao. Không biết anh còn muốn tiếp tục xé nữa không?”

“Đây là giấy truyền lệnh từ tòa án, mời Vương tiên sinh vui lòng nhận lấy, mong ngài nhớ đúng giờ ra tòa.” Lại thêm một vị luật sư cơ bắp vạm vỡ đẩy giấy truyền luyện đến trước mặt Vương Trường Chí, thấy thằng cặn bã này lại có ý đồ xé, liền nhẹ nhàng nhắc nhở: “Cái tờ này chúng tôi cũng sao chép một ngàn bản.” Ý là cứ xé thoải mái.

Nếu mục đích uy hiếp đã đạt được, Lý Phi Vân cũng không ở lâu làm gì. Thời gian kế tiếp phải khiến cho Vương Trường Chí phát điên một mình, cô sẽ không tiếp.

Vừa mới bước ra văn phòng tổng giám đốc, cô liền chạm mặt phải Hồng Phiêu Phiêu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN