Tại Sao Anh Lại Thích Tôi
Chương 56: Hòn đảo lưu đày
Lăng Mặc chỉ nhìn lướt qua một lần rồi nhanh chóng đặt bút, thật giống như đã biết trước đáp án vậy.
Chưa tới 20 phút đã viết đầy một trang giấy A4.
Khúc Quân đã sớm biết trước, nhưng hai kẻ kia thì trợn mắt há mồm.
“Má nó, chẳng lẽ lần này chúng ta nhặt được bảo bối rồi?”
Lăng Mặc ném bút xuống, từ ánh mắt của tên nhân viên xe lửa có thể đoán được, đáp án của Lăng Mặc là đúng.
“Các người còn muốn làm gì?” Lăng Mặc hơi nâng cằm, trong mắt lóe lên tia kiêu ngạo.
Người đàn ông giả trang ông già mỉm cười “Lăng Mặc, cậu đừng khẩn trương. Chúng tôi không phải là kẻ xấu không chuyện ác nào không làm, hơn nữa chúng tôi chỉ giao dịch với người thông minh.”
“Tôi không có nhu cầu, cũng không muốn giao dịch gì với các người.”
“Cậu chắc chứ?” Đối phương lấy ra hai tấm hình, vứt lên tờ giấy A4 viết đầy công thức tính toán kia.
Mà trong hình chính là cảnh Khúc Quân và Lăng Mặc hôn môi ở trên xe buýt sau khi rời khỏi nhà thi đấu.
Góc chụp là từ bên ngoài cửa kính.
Bức hình thứ hai là cảnh Khúc Quân cố gắng giãy giụa nhưng vẫn bị Lăng Mặc cường hôn.
“Người bạn này của cậu có vẻ như không thích cậu lắm nha.”
Khúc Quân nuốt nước miếng, cậu không thể không nói, nhìn cậu trong bức hình giống y hệt trinh tiết liệt nữ quyết bảo vệ bản thân đến cùng, mọe nó chẳng khác gì đang đóng phim!
Lăng Mặc vẫn bình tĩnh như cũ.
Khúc Quân thầm hừ hừ trong lòng, dựa theo tính tình nhỏ nhen của Lăng Mặc, một khi đã không nhịn được rồi thì méo có quan tâm người ta có đồng ý hay không, chắc chắn sẽ bổ nhào tới bá vương ngạnh thượng cung!
Khúc Quân cũng âm thầm quan sát tình huống trước mắt, tên nhân viên xe lửa giả mạo kia nhìn trông có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng thực chất lại rất cảnh giác.
Vị trí để súng của gã cũng rất vi diệu, nếu Khúc Quân có bất kì dị động nào, gã sẽ nã một phát kiềm hãm hành động của cậu.
Nếu như chỉ có một mình Khúc Quân, cậu cũng có thể liều mạng một phen, nếu thất bại thì cùng lắm là làm lại thôi.
Nhưng Lăng Mặc lại ở chỗ này, lỡ anh có xảy ra chuyện gì thì coi như hết đường cứu.
Hơn nữa trong chuyến tàu này ngoài hai kẻ đó ra, không biết còn có tay chân nào khác của Hắc Tước ẩn nấp không.
Phải bình tĩnh chờ cơ hội.
“Căn cứ theo kết quả điều tra của chúng tôi, cậu rất có hứng thú với lĩnh vực nghiên cứu vi khuẩn, chúng tôi sẽ cung cấp cho cậu một hòn đảo nhỏ, trên đảo có một sở nghiên cứu, cậu có thể ở đó tiến hành nghiên cứu vi khuẩn theo ý muốn của cậu. Nhân tiện, cậu có thể mang đi cậu bạn bé nhỏ này, ở nơi đó sống tự do tự tại. Cậu nghĩ thử xem, đến đó rồi, cậu ta sẽ phải lệ thuộc vào cậu, trừ cậu ra sẽ không còn ai nói chuyện với cậu ta nữa, cậu ta cũng không cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ ai khác ngoài cậu, lúc đó cậu ta đã hoàn toàn thuộc về cậu. Biến thành viên thịt mặc cậu xoa nắn, muốn làm gì thì làm.”
Đối phương nói những lời này, còn dùng những từ ngữ mờ ám mà Khúc Quân không hiểu, hơn nữa… Mục tiêu chính của các người không phải là tìm kiếm nhân tài cho mấy cái sở nghiên cứu phi pháp kia sao, thế quái nào lại dây lên người cậu rồi?
Lăng Mặc chậm rãi nghiêng mặt “Các người dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ đồng ý? Các người muốn giam cầm tôi, thù lao chính là cũng giam cầm luôn cả Lộ Kiêu? Có phải quá buồn cười rồi không?”
“Bởi vì chúng tôi cũng đã từng quen biết nhiều ‘thiên tài’. Cái gọi là ‘thiên tài’ đa số đều là những người cố chấp với một cái gì đó. Cố chấp đến mức cực hạn, và cũng chính là câu trả lời cuối cùng của các người. Hỏi cậu thử nhé, cậu có phải là một người cố chấp không?” Tên nhân viên xe lửa quơ quơ họng súng, làm cho người khác phải khẩn trương sợ gã đột nhiên bóp cò.
Lăng Mặc nghiêng đầu, ánh đèn đường từng luồn từng luồn chiếu lên mặt anh qua khe rèm cửa, tựa như vô số thanh đao nhỏ sắc bén, cắt ra từng lớp suy nghĩ của anh, nhưng chỉ là mơ hồ lướt qua, vẫn như cũ không thể nào nhìn thấu được anh đang nghĩ điều gì.
“Tôi không hứng thú với nghiên cứu vi khuẩn.” Lăng Mặc trả lời.
Hai kẻ kia cười nhạo Lăng Mặc giống như một đứa trẻ ngây thơ rõ ràng muốn ăn kẹo nhưng lại làm bộ làm tịch.
Nhưng Khúc Quân biết, lúc Lăng Mặc nói không hứng thú thì chính là không hứng thú.
Chẳng qua anh chỉ nghi ngờ với loài vi khuẩn đã cướp đi tính mạng của Mạc Tiểu Bắc thôi.
“Vậy cậu hứng thú với cái gì?”
“Tôi chỉ muốn nghiên cứu một loại vật chất, cho dù là vi khuẩn cũng được, hay hoocmon cũng tốt, dùng trên người Lộ Kiêu, làm cậu ấy sẽ trở nên nghiền nó, vĩnh viễn lệ thuộc vào tôi, vĩnh viễn không thể rời khỏi tôi được.” Giọng nói của Lăng Mặc vừa trong trẻo vừa từ tốn, gây nên cảm giác mập mờ, mài qua dây thần kinh của Khúc Quân, chui vào mọi khe hở bí mật của cậu, hơn nữa không có cách nào tróc ra được.
Hai tên kia sửng sốt rồi bật cười.
“Cậu còn không thừa nhận mình là một kẻ cố chấp?” Tên giả trang thành ông già cười như mèo được mỡ, vươn tay nâng cằm Khúc Quân lên “Cậu bạn Lộ Kiêu, Lăng Mặc dồn hết cả tâm tư của mình vào cậu, đây rốt cuộc có phải là vận may của cậu không?”
Còn chưa chờ Khúc Quân chán ghét nhíu mày, Lăng Mặc bỗng nhiên nhanh như cắt đánh một quyền vào bụng đối phương.
Sức mạnh kia làm đối phương suýt chút nữa hộc máu, một tay bấu bàn ăn, cúi đầu thở dốc, đau đến không nói nên lời.
“Ai biểu mày đụng vào Lộ Kiêu.” Nhân viên xe lửa khịt mũi coi thường đồng bọn tay tiện của mình.
Trên mặt Lăng Mặc vẫn kiêu ngạo lãnh đạm như thường, tựa hồ anh không để ý xương sườn mềm của mình bị kẻ khác nắm được.
(Xương sườn = người yêu, xuất phát từ điển tích Thượng đế lấy xương sườn của Adam tạo ra Eva.)
“Lăng Mặc, chỉ cần cậu có phòng nghiên cứu của riêng mình, cậu muốn nghiên cứu cái gì đều là quyền tự do của cậu, không ai có thể ép buộc cậu. Nhưng ở thế giới bên ngoài, cậu phải tuân theo những quy tắc của nơi này. Sẽ có rất nhiều người ngăn cản cậu và Lộ Kiêu ở bên nhau. Hơn nữa thế giới rộng lớn như vậy, sẽ có không ít cám dỗ, đừng nói hiện tại Lộ Kiêu còn chưa hoàn toàn thuộc về cậu, sau này nhất định cậu ta sẽ vì một người khác mà tìm mọi cách rời khỏi cậu. Đi với chúng tôi đi, cậu sẽ có đầy đủ thời gian làm những chuyện mà mình muốn làm, cùng với người cậu thích.”
“Các người cũng đã dùng biện pháp này thuyết phục Trần Tinh đi theo sao?” Lăng Mặc nhấc mí mắt lên, vẫn là biểu tình lãnh đạm thờ ơ với tình huống trước mắt.
Trần Tinh là người đã ‘bỏ trốn’ với bạn gái sau khi đạt giải nhất kỳ thi Olympic quốc gia vật lý học.
Khúc Quân cũng có chút lo lắng, không biết liệu Lăng Mặc có động lòng đáp ứng bọn chúng không.
“Cha mẹ và thầy cô Trần Tinh phản đối cậu ta và người mình thích đến với nhau. Cho nên khi chúng tôi tìm đến, cậu ta rất dứt khoát đi theo chúng tôi. Bây giờ cậu ta đang sống rất tự do tự tại.”
“Đệt! Tự do cái quần!” Khúc Quân không nhịn được hô lên “Các người rõ ràng dụ dỗ người ta khi tâm lý không được ổn định! Cho dù bị gia đình thầy cô ngăn cấm thì sao chứ, chẳng lẽ lại yếu hèn trốn tránh cả thế giới này!”
Nhân viên xe lửa cười “Cái này còn phải xem đứng trên lập trường của ai. Đối với Lăng Mặc mà nói, bề ngoài hoa lệ của thế giới không có sức hấp dẫn lớn bằng việc khiến cậu trở nên ngoan ngoãn biết nghe lời.”
Khúc Quân rất khó chịu.
Cái gì mà ‘khiến cậu trở nên ngoan ngoãn biết nghe lời’ chứ, Khúc Quân cậu không phải là thú cưng!
Không ngờ Lăng Mặc thế mà lại chống cằm nhìn Khúc Quân với ánh mắt tràn ngập hứng thú, mặc dù vẻ mặt anh vẫn lãnh đạm như cũ.
“Đúng vậy. Cậu ấy đặc biệt không ngoan.”
Khúc Quân nhìn chằm chằm Lăng Mặc.
“Có điều… Đánh chủ ý lên người tôi, các người đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Khúc Quân tựa hồ thấy một chấm sáng nhỏ từ khe hở của rèm cửa, lập tức ngã người dựa sát lưng vào tường.
Chỉ nghe ‘Xoảng—’ một tiếng, có cái gì đó xuyên thủng cửa kính, bắn trúng đầu tên nhân viên xe lửa, gã chết không kịp ngáp.
Đồng bọn của gã lập tức cúi đầu xuống, Khúc Quân bổ nhào về phía trước, cướp lấy khẩu súng bị rơi vào trên giường, Lăng Mặc húc cùi trỏ vào đầu đối phương, khiến gã choáng váng đập đầu lên bàn, đang muốn đứng dậy thì thấy Khúc Quân đã cầm súng chỉa vào người mình.
Gã vừa định đá rớt súng của Khúc Quân nhưng cậu đã đặt tay lên cò súng, sắc mặt lạnh lùng nhìn gã.
“Người anh em, tôi biết dùng súng.” Khúc Quân nói.
Yết hầu của đối phương lên xuống một chút, cuối cùng đứng im không nhúc nhích.
Lúc này, người cải trang thành nhân viên bảo vệ của huấn luyện viên Lương đã đi vào toa xe của họ, kéo tên nhân viên xe lửa kia rời đi.
Khúc Quân thở phào một hơi, mà người của huấn luyện viên Lương cũng tỏ ý kêu Khúc Quân đưa súng cho bọn họ.
Khúc Quân ngẩng đầu lên nhìn thấy huấn luyện viên Lương đã đứng ở cửa, miệng ngậm thuốc lá nhìn bọn họ.
Không còn bộ dáng lưu manh vô sỉ như trước nữa, trong lúc này tràn ngập nét anh tuấn và sắc lạnh.
Khúc Quân phỏng đoán không chỉ người của ‘Hắc Tước’ mai phục ở đây, mà huấn luyện viên Lương cũng đã phái người tới bảo vệ bọn họ, cho nên khi bọn họ bị ép buộc tới toa xe này, huấn luyện viên Lương mới có thể hành động nhanh như vậy.
Cho dù trên chuyến tàu còn có tay chân của Hắc Tước nữa hay không, bọn chúng cũng không dám hành động lộ liễu nữa.
Huấn luyện viên Lương và đội trưởng Chu cũng hy vọng cạy miệng người của Hắc Tước hòng lấy được tin tức hữu ích.
Khúc Quân cúi đầu xuống, chợt thấy dưới mép giường dính lủng lẳng một miếng cao su, nháy mắt nhận ra người của Hắc Tước đã lén giấu một khẩu súng phòng hờ! Mới vừa rồi tên kia còn nằm gục ở nơi đó!
Ngay tại lúc Lăng Mặc đi tới bên cạnh cậu, Khúc Quân chợt đè anh ngã xuống đất, chỉ nghe ‘Rắc—-Đoàng—’, hai tiếng súng vang lên!
Đối phương đã bị trấn áp, súng trong tay cũng bị đá văng đi, gã bị ấn bẹp mặt trên đất, nhìn Khúc Quân và Lăng Mặc cười man rợ.
“Lăng Mặc, mày vốn dĩ sẽ có tất cả mọi thứ. Nhưng nếu đã lựa chọn đối địch với bọn tao, mày tự nhiên sẽ mất đi tất cả.”
Khúc Quân phát hiện Lăng Mặc đang nhìn mình, trên bộ quần áo thể thao của anh ướt đẫm chất lỏng đỏ tươi.
Khúc Quân hé miệng, nhận ra mình không nói nổi lên lời.
Cậu chỉ có thể thấy ảnh ngược của mình trong ánh mắt của anh, tựa như đang ngập chìm vào màn đêm vô tận trong đó.
Cậu bị Lăng Mặc lật người lại, Lăng Mặc quỳ gối xuống, hai tay dùng sức ấn lên ngực của Khúc Quân, ánh mắt vốn tron trẻo lạnh lùng của anh nay trở nên điên cuồng như một ngọn lửa.
“Bác sĩ! Mau gọi bác sĩ!”
Khúc Quân cảm giác cơ thể mình run rẩy không kiểm soát được, đầu ngón tay trở nên lạnh lẽo, mà cảm giác lạnh lẽo này bỗng chốc lan tràn ra toàn thân.
Lăng Mặc cúi đầu, tóc mái trên trán rũ xuống, giống như muốn bao bọc Khúc Quân lại.
Trong toa xe hỗn loạn ầm ĩ.
“Tớ… Tớ lạnh quá…”
Anh không cần phải đè ngực tôi nữa, ôm chặt tôi là được rồi.
Một giây kia Lăng Mặc giống như nghe hiểu được tiếng lòng của Khúc Quân, bỗng nhiên thả tay ra, vòng tay ôm lấy cậu.
Mặt của anh kề sát mặt cậu, nhiệt độ thuộc về Lăng Mặc truyền tới, đây mới là giây phút mà Khúc Quân chân chính mong muốn nhất.
“Đừng đi.” Giọng nói của Lăng Mặc trầm thấp, giống như làn nước ấm bao bọc lấy mọi khe hở của Khúc Quân.
Anh đang cầu xin Khúc Quân, lần nay thật giống như buông bỏ hết tất cả mọi thứ mà cầu xin cậu.
Nhịp tim của Lăng Mặc rất rõ ràng, giống như tất cả mọi thứ của anh đều trao hết cho Khúc Quân qua cái ôm này.
Mọi thứ đều không còn quan trọng nữa, thế giới này chỉ có mỗi hai người bọn họ chân chính tồn tại mà thôi.
Hơi ấm và cái ôm của Lăng Mặc tựa như ở một nơi xa xăm nào đó vọng về.
Bây giờ em xác định rồi, em thật sự thích anh.
Không phải vì những chuyện đã xảy ra trong tiềm thức của anh.
Không phải vì anh luôn thường xuyên tỏ vẻ cường thế và cố chấp.
Không phải vì anh không phải là nữ thần ôn nhu dịu dàng mà em từng ôm mộng thời niên thiếu.
Cũng không phải vì khoảng cách xa xôi giữa em và anh.
“Lăng Mặc… Tớ muốn nói cho cậu biết tên thật sự của tớ… Thật ra tớ là…”
Thật ra em là Khúc Quân.
Trong nháy mắt, Khúc Quân chợt chìm vào trong bóng tối bất tận, nhịp đập của Khúc Quân giống như bị ngắt quãng, trước mắt đột nhiên sáng lên.
Cậu dùng sức hít sâu một hơi, ngồi dậy, bên tai vang lên âm thanh của máy móc, trước mắt là Giang Thành đang ngồi.
Khúc Quân vẫn còn hít thở hổn hển, cả người của cậu vẫn còn giữ lại hơi ấm của Lăng Mặc, tựa như trong mũi đều là hơi thở của Lăng Mặc.
Giang Thành cầm ly nước đưa tới bên miệng Khúc Quân.
Khúc Quân ngửa cằm tu một hơi cạn sạch.
“Giáo sư Lăng… Giáo sư Lăng đã tỉnh lại chưa?” Khúc Quân hỏi.
“Cậu đi vào qua sâu, anh ta muốn bắt cậu, do đó chúng tôi đã tiêm cho cậu một mũi thuốc thanh tỉnh, làm cho cậu tỉnh lại.” Giang Thành nói.
Khúc Quân xoa mạnh hai bên thái dương, cái đầu của cậu giờ đau đến muốn nứt ra, trừng Giang Thành nói “Anh có biết Lăng Mặc rất tin tưởng tôi không! Tôi định chờ sau khi cuộc thi kết thúc sẽ nói sự thật cho anh ấy biết!”
“Anh ta sẽ nhốt cậu mãi mãi ở trong thế giới của mình.” Giang Thành trả lời.
Giọng điệu của hắn mang theo sự khách quan của một người làm nghiên cứu, mà loại khách quan này quá là hờ hững.
“Cái gì mà… Anh ấy sẽ nhốt tôi mãi mãi ở trong thế giới của mình?” Khúc Quân khó hiểu.
“Bởi vì anh ta cần cậu bầu bạn. Nếu như cậu không tỉnh lại, anh ta cũng sẽ không tin lại, cậu chỉ có thể mãi mãi ở trong tiềm thức của anh ta.”
“Tôi sẽ biến thành thiểu năng? Hay là người thực vật?”
Giang Thành lắc đầu nói “Nói như vậy, chẳng qua là cậu đi phụng bồi bên cạnh anh ta, không hề có ích gì trong việc thức tỉnh anh ta.”
“Vậy thì… Chúng ta nên làm gì đây? Kết thúc kế hoạch tư duy thâm tiềm?”
“Không, chúng tôi cần cậu lại tiếp tục lẻn vào. Chỉ số hoạt động tư duy của giáo sư Lăng đã tăng lên rất nhiều, anh ta đang tìm kiếm cậu. Anh ta khát vọng cậu. Chúng ta có thể lợi dụng điểm này.”
“Lợi dụng điểm này?” Khúc Quân nhíu mày, cậu không muốn lợi dụng những thứ liên quan đến Lăng Mặc.
Giang Thành tiến sát lại gần Khúc Quân, nhìn vào mắt cậu nói “Nếu như cậu tiếp tục lẻn vào tiềm thức của anh ta, mà anh ta lại tiếp tục mất đi cậu, có lẽ đến lúc đó anh ta sẽ hiểu ra rằng, chỉ có trở lại thực tế thì mới có thể gặp lại cậu.”
“Anh… Anh vốn không hiểu Lăng Mặc là một người như thế nào! Có lẽ anh ấy thoạt nhìn cao cao tại thượng, làm cho người khác không biết làm sao để tiếp xúc ở chung… Nhưng với người mà anh ấy thật sự quan tâm, tuyệt đối không pha lẫn bất kì tạp chất nào, anh không thể…”
“Khúc Quân, vĩnh viễn ngủ đi mới là sự tàn nhẫn nhất đối với anh ta. Còn có những vi khuẩn Hale lây lan chết người kia nữa. Mà cậu cũng muốn anh ta tỉnh lại, cũng muốn anh ta nói chuyện với cậu, phải không?”
Khúc Quân im lặng, cậu biết muốn để Lăng Mặc tỉnh lại thì cần có thời cơ thích hợp, hơn nữa còn phải kích thích đủ mạnh.
“Bây giờ chúng ta hãy phân tích nhiệm vụ lần này của cậu, tôi cảm thấy mức độ tương thông giữa cậu và Lăng Mặc khá cao, nhưng kết quả lại là anh ta muốn dụ bắt cậu, mà không phải tỉnh lại cùng với cậu, tôi muốn biết nguyên nhân.” Giang Thành lấy máy vi tính ra, mở lên trước mặt Khúc Quân.
“Tôi trở thành bạn học chung lớp thời cấp ba với Lăng Mặc, tên Lộ Kiêu. Chúng tôi vốn tham gia cuộc thi bơi lội cấp thành phố với nhau, lúc tôi ở trên xe lửa thì bị người của Hắc Tước bắn chết, sau đó tỉnh lại ở hiện thực.”
Khúc Quân vừa nói vừa nhíu mày, đúng vậy, Giang Thành không hề cho cậu biết bất kỳ tin tức nào liên quan đến tổ chức Hắc Tước này cả.
Giang Thành lướt nhanh trên bàn phím, đột nhiên cổ áo của hắn bị Khúc Quân túm lấy, cả người bị kéo đến trước mặt cậu.
“Tiến sĩ Giang, có phải anh nên giới thiệu cho tôi nghe một chút về tổ chức Hắc Tước này nhỉ?” Khúc Quân nghiêng đầu, nhếch môi cười hung tợn, cậu đang cảnh cáo Giang Thành, biết khôn thì đừng có nói dối cậu.
Mắt kiếng của Giang Thành bị tuột xuống, nhưng biểu tình của hắn rất trấn tĩnh, lấy tay đẩy mắt kiếng lên một chút.
“Tổ chức Hắc Tước… Không ngờ cậu có thể gặp chúng ở trong tiềm thức của Lăng Mặc, điều này chứng tỏ Lăng Mặc rất tin tưởng cậu. Dựa theo tin tức mà tập đoàn Cự Lực cung cấp cho chúng tôi, tổ chức Hắc Tước rất phức tạp, hơn nữa từ trình độ nào đó mà nói thì tụ hội đủ loại nhân tài. Trong đó nổi danh nhất là bọn chúng chuyên môn phá hoại liên hiệp ‘Kế hoạch tinh anh tương lai’ mà tập đoàn Cự Lực hợp tác với các quốc gia khác. Tôi tin rằng, Lăng Mặc hẳn là đã nói cho cậu nghe về kế hoạch tinh anh tương lai rồi chứ?”
“Tôi biết. Nhưng tin tức tôi cần chính là rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữa Lăng Mặc và tổ chức Hắc Tước! Nếu như lần này tôi tiếp tục lẻn vào thì phải biết cách đối phó Hắc Tước trước!”
“Ở trong hiện thực, Lộ Kiêu đúng là bị người của Hắc Tước bắn trúng lưng, xuyên tim, mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong. Nhưng tin tức truyền ra bên ngoài lại là cậu ta vì bảo vệ bạn mình mà đã bị tội phạm giả trang thành nhân viên xe lửa bắn chết.”
“Vậy thì cuộc thi bơi…”
“Lăng Mặc không có tham gia cuộc thi đó nữa, anh ta luôn túc trực bên cạnh Lộ Kiêu đến khi chôn cất. Sau đó, anh ta cũng không đến trường nữa, nhưng lại tham gia cuộc thi Olympic toán học được tổ chức ở Washington nước Mỹ, vì biểu hiện quá mức xuất sắc nên đã trở thành mục tiêu số một của tổ chức Hắc Tước.”
Việc tham gia cuộc thi Olympic toán học với biểu hiện quá mức xuất sắc mà bị tổ chức Hắc Tước để ý hoàn toàn nằm trong dự liệu của Khúc Quân, cũng nằm trong kế hoạch ban đầu của Lăng Mặc và Dung Chu.
Nhưng Khúc Quân không ngờ rằng Lăng Mặc lại bỏ cuộc thi bơi cấp thành phố đó.
Người này rõ ràng luôn quyết tâm làm cho xong những chuyện cần làm cho dù trời có sập xuống.
Nếu như nói ở với Mạc Tiểu Bắc là một Lăng Mặc ôn nhu nội liễm, thì khi ở với Lộ Kiêu chính là một Lăng Mặc phóng túng tiêu sái, anh không hề che giấu tình cảm của mình dành cho Khúc Quân.
Trong giây phút này, Khúc Quân vô cùng nhớ một Lăng Mặc như vậy, cực kỳ chân thành, không hề che giấu niềm khát vọng của bản thân.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó anh ta bị tổ chức Hắc Tước bắt đi, khoảng nửa năm.”
Giang Thành vừa nói xong, đầu ngón tay của Khúc Quân run lên.
“Nửa năm… Rõ ràng Dung Chu đã phái những người đắc lực nhất của mình, phối hợp với cả tập đoàn Cự Lực để bảo vệ Lăng Mặc cơ mà, tại sao vẫn bị bắt đi? Nói đùa à?”
“Nhưng nửa năm sau, tổ chức Hắc Tước bị đả kích rất lớn, các chi nhánh khác đều bị sụp đổ.”
Lúc này Khúc Quân mới nhớ ra Lăng Mặc từng nói anh là con mồi.
“Tôi muốn toàn bộ tài liệu của nhiệm vụ lần này. Bao gồm luôn cả việc Lăng Mặc đã bị người của Hắc Tước bắt đi như thế nào, anh ấy đã làm gì khiến tổ chức Hắc Tước bị bại lộ, với cả việc anh ấy đã thoát thân ra sao, Dung Chu và tập đoàn Cự Lực đã cho anh ấy sự trợ giúp gì.”
Khúc Quân lạnh lùng nhìn Giang Thành.
Cậu muốn Giang Thành biết là, những tin tức này cực kỳ quan trọng cho nhiệm vụ lẻn vào tiềm thức của Lăng Mặc lần này.
Dựa theo định luật Lăng Mặc sẽ cho cậu lẻn vào càng sâu, để cho cậu tiến đến gần trí nhớ trọng tâm của anh, có lẽ hành động lần này đột phát Hắc Tước chính là nòng cốt quan trọng nhất!
Cậu không thể khù khờ như trước đây được, lúc mà cậu lẻn vào làm bạn học cấp ba của Lăng Mặc, ngay cả việc Lăng Mặc hợp tác với Dung Chu mà cũng không biết!
Trong mắt Giang Thành lóe lên tia khẩn trương, mặc dù hắn đã che giấu kĩ nhưng dựa vào kinh nghiệm trong đợt lẻn vào tiềm thức của Lăng Mặc lần thứ hai này, đủ giúp Khúc Quân theo bản năng nhìn ra tâm tư sâu xa của hắn.
“Các người muốn tôi đi làm nhiệm vụ nhưng lại không giao bất kỳ tin tức gì, biến tôi thành con ruồi cụt đầu không biết đường đâu mà lần, lóng ngóng tìm không ra Lăng Mặc ở trong tiềm thức của anh ấy? Có đúng là các người muốn tôi làm anh ấy tỉnh lại không vậy?”
Giọng nói của Khúc Quân cực kỳ trầm, Giang Thành nhìn ra được sự kiên quyết trong mắt cậu.
“Những tài liệu này được bảo mật.”
“Nhưng chờ đến khi tôi kết thúc nhiệm vụ tiếp theo, những thứ đó đã không còn là bí mật nữa. Hơn nữa tới giờ anh còn chưa giải thích cho tôi tại sao ngay từ ban đầu không nói cho tôi biết sự tồn tại của tổ chức Hắc Tước kia.”
Khúc Quân dựa lưng vào đầu giường, thờ ơ nhìn Giang Thành, bởi vì cậu biết, Giang Thành phải cung cấp những tin tức này cho cậu, để lần lẻn sâu tiếp theo đây mới có hiệu quả. Nếu như Giang Thanh vẫn tiếp tục không tiết lộ thì định sẵn nhiệm vụ tiếp theo sẽ thất bại.”
“Được rồi, bây giờ tôi sẽ đi xin quyền hạn với Tống tiên sinh.”
Giang Thành đang muốn đứng dậy thì Khúc Quân chợt lên tiếng.
“Còn nữa, tôi muốn gặp Lăng Mặc.”
“Cậu muốn gặp giáo sư Lăng?” Đáy mắt của Giang Thanh xoẹt qua một tia nghiền ngẫm “Thú vị. Nếu như giáo sư Lăng không có ở đây, cậu sao có thể tiến vào tiềm thức của ngài ấy được?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!