Tại Sao Anh Lại Thích Tôi - Chương 64
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
21


Tại Sao Anh Lại Thích Tôi


Chương 64



“Tôi đã bị thương, không thể xông phá vòng vây nhiều người như vậy được. Tôi ở phía xa còn có giá trị hơn nhiều, trước tiên tôi sẽ bắn hạ đám hộ vệ xung quanh Duke, gã tự nhiên sẽ nhận ra mình bị tôi ngắm bắn từ xa. Sau đó cậu tiếp cận bắt lấy Duke, buộc gã phải dẫn cậu đi gặp West, cậu có thể nói điều kiện với West.” Khúc Quân vừa nói vừa chuẩn bị tốt cây bắn tỉa.

“Anh giúp tôi như vậy, cho dù tôi có tỏ vẻ nguyện ý cúi đầu với West, nhưng anh đã giết nhiều người của Hắc Tước, bọn chúng vẫn sẽ giết anh thôi.” Lăng Mặc đáp lại.

Khúc Quân nhún vai “Tôi không giúp cậu thì bọn chúng cũng sẽ xử tôi. Nếu như cậu thành công thoát khỏi đây, nói không chừng Hắc Tước sẽ nhận ra tôi là kẻ xuất sắc nhất trong đám người được chúng thuê.”

Lăng Mặc không nói gì, chỉ im lặng nằm tại chỗ quan sát tình huống ở bãi biển bằng ống nhòm.

“Nhiều người như vậy, có chắc là anh sẽ khống chế hết bọn chúng?”

“Chờ đám kia lái ca nô đi tiếp nhận hàng hóa gửi tới, bên cạnh Duke sẽ còn lại bốn tên. Còn nữa, cậu phải cẩn thận, thân thủ của Duke khá tốt.”

Khúc Quân cầm ống nhòm quan sát mục tiêu ngắm bắn của mình.

Lăng Mặc thả ống nhòm xuống, chuẩn bị tiếp cận bãi cát.

“Chờ chút.”

“Anh hối hận?”

“Không phải.” Khúc Quân lục lọi trong ba lô của mình một hồi, lấy ra một chiếc đồng hồ ném vào ngực Lăng Mặc.

“Duke đưa cho anh?” Lăng Mặc cầm đồng hồ hỏi.

“Không, tôi xin lại từ chỗ gã. Nghe nói là quà tặng của tiểu tình nhân nhà cậu, vốn là muốn dùng cái này để làm quen với cậu, nhưng bây giờ cảm thấy không cần nữa.”

“Cái gọi là tình nhân, chính là đối phương cũng thích tôi.”

Cảm giác nóng rực lại ập tới nữa, dường như muốn lao ra khỏi từ đầu ngón tay của Khúc Quân. Khúc Quân không nghĩ hai chữ ‘tình nhân’ này có thể làm người ta cảm thấy rạo rực, muốn kiềm chế nhưng lại không thể như thế.

“Nhất định cậu ta thích cậu bằng cả sinh mệnh.” Khúc Quân đáp.

Ánh mắt của cậu hơi mông lung, nhớ tới Lăng Mặc nhiều lần bá đạo ép buộc biểu lộ tình cảm của anh với cậu, Khúc Quân cảm thấy rất muốn hưởng thụ điều đó lại một lần nữa.

“Tôi đã từng nghĩ rằng sẽ đánh một trận CS với cậu ấy.” Lăng Mặc nhẹ giọng nói.

(CS: Counter Strike, một loại game bắn súng theo góc nhìn của người chơi.)

Khúc Quân ngẩn người.

“Bởi vì tôi luôn ăn hiếp cậu ấy, có lẽ là làm tổn thương lòng tự ái của cậu ấy, vì vậy cậu ấy luôn không muốn bị tôi ôm hôn.”

Ngón tay của Khúc Quân cứng ngắc, Lăng Mặc đang ám chỉ gì với cậu?

“Muốn đánh CS, không phải là vì muốn lĩnh hội cảm giác cùng sánh vai tác chiến với cậu ấy, mà là muốn sau khi cậu ấy toàn thắng thì sẽ ôm lấy cậu ấy, nói rằng ‘Cậu thật lợi hại’.”

Ánh mắt của Khúc Quân sắp đỏ lên.

“Anh đã cho tôi cảm giác được mãn nguyện. Anh thật lợi hại.”

Câu nói ‘Anh thật lợi hại’ vọt vào tai của Khúc Quân, vọt thẳng luôn vào trong trái tim cậu.

Khi cậu nghiêng mặt nhìn sang, tựa hồ nhìn thấy môi của Lăng Mặc mấp máy thành hai chữ ‘Khúc Quân’.

Em thật lợi hại, Khúc Quân.

Khúc Quân trợn to mắt, nhưng khi nhìn lại thì thấy Lăng Mặc nói ‘Tạm biệt’.

Khẩu hình của Lăng Mặc làm cho Khúc Quân khẩn cấp hy vọng Lăng Mặc biết cậu là Khúc Quân mà sinh ra ảo giác.

“Ừ.”

Khúc Quân không nhúc nhích.

Cậu sẽ không nói ‘tạm biệt’ với anh, bởi vì cậu vẫn luôn dõi theo anh cho đến giây phút cuối cùng, như vậy hai chữ ‘tạm biệt’ không có ý nghĩa gì cả.

Khi người trên bãi cát lái ca nô đi ra biển, Khúc Quân nhanh chóng tập trung cao độ, tựa như vạn vật thế gian đều gói gọn nằm trong đầu cậu, tụ hội thành một điểm ở cuối tầm mắt.

Cậu đoán tốc độ Lăng Mặc di chuyển tiếp cận bờ cát, bóp cò, người đàn ông đang đứng che ô cho Duke ở phía xa bỗng ngã rạp xuống.

Duke kinh ngạc quay đầu, người bên cạnh lập tức chạy tới chắn trước gã, muốn bảo vệ gã rời khỏi, ngay sau đó người đàn ông bảo vệ Duke cũng gục xuống.

Còn lại hai tên, ánh mắt của Khúc Quân lạnh đến mức có thể đóng băng toàn bộ không gian trước mắt mình.

Đối với cậu, thời gian là bất động.

Phát đạn thứ ba lướt qua gáy Duke bắn trúng tên hộ vệ đứng bảo vệ bên phải của gã.

Con ngươi của Duke giãn căng ra, gã quá rõ một phát súng này có bao nhiêu đáng sợ, người duy nhất trên đảo có cơ hội và năng lực làm chuyện này không ai khác chính là Nghiêm Cẩn!

Duke kéo tên hộ vệ còn sót lại của mình hòng né tránh, nhưng tên đó vẫn bịch một tiếng về với đất mẹ, nhanh đến mức khiến gã không có thời gian phản ứng.

Còn một tên lẻ loi đứng trên bờ, mà những người khác thì đang ở trên biển nhận hàng, căn bản không có thời gian chạy về cứu gã, Duke theo bản năng lui về sau một bước, ngay sau đó một viên đạn bắn trúng trước chân gã, cát văng tung tóe.

Đó là cảnh cáo ‘không được nhúc nhích’ của Khúc Quân.

Vai của Duke khẽ run lên, gã cứng ngắc đứng tại chỗ không dám nhúc nhích.

Lúc này Lăng Mặc cầm súng lục, từng bước tiếp cận gã.

Khi Lăng Mặc tiến vào phạm vi ngắm bắn của cậu, Khúc Quân không nhịn được liếm môi.

Ôi mẹ ơi, trước kia chưa từng thấy Lăng Mặc đẹp trai như bây giờ, hơn nữa còn đẹp trai đến mức khiến cậu ngứa ngáy cả người—có lẽ là lúc trước chỉ tiếp xúc với Lăng Mặc trong thời kỳ thiếu niên, mà bây giờ trông Lăng Mặc rất ra dáng một người đàn ông.

Khúc Quân híp mắt, trong đầu bỗng tưởng tượng ra cảnh Lăng Mặc bị còng hai tay ở sau lưng ghế, cậu dương dương tự đắc đi tới, dùng họng súng cởi nút áo của anh ra…

Ngay tại lúc Lăng Mặc đi tới cách Duke khoảng một cánh tay, đương nhiên Duke sẽ không ngoan ngoãn chịu trói, gã lưu loát ra tay hòng muốn cướp súng của Lăng Mặc, Khúc Quân lập tức dẹp bỏ suy nghĩ kì quái, tiếp tục bóp cò, Duke còn chưa chạm vào khẩu súng của Lăng Mặc thì đã bị bắn trúng vai, làm gã mất đi cơ hội, ngược lại Lăng Mặc nhanh chóng đè gã xuống đất, động tác kia vừa gọn vừa soái.

Đầu gối của Lăng Mặc đè lên lưng đối phương, vươn tay tháo cà vạt của Duke rồi nhanh chóng trói hai tay gã lại, sau đó một tay xách gã lên. Mái tóc của Lăng Mặc hơi rối, anh vuốt hết tóc ra sau đầu, hình ảnh anh từng vuốt tóc ở hồ bơi lại một lần nữa hiện lên trong đầu Khúc Quân, mạnh mẽ xâm chiếm hết tất cả suy nghĩ của cậu.

Đầu lưỡi giống như bị hơ khô trên lửa, cảm giác nóng rực lan tràn đến tận cổ họng.

Lăng Mặc trong kính ngắm đang cởi nút áo rằn ri ở cổ ra, tùy ý phanh ra kéo nhẹ xuống, Khúc Quân cảm thấy tim mình như bị bắn trúng, đập điên cuồng.

Động tác phanh cổ áo của Lăng Mặc giống như một loại ám chỉ, làm cho hô hấp vốn vững vàng của Khúc Quân nay thêm rối loạn. (quyến rũ trắng trợn =))))

Cậu không thể không nuốt nước miếng dời mắt đi, cho đến khi Lăng Mặc mang Duke rời khỏi bãi cát.

Duke giãy giụa không ngừng trên đường đi, Khúc Quân nhìn bộ dáng thê thảm của Duke, trong đầu nhớ lại tên này đã táy máy phương diện trang bị của bọn cậu, bây giờ ác giả ác báo, cậu cảm thấy rất sảng khoái.

Lăng Mặc nhét Duke vào một chiếc SUV, lái xe đến chỗ Khúc Quân mai phục, huýt sáo một tiếng.

Khúc Quân lập tức đeo súng lên vai, khập khiễng đi đến bên cạnh xe.

Cửa xe mở ra, Khúc Quân còn định tự dùng sức leo lên, nhưng không ngờ Lăng Mặc lại xuống xe đi ra sau lưng cậu, đỡ dưới cánh tay của cậu rồi nâng cậu lên xe… Nếu nói nâng thì không bằng nói là Lăng Mặc ôm cậu lên xe, bởi vì Khúc Quân không có dùng tí sức nào.

Vì chân của Khúc Quân bị thương nên Lăng Mặc lái xe, Khúc Quân ngồi bên cạnh Duke, lục tìm khắp nơi trên xe, rút ra được một thỏi sô cô la trong khe ghế, rồi lấy nó vỗ một cái bép vào gáy Duke “Tôi bình sinh ghét nhất thứ người ỷ vào đặc quyền như mấy người! Ăn uống cho sướng cái mỏ, không thèm quan tâm đến cái đói cái khổ của dân lao động!”

Duke bỗng nhiên cúi đầu xuống, trực tiếp cắn vào chỗ vết đạn chưa lành trên tay của Khúc Quân.

Khúc Quân suýt chút nữa hét toáng lên, hung hăng chém mạnh vào gáy Duke làm gã nhả miệng ra.

Khúc Quân cực kỳ bất mãn đạp lên lưng ghế tài xế “Sao cậu không dán miệng nó lại?”

Lăng Mặc đang lái xe bỗng nhiên bẻ lái làm xe nghiêng về một bên, Khúc Quân xém chút đập vào cửa kính.

“Anh nói cái gì?” Lăng Mặc lạnh vèo vèo hỏi.

“Nói cậu anh tuấn tài cao.” Khúc Quân quyết định nhịn, ai kêu Lăng Mặc là người lái xe làm chi?

“Tôi muốn ăn sô cô la.» Lăng Mặc nói.

Khúc Quân tức giận đưa sô cô la cho anh.

«Tôi đang lái xe.»

«Tay tôi, còn vai tôi nữa, đều đang bị thương đó!»

Xe lại nghiêng ngả, có một nhánh cây chìa vào trong xe, suýt chút nữa xẹt qua mặt Khúc Quân.

Nhất định là Lăng Mặc cố ý!

Khúc Quân không định để Lăng Mặc lái xe ẩu làm thiêu thân nữa, vì vậy xé thanh sô cô la ra đưa tới miệng anh.

Lăng Mặc vừa nhìn đường vừa nghiêng mặt sang cắn.

Từ kính chiếu hậu gắn trước trán Lăng Mặc, Khúc Quân luôn cảm thấy Lăng Mặc đang nhìn cậu, mà Lăng Mặc cũng đang nhìn cậu thông qua kính chiếu hậu.

Ngón cái bị răng của Lăng Mặc đụng nhẹ, trong chớp mắt đó Khúc Quân suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Nhưng đợi cậu tỉnh hồn lại thì phát hiện Lăng Mặc đã ăn hết sô cô la.

«Này! Sao cậu không chừa lại một ít cho tôi?»

«Đường là nguồn dinh dưỡng chính cho não bộ hoạt động, tôi cần nhiều hơn anh.»

Phắc du, tức giận lắm nha, ý trong lời anh chẳng phải bảo cậu không cần dùng não sao?

«Anh có thể liếm giấy bọc.» Lăng Mặc nói.

Khúc Quân rất tức giận, tỏ vẻ không muốn để ý đến đối phương nữa.

Vì để tránh cành cây chỉa vào rạch trúng, Khúc Quân đóng tất cả cửa kính lại.

Bọn họ chưa kịp rời khỏi cánh rừng thì Lăng Mặc đột nhiên dừng xe lại.

«Sao vậy?»

«Anh nghe.» Lăng Mặc nói.

Khúc Quân cảm nhận được tiếng vang nhè nhẹ, ngay sau đó bảy chiếc máy bay không người lái xuyên qua tán cây bay đến trước mặt bọn cậu, liên tục lượn xung quanh, hơn nữa còn chỉa họng súng ra.

Khúc Quân rùng mình, nhanh chóng kéo Duke bất tỉnh bên cạnh qua, để cho máy bay không người thấy rõ con tin.

Phía trước có ba chiếc SUV lái tới, đậu cách đó không xa, Lăng Mặc bình tĩnh quay đầu xe, nhưng rất nhanh trước sau phải trái đều có xe lái tới, bao vây bọn cậu lại.

Khúc Quân nhếch môi, vỗ má Duke «Xem ra tiến sĩ West rất coi trọng đứa học trò này nha!»

Ngón tay Lăng Mặc gõ nhẹ lên vô lăng, Khúc Quân trực tiếp giơ súng chỉa ngay đầu Duke.

Lúc này Duke tỉnh lại, cười lạnh nói « Tụi bây không còn đường lui, tao nhìn xem tụi bây trốn thế nào!»

Khúc Quân cười nói «Cũng bởi vì không có đường lui nên mới không cần lui nữa! Nếu bọn chúng bắn càn quét thì tôi sẽ lấy anh chắn trước mặt!»

Khúc Quân ra vẻ không màng đến sống chết, nhưng sắc mặt của Duke trông cực kỳ khó coi, bởi vì Khúc Quân nâng gã lên ngồi trực tiếp lên đùi cậu, biến thành tấm chắn thịt.

Mặc dù Duke không tính là cao nhưng ngồi như vậy cũng xém đụng đầu vào trần xe.

«Mày dám đối xử với tao như vậy!» Hai má trắng nõn của Duke đỏ như máu, không ngừng giãy giụa.

Khúc Quân nhìn gã cười xấu xa.

«Tôi đối xử với anh như thế nào? Trên đùi ông đây còn đang bị thương mà vẫn để anh ngồi, anh nên cảm kích mới đúng!»

Lăng Mặc ngồi phía trước chợt mở miệng.

«Đi xuống.»

Chỉ hai chữ thôi mà đã thấy sương mù giá rét bay đầy đầu, Khúc Quân hơi hoảng hốt.

Duke nghiến răng nghiến lợi nói «Mẹ nó tao cũng muốn xuống lắm! Nhưng tên này giữ chặt eo tao rồi!»

Một giây kế tiếp, Lăng Mặc nghiêng người sang, thò họng súng xuyên qua khe hở giữa hai ghế ra phía sau «Lập tức thả gã xuống, nếu không tôi bắn chết anh.»

Lúc này Khúc Quân mới biết Lăng Mặc là đang giận anh.

«Bỏ xuống ngay!»

Nhất định anh ghen tui có lá chắn thịt, mà anh thì lại đối mặt với lũ máy bay chỉa súng kia.

Khúc Quân không tình nguyện đẩy Duke qua một bên, làm trán gã nện một cái bốp lên cửa kính.

Lúc này Lăng Mặc mới rút súng về.

Bây giờ, giọng nói của West phát ra từ điện thoại vô tuyến trong xe bọn cậu.

«Lăng Mặc, cậu đúng lợi hại vượt ngoài dự đoán của tôi, nhưng bây giờ tôi muốn cậu biết rằng, không có bất kỳ cơ hội nào chạy trốn khỏi nơi này đâu.»

Lăng Mặc bình tĩnh ngồi im, cầm điện thoại vô tuyến lên trả lời «Ngoại trừ việc ông giữ được tính mạng tôi ra, cho tôi một lý do thuyết phục ở lại đây làm việc cho ông.»

Tiếng cười của tiến sĩ West phát ra từ điện thoại vô tuyến «Đã trở thành thú bị nhốt mà cậu vẫn có thể cao ngạo giống hoàng đế, tôi thật không biết nên làm thế nào để cậu cúi đầu.»

«Thú bị nhốt hay hoàng đế thì phải nhìn tiền đặt cược trong tay mình.» Lăng Mặc đáp.

«Ý cậu là Duke?Tôi đúng là rất quý trọng nó. Dù gì hồi mới sinh nó đã ở bên cạnh tôi rồi, tôi đã tốn nhiều tâm huyết trên người nó nên không hy vọng nó bị các cậu tiêu diệt như thế. Nhưng nếu muốn hủy hoại cậu mà phải trả cái giá là mất đi nó, điều này cũng chứng minh được giá trị của nó.»

Khúc Quân có chút lo lắng, sợ West sẽ lập tức giết chết Lăng Mặc, nhưng Khúc Quân không cảm nhận được Lăng Mặc có chút bất an sợ hãi nào, tựa như tất cả mọi chuyện đều nằm trong tính toán của anh.

«Không tiếc mất đi gã để hủy hoại tôi, điều này cũng nói lên giá trị của tôi cao hơn Duke.Nếu chúng ta tiếp tục giằng co thì cũng không đem lại kết quả gì. Nếu không có cách nào rời khỏi hòn đảo mà còn bị ông giết như vậy thì cũng vô nghĩa, nói đi, ông muốn tôi làm gì?»

Không hổ là Lăng Mặc, trong nháy mắt có thể nắm bắt được thâm ý trong lời nói của West.

«Cậu am hiểu nhất chính là nghiên cứu vi khuẩn phải không? Chỗ này của chúng tôi có một loại vi khuẩn truyền nhiễm qua đường máu, nó sẽ làm suy kiệt chức năng của các cơ quan nội tạng, hơn nữa tốc độ truyền nhiễm cũng rất nhanh.»

«Các người muốn truyền nhiễm loại vi khuẩn này, sau đó cung cấp vaccin phòng bệnh, không chỉ có thể phát tài mà còn có thể đưa người của mình trà trộn vào cơ quan nghiên cứu vi khuẩn của các nước trên thế giới, từ đó trực tiếp lấy được tài liệu nghiên cứu mới ra lò, thậm chí nắm trong tay thành quả nghiên cứu của bọn họ.»

Giọng nói của Lăng Mặc rất trầm tĩnh, Khúc Quân nghe ra trong giọng nói của anh không có bất kì dao động nào.

«Bởi vì chúng tôi lo lắng cậu sẽ không thật lòng hợp tác, cho nên…»

Cho nên cái gì?

Khúc Quân đột nhiên cảm thấy giống như cậu đang xem phim ở rạp, đến phần đặc sắc cao trào thì bị đứng phim.

Bất thình lình, Duke nhào qua chỗ cậu, Khúc Quân nháy mắt phản ứng lại, vươn tay giữ chặt đầu Duke, đánh gã đập người vào cửa xe.

Không biết Duke đã lấy ra một ống tiêm từ bao giờ, đầu kim suýt chút nữa đâm vào Khúc Quân.

Khẳng định thứ đồ chơi này không tốt lành gì!

Trán của Duke bị kiếng xe đụng chảy máu, Khúc Quân siết chặt cổ tay gã muốn cướp ống tiêm lại, Duke nghiến chặt răng, mắt long sòng sọc, gã nhìn phần vải thương băng trên đùi Khúc Quân, bỗng nhiên đè ống tiêm xịt chất lỏng ra ngoài, toàn bộ chất lỏng đều nằm rải rác trên miếng vải thưa rướm máu của Khúc Quân.

Khúc Quân dùng sức vặn trật khớp tay của Duke.

«Mày cmn trong ống tiêm là cái gì!»

Mặc dù Duke đau đến vặn vẹo cả mặt, nhưng nụ cười của gã khiến Khúc Quân không lạnh mà run.

«Mày có nghe qua một loại vi khuẩn tên là Cassiman chưa?»

Lăng Mặc ngồi phía trước bỗng quay đầu lại, trợn mắt nhìn Khúc Quân hỏi «Gã đâm anh rồi?»

«Không… Không có… Thứ đồ chơi này là vi khuẩn? Chúng ta mau xuống xe thôi!»

Khúc Quân đang định mở cửa xe ra thì Duke lại lên tiếng.

«Vết thương trên đùi mày mới có gần đây phải không? Vẫn còn chưa lành?»

Nghe đến đây, Lăng Mặc sạt một tiếng bật cửa xe ra, không thèm để ý đám máy bay không người đang bay lòng vòng trên đầu, cũng làm ngơ với những họng súng đang chỉa thẳng vào mình.

Anh nắm tóc Duke, thô bạo lôi gã xuống xe.

Duke té đập mặt xuống đất, giãy giụa nửa ngày nhưng không bò dậy nổi.

Lăng Mặc lao lên xe với khí thế gần như hung hãn làm Khúc Quân phải hết hồn, cậu chống tay không ngừng nhích về sau, muốn kéo giãn khoảng cách với Lăng Mặc trông như muốn ăn thịt người này.

«Cậu… Cậu tính làm gì đó?»

Lăng Mặc cầm lấy cổ chân của Khúc Quân kéo cậu trở về, rồi ấn lên bắp đùi bị thương của cậu.

«A! Má ơi! Cậu làm gì vậy!»

Lăng Mặc nhanh chóng tháo lớp vải thưa ra vứt ra ngoài.

Nhất thời Khúc Quân biết được mục đích của Duke, gã muốn truyền nhiễm vi khuẩn cho Khúc Quân thông qua miệng vết thương.

Thật là ác độc!

Lăng Mặc không nói gì, cầm lấy súng xoay người chỉa thằng vào Duke đang nằm trên đất.

«Lăng Mặc, đừng kích động như vậy. Nghiêm Cẩn có bị nhiễm vi khuẩn không thì phải đợi ba tiếng sau mới biết được. Nếu cậu nhất định muốn phương pháp chữa trị loại vi khuẩn này thì Duke rất có giá trị đó. Cậu nhất định phải giết nó ngay bây giờsao?»

West mở cửa xe đi ra.

Gã rất bình tĩnh, trên mặt nở nụ cười mỉm, máy bay không người bảo vệ bay xung quanh gã, còn có mấy tên đàn ông cầm súng đi theo sau, họng súng chỉa thẳng vào Lăng Mặc

Khúc Quân vội vàng xuống xe muốn đoạt lại khẩu súng trong tay Lăng Mặc, nhưng anh chợt né tránh, ngược lại biến thành Khúc Quân ôm lấy anh từ phía sau.

Cảm giác thật ấm áp và thật kiên định kia làm cho Khúc Quân lần đầu tiên thấy mình trở nên tham lam, cậu dứt khoát ôm Lăng Mặc chặt thêm.

Thì ra cảm giác ôm Lăng Mặc chính là như vầy…

Nếu như không phải có người xung quanh đang nhìn bọn cậu thì Khúc Quân thậm chí hoài nghi rằng mình sẽ áp mặt vào lưng anh.

“Sao, anh sợ Duke chết rồi sẽ không ai có thể cứu sống anh?” Lăng Mặc lạnh giọng hỏi.

“Không… Không phải vậy… Đây là một cơ hội…” Khúc Quân nói đủ lớn cho mỗi mình Lăng Mặc nghe «Một cơ hội để cậu danh chính ngôn thuận sử dụng phòng nghiên cứu của Hắc Tước, máy vi tính của chúng, và cả số liệu nữa…»

Lăng Mặc không quay đầu lại, một cánh tay của anh vòng ra sau nhẹ nhàng chạm vào mặt Khúc Quân, sự ấm áp này quá quen thuộc, nếu như không phải có West và những người đang nhìn thì Khúc Quân chắc chắn sẽ hôn lên gáy anh.

Nhưng Khúc Quân thả tay ra từ từ lùi về sau, ngón tay của Lăng Mặc khẽ rung, tựa hồ muốn giữ lấy tóc của cậu.

«Tôi không nên chạm vào cậu… Sau lưng của cậu cũng có vết thương… Lỡ như không may lây cho cậu thì sao?»

West đi tới mỉm cười «Đứa trẻ, cậu đã suy nghĩ kĩ chưa?»

«Đã.» Lăng Mặc đáp.

«Vậy cậu quyết định như thế nào?»

«Ở đây ba tiếng.» Lăng Mặc đáp.

«Hửm?» Dĩ nhiên đáp án này vượt ngoài dự liệu của West.

«Sau ba tiếng, nếu Nghiêm Cẩn xuất hiện triệu chứng thì tôi sẽ đi theo các người về.» Lăng Mặc đáp.

«Nếu như cậu ta không xuất hiện bất kì triệu chứng nào?»

«Tôi không cần Duke nữa. Tôi có thể cho một phát đạn vào đầu gã, rồi sau đó các người muốn làm gì tôi cũng chả quan tâm.»

Lăng Mặc giơ tay lên, không hề có chút dao động, giống như sâu trong nội tâm của anh đã quyết định chắc chắn như vậy rồi.

Khúc Quân bật cười, đắc ý nói với West «Ha ha ha! Tiến sĩ West, nếu như ba tiếng sau tôi vẫn bình yên, cho dù Lăng Mặc có muốn giết Duke trút giận thì ông cũng không thể ngăn cản được. Bởi vì Lăng Mặc có giá trị hơn Duke nhiều, cậu ta đã đáp ứng giúp ông, trước mặt nhiều người thế này ông không thể giết cậu ta vì cậu ta muốn giết Duke. Trừ phi ông vì cứu Duke mà giết hết những người có mặt hôm nay, nếu không chuyện ông vì cứu học trò của mình mà phá hoại tài sản kết xù trong tương lai của tổ chức sẽ bị toàn bộ Hắc Tước biết được.»

West nhướng mày nói «Không nhìn ra Nghiêm Cẩn anh bảo vệ Lăng Mặc tốt đến vậy. Những lời anh nói chẳng qua là chỉ để uy hiếp tôi mà thôi, muốn tôi tiến thoái lưỡng nan không dám giết Lăng Mặc.»

Khúc Quân thờ ơ nhún vai, xoay người đi mở cốp xe.

«Anh làm gì vậy?»

«Đợi suốt ba tiếng chán lắm! Có lẽ trong cốp xe có gì đó bỏ bụng!»

Khúc Quân lục lọi nửa ngày, có đủ loại dụng cụ sửa chữa, có đạn dược và hộp cứu thương, nhưng lại không có thức ăn.

Khúc Quân thở dài ảm đạm nhìn cốp xe «Cái này không khoa học.»

«Anh đúng là ngu si.» Lăng Mặc nói.

Lần này Khúc Quân thật sự bội phục Lăng Mặc, tay nâng súng suốt nửa tiếng mà không hề run.

«Mày sẽ không sợ chết à?» Duke vất vả xoay người ngồi dậy, đầu bị Lăng Mặc chỉa súng vào.

«Không sợ.»

Khúc Quân nhớ trong tài liệu mà Giang Thành đã đưa cho có nhắc qua người tên Nghiêm Cẩn này, anh ta tuyệt đối không chết vì bị nhiễm vi khuẩn, hơn nữa trong hồ sơ có ghi lại lời khai của Lăng Mặc, Nghiêm Cẩn là ‘mất tích’.

Thế giới này được tạo ra dựa vào kí ức của Lăng Mặc, cho nên sẽ diễn ra trùng khớp hoàn toàn với sự việc mà Lăng Mặc đã trải qua trong thực tế.

Như vậy là cậu sẽ may mắn không bị nhiễm vi khuẩn mà chết, hoặc là Lăng Mặc tìm ra phương pháp cứu sống cậu.

Khúc Quân lại lục lọi tiếp, rốt cuộc cũng moi ra được một túi bánh bích quy nén rồi cắn một miếng. Mùi vị chẳng ra sao, hơn nữa còn khô cứng khó nuốt.

Cậu cảm thấy ở đây tất cả mọi người đều căng thẳng tột độ, chỉ có mỗi cậu là ung dung thoải mái.

Lòng kiên nhẫn của West đúng là biến thái quá mức.

Gã thờ ơ ngồi trước một chiếc SUV có lọng che, thậm chí có người bưng hồng trà đến cho gã, Khúc Quân nhìn mà cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Dựa vào đâu mà người ta có hồng trà, còn được che nắng ngồi mát, trong khi đó cậu lại đáng thương gặm bánh bích quy nén?

Có vẻ West nhận ra oán niệm của Khúc Quân, gã bưng tách trà tỏ ý với Khúc Quân.

Trên đầu Khúc Quân có con quạ bay qua, chỉ có thể căm tức nhìn tách hồng trà trong tay West.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Khúc Quân phủi vụn bánh trên tay, có lẽ là sắp đến hai giờ chiều, ánh nắng chói chang, Khúc Quân cởi nút áo phanh ra một chút.

Duke vừa muốn đứng dậy thì bị Lăng Mặc nhanh như cắt bóp cò, viên đạn bắn vào bên tay gã tóe cả lửa.

Duke nuốt nước miếng, có chút mong chờ nhìn về phía Khúc Quân, nói với Lăng Mặc «Nghiêm Cẩn đã xuất hiện phản ứng đầu tiên… Nóng lên.»

Lăng Mặc không quay đầu nói «Anh nóng không?»

«Nóng.» Khúc Quân thành thật trả lời.

Nơi này tuy có nhiều người nhưng lời nói của Lăng Mặc chỉ nói với mỗi Khúc Quân, giống như một sự an ủi mơn trớn làm trong lòng Khúc Quân… Ngược lại càng nóng hơn.

Lăng Mặc nói xong xắn tay áo của tay đang cầm súng.

Khúc Quân cảm thấy nhất định cậu đã trúng độc rồi, bởi vì người này chỉ xắn tay áo thôi mà cậu rất muốn vỗ đùi khen: Đẹp bá cháy!

Không khí xung quanh dần trở nên nóng khủng khiếp, Khúc Quân cảm thấy ngực nặng nề khó thở, cậu lảo đảo lui về sau, dựa lưng vào thân xe SUV ngồi xuống.

Lúc này West đưa tách trà cho người bên cạnh rồi đi tới.

«Nghiêm Cẩn, tôi đề nghị anh nhìn thử vết thương trên đùi mình đi.»

Khúc Quân hít sâu một hơi, cúi người xuống nhìn thì nhận ra vết thương của mình nổi mụn nước li ti, đầu cậu chợt nặng nề ngã quỵ ra sau.

Lăng Mặc luôn giơ súng chỉa Duke đột nhiên xoay người lại duỗi tay đỡ lấy Khúc Quân.

Khúc Quân giống như bị rút sạch sức lực, Lăng Mặc quăng súng xuống, vươn hai tay ôm lấy cậu, mà Khúc Quân giống như rối gỗ bị đứt dây, ngay cả sức xoay cổ còn không có, suýt chút nữa đập đầu xuống đất.

Cậu cảm thấy rất lạnh, ngay cả đầu ngón tay cũng đau nhói tựa như bị kim châm vào.

Cậu biết mình bị bệnh rồi… Hơn nữa bệnh của cậu rất nghiêm trọng.

Lồng ngực nặng nề như có đá đè lên, không thể nào hô hấp được.

===Hết chương 64===

Tác giả có lời muốn nói: DAY 64.

Khúc Quân: Em là người yêu bé nhỏ của anh, á hi hi í ha ha!

Lăng Mặc: Em không biết xấu hổ à?

Khúc Quân: …

Lăng Mặc: Lớn to đầu hơn hai mươi tuổi rồi mà còn là người yêu bé nhỏ?

Khúc Quân: …Chứ là gì?

Lăng Mặc: Vợ.

Khúc Quân: Ừ! Cứ quyết định vậy đi! Anh là vợ em!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN