Tại Sao Game Tôi Chơi Lại Biến Thành Bản Cao H
Chương 17: Các loại cơ quan H trong bảo khố – H riêng của nhân vật chính và Diệp Tỉnh (thượng)
Hai người cầm chìa khóa mở cửa lớn của bảo khố, nói là bảo khố, kỳ thực chính là một cáihang động lớn, vừa bước vào cửa liền thấy cả đống vàng bạc.
“Chắc là ở đây không có ngọc bội của huynh đâu.” Tô Hàn quét mắt một vòng, “Huynh nghĩ mấy thứ đồ quý nằm ở bên trong.”
Hai người đi vào sâu hơn, nhưng rất nhanh đã đến cuối hang, bên trong không hề có gì cả.
“Không đúng a…” Tô Hàn lần mò vách hang, còn chưa nói hết lời, một cánh cửa đá hạ từ trên xuống liền lấp kín đường lui của bọn họ.
“Bây giờ làm thế nào đây?” Diệp Tỉnh lần mò cửa đá một trận, lại không tìm thấy gì cả.
“Chết tiệt, quên mất vụ có cơ quan!” Lúc Tô Hàn chơi game nhờ sự giúp đỡ của hai người bạn “đáng tin” nên cậu đã trực tiếp đánh bại bang chủ, kêu hắn dâng trả ngọc bội, chưa từng bước vào bảo khố, đương nhiên sẽ không biết bên trong có cơ quan.
Diệp Tỉnh lại lần mò vách hang ở bên cạnh một chút, không biết đã ấn vào cái gì, đột nhiên có một trụ thể làm bằng đá trồi lên khỏi vách hang.
“Cái, cái này là…” Tô Hàn đầy mặt khiếp sợ nhìn cái thứ có hình dạng đáng khinh kia, đại khái đã đoán được cái này dùng để làm gì.
“Cái này giống giống cái Tần ca ca xài hồi tối…” Diệp Tỉnh tò mò đưa tay sờ vài cái, cũng không phát hiện có gì không đúng cả.
“Để huynh thử coi…” Tô Hàn nói rồi dùng hai tay cầm lấy “cột đá” tà ác kia, bộ lộng qua lại cứ như đang an ủi dương v*t của nam nhân, nhưng chung quanh vẫn không hề có động tĩnh gì cả.
“Lẽ nào cần phải…” Tô Hàn câm nín nhìn vách hang.
“Tô Hàn ca ca biết nên làm thế nào sao?” Diệp Tỉnh nhìn Tô Hàn hỏi.
“Biết thì có biết… Chính là, chính là dùng phương pháp mà đệ và Tần Vũ làm hồi tối…” Tô Hàn rầu rĩ nói.
“Vậy để đệ đến!” Diệp Tỉnh đầy mặt nóng lòng muốn thử.
“Ừm…”
“Nếu như đệ có thể giúp một tay đệ sẽ rất vui vẻ đó!” Diệp Tỉnh cởi quần không hề do dự, sau khi liếm ướt cột đá liền cầm lấy cột đá cắm vào hậu huyệt của mình, “Ưm a… Lớn quá… Còn lớn hơn cái của Tần ca ca nữa… A…ha… Lạnh quá a…”
Nhìn bộ dáng của Diệp Tỉnh, cảm giác xấu hổ trong lòng Tô Hàn đã biến mất không thấy, âm thầm cảm khái Diệp Tỉnh đã bị tiểu thiếu gia làm hư rồi.
Sau khi Diệp Tỉnh nuốt toàn bộ cột đá vào, vách hang đối diện rung rung vài cái, từ từ mở ra.
Đồng thời, cây cột đá vốn đang đứng yên trong thân thể Diệp Tỉnh đột nhiên lại trừu động kịch liệt, Diệp Tỉnh kinh ngạc một chút, sau đó bị đỉnh mạnh vào tao điểm, thoáng cái đã trực tiếp bắn ra, “A a… Sao đột nhiên… Quá kịch liệt a… Không được…”
Tô Hàn cũng bị dọa sợ hết hồn, cẩn thận đi qua vách núi đối diện, thấy không có gì nguy hiểm, cậu quay đầu nói với Diệp Tỉnh, “Mau tới đây!”
“A a… Được, đệ… Ưm a…” Diệp Tỉnh miễn cưỡng di chuyển đi về phía trước một chút, nhưng vách núi liền có dấu hiệu muốn khép lại, Diệp Tỉnh miễn cưỡng nở nụ cười, “Chắc là đệ không có biện pháp… Ưm a… Cùng vào trong với huynh được rồi… Đệ, đệ ở chỗ này chờ huynh… Hmm… Quá nhanh… Miễn cho lát nữa… Cửa đóng lại… A a… Tô Hàn ca ca không ra được… A…ha… Quá sâu…”
Tô Hàn đành phải đi tiếp.
Diệp Tỉnh bị bỏ lại vốn có thể trực tiếp rời khỏi cột đá, đợi lát mở vách hang ra cũng được, dù sao trong chốc lát Tô Hàn cũng không ra ngoài. Nhưng cột đá đang trừu sáp ở phía sau quả thực còn thoải mái hơn gấp mấy lần so với dùng ngọc thế cắm vào chung với Tần Vũ hồi tối hôm qua nữa, mặc dù vừa mới cao trào nội bích lại bị trừu sáp mãnh liệt có hơi khó chịu, nhưng càng nhiều hơn chính là khoái cảm. Ban đầu Diệp Tỉnh chỉ ngồi xuống hơi hơi, nhưng sau khi bị thao bắn vài lần liền không còn khí lực, cuối cùng trực tiếp xụi lơ ở dưới đất, chỉ có thể vểnh mông lên thật cao để cột đá trừu sáp, miệng huyệt đã bị thao đến sưng đỏ vẫn ra sức phối hợp với sự trừu sáp qua lại phun ra nuốt vào cột đá.
Càng tiến vào sâu Tô Hàn càng đi đến cẩn thận, rất sợ gặp phải cơ quan kế tiếp, nhưng rất không may là rất nhanh đã đi đến cuối hang, lúc này trong góc của vách hang có một cái ghế.
“Phải ngồi lên sao?” Tô Hàn xoắn xuýt một chút, tuy rằng biết rõ sẽ không có chuyện gì tốt, nhưng cuối cùng cậu vẫn ngồi xuống, mấy đứa bạn không đáng tin cậy đều đã hi sinh (hưởng thụ) hết rồi, hiện tại cũng không thể lần theo đường cũ về được!
Sau khi Tô Hàn ngồi lên, đột nhiên trên ghế tự động xuất hiện một cái còng sắt trói Tô Hàn vào ghế, sau một loạt tiếng cộp cộp, mỗi bên có một cột đá hình dáng giống như cây roi chui ra khỏi lòng đất, đột nhiên chỗ ở trên vị trí Tô Hàn đang ngồi cũng xuất hiện ra vài cột đá nhỏ, bên trên mỗi cây còn có một ngọn nến.
Trong lòng Tô Hàn lạnh băng, trong đầu xuất hiện hai chữ in hoa, SM.
Quả nhiên, rất nhanh ngọn nến bên trên đã nhỏ sáp xuống, vừa lúc rơi xuống hai núm vú, cùng với dương v*t đã bán cương của Tô Hàn.
“A a… Đau quá…” Tô Hàn trơ mắt nhìn sáp nhỏ xuống, không có cách nào giãy dụa được, hình như ngọn nến đã được đặc chế, sáp với độ nóng cũng không tính là đặc biệt cao, rớt xuống da đầu tiên là đau, sau đó vị trí bị nhỏ sẽ có loại cảm giác vừa tê vừa ngứa truyền dọc theo xương sống, cảm giác vừa đau lại có chút thoải mái dần dần lan tràn khắp toàn thân.
“Ưm a… Đau…” Tô Hàn nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ thoải mái, lập tức bị thanh âm của mình dọa sợ hết hồn, tui cũng không phải biến thái, không thích cái thứ như SM đâu à nha!
Không đợi Tô Hàn bắt đầu giãy dụa, cột đá đối diện bắt đầu chuyển động, hai cái roi đặc chế luân phiên quất vào người của Tô Hàn, hơn nữa đều quất trúng tất cả các điểm nhạy cảm, không chỉ không đau, ngược lại cảm giác còn thoải mái hơn cả bị nhỏ sáp nữa. Rất nhanh trên da thịt trắng nõn của Tô Hàn đã xuất hiện không ít vết roi, có loại cảm giác bị làm nhục, thoạt nhìn cực kỳ mê người.
Nhưng Tô Hàn lại không rảnh đi quan tâm chuyện này, dục vọng chưa được giải quyết hồi tối hôm qua xông tới với thế mãnh liệt hơn, đầu óc của cậu gần như đã bị dục vọng chi phối, nhưng khoái cảm mà roi và ngọn nến mang tới lại không có cách nào làm giảm bớt cảm giác ngứa ngáy nơi hậu huyệt, hai tay của cậu vẫn đang bị còng, không thể nhúc nhích được.
“Ưm a… Phía sau ngứa quá… Thật là khó chịu… Buông a… Muốn, dương v*t lớn hơn… A a…” Tô Hàn dùng sức vặn vẹo cái mông, để cho nội bích trong tao huyệt được ma sát nhằm giúp bản thân mình thoải mái hơn một chút, nhưng chỗ sâu trong hậu huyệt lại càng ngày càng trống rỗng.
“Cứu mạng a… Không được… Khó chịu muốn chết… Đại dương v*t, bất kể là ai cũng được a… Đại dương v*t đến làm tôi đi… Thao chết tôi đi… Đừng như vậy mà…” Tiếng lãng kêu của Tô Hàn càng lúc càng lớn, gần như trạng thái đã không khác gì lúc cậu bị tâm pháp khống chế, nhưng chính cậu lại hoàn toàn không phát hiện ra.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!