Tại Sao Rơi Trúng Anh ?
Chương 6: Tắm Xong Cùng Ăn cơm
—-
Cô ấy tắm bên trong mà Diệp Ngôn ngoài đây muốn kiếm nước lạnh xối liên tục thật sự.
Hắn đứng ngồi không yên không biết nghĩ gì , cứ đi tới đi lui cau mày khó chịu.
Điều lạ là Diệp Ngôn đường đường là một đại thần phong độ thế kia, trước đây rất nhiều cô gái diễn viên, người mẫu cởi đồ trước mặt hắn, quyến rũ hắn. Hắn còn không thèm liếc nhìn, lòng vẫn như băng trôi Nam Cực. Vậy mà giờ lại lâm vào cảnh này.
Liền nghe tiếng mở cửa phòng tắm, hắn giật bắn mình không biết làm gì, bay ngay lên giường giả vờ nhắm mắt ngủ.
—-
Bảo Thiên quấn khăn tắm đi ra, nhìn ngó xung quanh một cái, thấy chồng mình đang ngủ, cô không muốn kêu hắn thức dậy vì sợ hắn mệt. Nên cô một mình tìm máy sấy tóc.
….
Giờ cô mới phát hiện căn phòng rất rất to nhưng lại ấm cúng, nó được trang trí trang nhã có lẽ chồng cô là một người khó tính hoặc chắc cũng nhạt nhẽo lắm đây. Cô lại suy nghĩ không hiểu sao mình yêu và cưới được người như thế này.
—
Cô loay hoay tìm máy sấy , cơ thể mỏng manh nên cô ” át xì ” một tiếng lớn làm Diệp Ngôn không cố giả vờ được nữa. Hắn ngồi bật dậy nhìn cô chầm chầm .
Cô quay sang nhìn hắn mĩm cười nói :
” Chồng ơi, máy sấy tóc …”
Hắn ngẩn người với nụ cười của cô. Đẹp đến mức nếu không phải Diệp Ngôn, gặp thằng khác chắc bay đến ăn tươi nuốt sống cô luôn rồi. Nụ cười ngây thơ ngọt ngào không có tí mưu đồ gì trong đó, khiến người ta chỉ muốn yêu thương và che chở.
Người phụ nữ này nên là của anh chứ không nên của bất kỳ ai khác được. Trong đầu anh lóe lên suy nghĩ đó rồi lại tỉnh lại vì tiếng cô kêu :
” Diệp Ngôn ….” ” Anh còn mơ ngủ hả …. “
Hắn nhanh chóng đi đến kệ cao bên kia lấy máy cho cô, cô cám ơn và ngồi sấy tóc rồi tự nhiên nói :
” Chắc anh mệt rồi, nghỉ ngơi tí đi em tự làm được…”
Hắn nghe xong, cất bước chậm rãi đến chỗ cô, cầm máy sấy tóc cho cô, và lấy trong tủ ra chiếc áo sơ mi khoát lên người cô ( chính nhân quân tử quá các chế ơi … vậy thì hơi tội chết mất )
—
Sấy xong tóc hắn bế cô lên giường đắp chăn lại
” Em nằm nghỉ mới đúng, anh đi tắm khi nào có đồ mang lên em mặc vào chúng ta cùng xuống nhà ăn cơm”
—-
Bảo Thiên nằm mắt lim dim, cô không nói gì, chỉ biết nằm chờ hắn.
Giờ thì được dội nước lạnh rồi cố gắng quá thì dễ bị bệnh lắm nhé Diệp Tổng ơi huhu. Tội Boss của tôi chưa kìa ( thịt thượng hạn mà không ăn. Anh đúng cứng quá cứng mà ……để tui xem anh được bao lâu)
—-
Sau khi có quần áo, cả 2 đi xuống nhà dùng cơm cho buổi trưa, nhưng giờ lại thành cơm chiều mất rồi. Vì cô ngủ quên hắn không nỡ đánh thức cô dậy thế là nằm cạnh nhịn đói ( 2 nghĩa ) ngắm nhìn cô…
( Có thể trời ban cho hắn cô ấy, nhưng hắn biết không được chạm vào và càng hiểu không nên nảy sinh tình cảm hay quan hệ gì , vì có thể một ngày hôm nay, ngày mai hoặc khi nào đó cô ấy sẽ nhớ lại. Nếu xảy ra việc gì có thể cả hai sẽ cùng tổn thương.
Sợ rằng trước kia cô ấy đã có người yêu, anh không muốn cướp hạnh phúc của người khác
Mặc dù a chắc chắn có thể đem đến hạnh phúc vô bờ bến cho cô,.
Thứ hạnh phúc mà hàng trăm cô gái con nhà khá giả quyền lực ngoài kia đang mong chờ, thèm nhỏ dãi ra đấy. )
—
Cơm chiều đã dọn lên mọi người đứng đó, cô nhìn mọi người rồi hỏi anh :
” Em không biết tên ai hết …”
Ngay lập tức từng người một trong Diệp Gia giới thiệu qua cho cô biết, có trên dưới tổng cộng gần 20 người từ vệ sĩ đến người hầu.
Diệp Ngôn vừa ăn vừa không quan tâm bọn họ, quay qua thói quen đút cơm cho cô ăn và hỏi:
” Em nhớ hết chưa ….” với vẻ hơi ranh mãnh tí. Hắn hơi nhếch miệng cười nhẹ.
Bảo Thiên : ” Hết rồi ạ ….!!!”
Vừa nói vừa chỉ món muốn ăn cô muốn ăn với hắn.
Diệp Ngôn nhìn chầm chầm vào cô :
” Không tin …. ”
Bảo Thiên liền nuốt thức ăn xuống uống ngụm nước lọc và chỉ :
” Người này… người này….. người này ……..”
—-
Tất cả mọi người chưa hết kinh ngạc khi có người phụ nữ cùng ăn cơm với Diệp Tổng, lại thêm kinh ngạc trước trí nhớ của vị phu nhân này.
Diệp Ngôn cũng quay qua tay chống cằm, nhìn cô không nói, chỉ nghĩ mất trí là sẽ thông minh như vậy ư hay là vốn dĩ tiểu thư đây rất lanh lợi.
—
Bảo Thiên quay qua cười với hắn một cái thật tươi…..
Hắn liền quay lại tư thế ăn cơm, gương mặt lại hiện lên hai chữ lạnh lùng như mọi khi. Nhưng đột nhiên, hắn ăn vội vàng hơn, im lặng ăn , cắm đầu không nhìn qua Bảo Thiên mà nói :
” Khỏe rồi, tốt…!!!! Nên giờ tự ăn đi ” vừa nói vừa đẩy đẩy thức ăn qua cho cô.
Cô gật gật đầu có vẻ chưa hiểu thái độ vừa rồi của hắn. Đang tươi cười, đột nhiên lạnh ngắt là sao.
Thật ra Diệp Ngôn sợ nhìn cô cười lắm , vì khi đó cô có đòi sao trên trời chắc hắn cũng phải tìm cách hái xuống cho cô bằng được .. Là thế đấy – sức mạnh của đại khắc tinh đây rồi….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!