Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh - Chương 40
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh


Chương 40


CHƯƠNG 40

“Bảo Ngọc…’’ Trương Hồng Khánh ngây ngẩn cả người, ngay cả Tiêu Chính Thịnh cũng không kịp phản ứng, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Vinh Hy chậm rãi bỏ máy ảnh trong tay xuống, lông mày nhíu lại, nhìn chằm chằm vào hai người đang là tâm điểm kia.

Bảo Ngọc không quan tâm tới ánh mắt người khác, cô chỉ biết là, không thể để Tiêu Mặc Ngôn bị tổn thương nữa.

“Tiêu Mặc Ngôn. Không sao. Tất cả đã qua rồi….” Cô ôm chặt eo anh, dán mặt vào lưng anh, giọng nói vừa ôn nhu vừa nghẹn ngào: “Không ai có thể tổn thương anh nữa, sẽ không có ai…”

Giọt nước mắt nóng hổi từ trên mặt cô thấm vào âu phục của hắn, đốt cháy làn da anh.

Vốn dĩ Tiêu Mặc Ngôn còn đang điên cuồng chém bánh gato, bỗng dừng lại, chậm rãi xoay người, nghiêng đầu, ánh mắt hỗn loạn nhìn cô.

Bảo Ngọc cố gắng cười thật ôn hòa với anh, nhẹ nhàng vươn tay: “Đưa dao cho em.”

Tiêu Mặc Ngôn vẫn cầm dao không buông, nhìn chằm chằm vào cô không nhúc nhích.

Trương Hồng Khánh vô cùng lo lắng, người khác không rõ nội tình nhưng ông ta lại biết rõ. Tiêu Mặc Ngôn này đã ở trong bệnh viện tâm thần mấy năm nay, là bệnh trầm cảm vô cùng nghiêm trọng, tính tình nóng nảy, tuyệt đối là kẻ nguy hiểm. Ông sợ con gái sẽ bị thương, vội chạy tới: “Bảo Ngọc, mau qua đây… Nó sẽ làm con bị thương đấy.”

Tiêu Chính Thịnh nghe như vậy cũng rất mâu thuẫn, ông cũng hiểu rõ tình trạng hiện tại của con trai mình, lỡ như tổn thương đến ái nữ của chủ tịch thành phố, như vậy hậu quả thật khó lường. Ông đưa mắt ra hiệu cho hai vệ sỹ bên cạnh, hai người lặng lẽ đi tới gần.

Bảo Ngọc nhìn thẳng vào mắt Tiêu Mặc Ngôn, trên mặt không lộ ra chút sợ hãi nào, ánh mắt nhu hòa, giống như hôm đó lau bùn trên người cho anh, an bình, điềm tĩnh.

Tiêu Mặc Ngôn vẫn nhìn cô chằm chằm, hai người cách nhau chỉ hơn mười centimet, gần đến nỗi anh thấy rõ cả sóng nước lấp lánh trong đôi mắt phượng của cô.

Vẻ đẹp khiến người khác cảm thấy an lòng, cũng khiến người ta mê muội.

Dần dần, bên khóe môi anh nở nụ cười, ngón tay vuốt lớp bơ trên dao đưa vào trong miệng, thỏa mãn thưởng thức, thần sắc trở nên vui vẻ. Tiếp theo, lại dùng ngón tay quệt bơ trên dao nhưng lần này đưa tới trước mắt Bảo Ngọc, như một đứa trẻ bướng bỉnh, muốn nhận được sự tán thành, muốn được khoan dung.

Bảo Ngọc cười một tiếng, không hề do dự, hé miệng ngậm miếng bơ được anh đút cho. Lúc chiếc lưỡi mềm mại của cô nhẹ nhàng đảo qua lòng bàn tay anh, cô cảm nhận rõ được thân thể anh chấn động.

Cô cúi mắt xuống, mỉm cười, có lẽ do vị ngọt ngào của bơ mà đáy lòng cũng bị xáo động thành từng cơn sóng lan tỏa toàn thân.

Tiêu Mặc Ngôn kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt chậm rãi rơi xuống ngón tay mình, nơi đó vẫn lưu lại xúc cảm khi cô ngậm m*t nó.

Bốn mắt giao nhau, bầu không khí giữa hai người lập tức trở nên vi diệu, bốn phía xung quanh như dựng lên một kết giới, người ngoài không ai có thể bước vào.

Phóng viên làm sao có thể bỏ qua hình ảnh gây sốt đó, lập tức lại một màn flash điên cuồng trong đêm tối. Người chủ trì đi lên sân khấu, có ý muốn xoa dịu bầu không khí, nói rằng đây là tiết mục do chính cậu chủ Tiêu chuẩn bị, nhưng mọi người ở đây đều nhìn rõ được từng cử động của Tiêu Mặc Ngôn, lý do chống chế như vậy khó mà chấp nhận được.

Vệ sỹ thừa dịp lúc này tiến lên: “Cậu chủ, xin theo chúng tôi đi xuống nghỉ ngơi.”

Tiêu Mặc Ngôn nhếch môi, ánh mắt rũ xuống an tĩnh, thu hồi vẻ cuồng loạn lúc nãy, gần như là bị hai người kia lôi kéo đi.

Bảo Ngọc nhìn theo bóng lưng của anh, thở dài một hơi. Vẫn may, còn chưa tạo nên cục diện không thể cứu chữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN