Tái Thế Làm Phi
Chương 12
Tri phủ lòng dạ tham lam lúc trước đã bị xử theo luật pháp, tri phủ Lư Châu hiện nay, Lưu đại nhân, vừa mới nhậm chức, không quen thuộc nơi này, lại chịu lũ lụt, hơn nữa còn phải ở cùng Triệu Sâm, có thể nói là áp lực như núi.
Trước khi Mạnh Uyển chuyển tới, Triệu Sâm đã nói qua với Lưu đại nhân, đợi Tam điện hạ mang theo Mạnh tiểu thư đến phủ đệ Tri phủ, Lưu đại nhân đã nghênh đón ở ngay cửa ra vào.
Triệu Sâm xuống xe trước, mày kiếm mắt sáng, khí thế uy nghiêm lãnh tuấn, đôi môi mỏng khẽ mím lại, thân mình thon dài.
Lưu đại nhân trông thấy hắn giơ tay đỡ người trong xe xuống, bàn tay thon dài trắng thuần đặt vào bàn tay to của hắn, người kia hơi cong môi, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng cũng đã lộ ra vẻ quyến rũ trời sinh, vô cùng thanh tao.
Lưu đại nhân bước vội lên trước khom mình hành lễ: “Vi thần bái kiến Tam điện hạ.”
Triệu Sâm nhàn nhạt gật đầu, mọi người nhìn Mạnh Uyển đứng bên cạnh hắn, chỉ cảm thán, thật là một đôi bích nhân (1).
(1) Bích nhân: Người đẹp như ngọc bích.
Mạnh Uyển nhìn Triệu Sâm, mở miệng: “Tiểu nữ Mạnh Uyển, bái kiến Lưu đại nhân.” Nàng làm lễ vãn bối với trưởng bối, lại nói: “Trước khi đến có nghe phụ thân từng nhắc đến người, lại dặn tiểu nữ gặp người thì phải chào hỏi giúp ông ấy.”
Về quan hệ giữa Mạnh thừa tướng và Lưu đại nhân, có lần Lưu đại nhân trình lời khuyên chọc Hoàng thượng không vui đều nhờ Mạnh thừa tướng nói giúp mới không bị trách phạt. Hai người tuy tuổi tầm tầm nhau nhưng Mạnh thừa tướng thành tựu lại cao hơn hắn, còn có ơn với hắn, nên Lưu đại nhân rất quan tâm đến Mạnh Uyển.
“Tướng gia thật là khách khí, tiểu thư lần này đến phủ Lư Châu chính là khách quý của Lưu mỗ, cần gì thì cứ nói với ta.” Lưu đại nhân thành khẩn mười phần nói.
Triệu Sâm ho nhẹ một tiếng, đợi hai người bọn họ chú ý đến mình mới nói: “Bên ngoài trời nắng, ôn chuyện vẫn nên đợi khi đi vào rồi nói.”
Lưu đại nhân biết mình thất thố, lập tức đón Mạnh Uyển và Tam điện hạ vào phủ. Mạnh Uyển đi phía sau Triệu Sâm, khóe mắt hình như nhìn thấy một hình bóng xinh đẹp tránh đi, nhưng đợi nàng nhìn cẩn thận lại không thấy gì.
“Sao vậy?” Triệu Sâm thấy nàng ngây người, dừng bước ân cần hỏi.
Mạnh Uyển lắc đầu nói: “Không có gì, chắc là do hoa mắt thôi.”
Triệu Sâm nhìn về hướng nàng nhìn, hơi nheo mắt, rồi cười cười: “Chắc vậy, đi thôi.”
Sau khi Mạnh Uyển và Triệu Sâm rời khỏi không lâu thì có hai thiếu nữ đi ra từ sau hòn non bộ, một người cầm khăn tay xoắn xuýt, còn một người khác lại nhỏ giọng an ủi.
“Tiểu thư, Tam điện hạ cũng không quá nhiệt tình với Mạnh tiểu thư kia…”
“Thì sao?” Thiếu nữ mặc bộ quần áo đẹp đẽ quý giá thất vọng: “Tất cả đều là tâm tư nhỏ của ta mà thôi, phụ thân và điện hạ không biết, ngươi cũng đừng nói, dù sao ta và điện hạ cũng không thể.”
Nha hoàn thấp giọng: “Nô tỳ đã biết.”
Lưu tri phủ an bài cho Mạnh Uyển ở ngay bên cạnh chỗ của Triệu Sâm.
Nhìn xung quanh, Mạnh Uyển nhìn Triệu Sâm, đôi mắt xinh đẹp đầy hiếu kì.
“Ta ở đây.” Hắn chỉ vào Tùng Trúc viện.
Mạnh Uyển cười nói: “Ta ở Tuyết Mai viện, vậy chúng ta là một đôi rồi?”
Lời này có chút không biết xấu hổ rồi, nhưng Lưu đại nhân đang bận rộn phân phó sắp xếp đồ đạc, cũng không chú ý, nên đối thoại này chỉ có nàng và Triệu Sâm nghe thấy, cũng không ảnh hưởng đến mọi người.
“Nàng…” Triệu Sâm muốn nói lại thôi, thấy nàng tinh nghịch nháy mắt, rõ ràng là cố ý, thực sự lại không đành lòng trách móc khuôn mặt đang cười tươi như hoa đào kia, hắn chắp tay đứng trước mặt nàng, đôi mắt đen như ngọc sáng rực rỡ, sau nửa ngày mới nói ra bốn chữ: “Nghỉ ngơi trước đi.”
Mạnh Uyển cười cười, tiếng cười như chuông bạc dễ nghe, ngoan ngoãn đi vào phòng nghỉ ngơi, Phù Phong và Hàn Ninh sắp xếp hạ nhân, Triệu Sâm và Lưu tri phủ nói mấy câu cũng bước vào sân nhỏ, xem ra là vẫn còn rất bận rộn.
Thật ra phủ Lư Châu cũng không có gì thú vị, đi bộ giải sầu cũng không đi được, nạn dân đầy đường, Triệu Sâm cũng không cho phép Mạnh Uyển đi ra ngoài.
Nhưng mà, không cho nàng ra ngoài, hắn cũng không đến chơi với nàng, cả ngày loay hoay làm những việc không ai gặp được, ba ngày sau khi nàng đến, ngoại trừ bữa tối dường như không hề nhìn thấy bóng dáng của hắn, chứ không phải nói đến chuyện ở cùng nàng.
Ghé người vào cửa sổ thở dài, Mạnh Uyển thở dài đến lần thứ bảy rồi, Phù Phong nghe đến mức lỗ tai đóng kén. Nàng muốn an ủi tiểu thư nhà mình một chút, hoặc là đi tìm thị vệ của Tam điện hạ nói một chút, nhưng lại có chuyện hấp dẫn sự chú ý của các nàng hơn, trong sân bất ngờ có vị khách không mời mà đến, đứng ở ngoài cửa thăm dò nhìn vào bên trong.
“Ai?” Phù Phong tiến lên nhìn tiểu nha đầu kia nói: “Ngươi là nha hoàn ở đâu mà lại đến đây nhìn ngó cái gì?”
Nhìn thấy Phù Phong một thân quần áo đẹp đẽ quý giá, khí khái phi phàm, nha hoàn kia có chút nhát gan lui ra sau, nói: “Nô tỳ là nha hoàn quý phủ Lưu đại nhân, tiểu thư nhà nô tỳ nghe nói thiên kim Thừa tướng đến đây nên đặc biệt cầu kiến.”
Mạnh Uyển đi ra, nghe rõ lời của nha đầu kia, nàng lại không nghĩ tới nữ nhi Lưu đại nhân sẽ đến cầu kiến, thoáng suy nghĩ rồi mở miệng nói: “Lưu tiểu thư ở ngoài ư? Mau vào đi.”
Tiểu thư nhà mình đã đồng ý, Phù Phong cũng không cản đường nữa: “Vào đi.”
Vì vậy, nha hoàn kia lui ra sau vài bước, Lưu tiểu thư xuất hiện trước mắt các nàng, nàng ấy mặc váy màu hạnh, vẻ mặt khẩn trương, tuổi cũng tầm tầm tuổi Mạnh Uyển.
“Thần nữ Lưu Lâm, bái kiến thiên kim thừa tướng.” Lưu tiểu thư hành lễ, cúi đầu không dám liếc trộm Mạnh Uyển.
Mạnh Uyển mỉm cười nói: “Lưu tiểu thư không cần đa lễ, ta không làm quan, chúng ta đều là nữ nhi, không cần hành lễ. Nhìn tướng mạo của ngươi, có lẽ ngươi với ta tầm tuổi nhau?”
Lưu Lâm nhếch môi nói: “Thần nữ năm nay mười bốn, sinh vào tháng một.”
“Vậy ngươi nhỏ hơn ta rồi.” Mạnh Uyển nói “Vào đi, ta hơn ngươi mấy tháng, ngươi gọi ta Mạnh tỷ tỷ, ta gọi ngươi một tiếng Lâm muội muội, được chứ?”
Lưu Lâm gật đầu, lặng lẽ dò xét vị thiên kim thừa tướng này, nàng phát hiện nàng ấy không chỉ xinh đẹp mà còn đặc biệt hòa ái, đại khái là tài mạo song toàn, có lẽ chỉ người như vậy mới có thể sánh đôi với Tam điện hạ.
Trong lòng nghĩ đến Tam điện hạ, bên ngoài cửa, Tam điện hạ đã tới rồi. Nghe thấy tiếng thông truyền, Lưu Lâm hoảng sợ, gấp đến độ luống cuống chân tay.
Mạnh Uyển thấy nàng như vậy, thầm nghĩ nàng là người thật thà, trấn an nàng ấy rồi ra ngoài nghênh đón Triệu Sâm.
Triệu Sâm rốt cuộc cũng có thời gian rảnh rỗi đến thăm nàng, nàng cũng không thể vì một muội muội nho nhỏ mà bỏ qua cơ hội này.
“Thần nữ bái kiến Tam điện hạ, điện hạ thiên tuế.”
Mạnh Uyển hành lễ, Lưu Lâm cũng vội vàng làm theo, Triệu Sâm thấy nàng, lông mày thoáng nhíu lại, lập tức lại bình thường nói: “Đứng lên đi, không cần đa lễ, Lưu tiểu thư cũng ở đây?”
Lưu Lâm lập tức nói: “Thần nữ chỉ là nghe Mạnh tỷ tỷ đến đây, đặc biệt đến chào hỏi, phải đi luôn rồi.”
Mạnh Uyển vốn muốn khách khí mở miệng không cần gấp gáp, nhưng Triệu Sâm đã nói: “Ừ, đi đi.”
… Làm nàng cũng chẳng thể mở miệng.
Bọn họ đi rồi, Triệu Sâm lập tức phải hiện ánh mắt của nàng có vẻ đặc biệt hứng thú, hắn cũng không để ý, đi vào phòng, nói hạ nhân ra ngoài rồi hỏi nàng: “Ở đây có quen không? Phủ Lư Châu điều kiện kém, không so được với kinh thành, nàng tạm chấp nhận nhé.”
Mạnh Uyển mỉm cười: “Điện hạ thân là hoàng tử còn quen được, thần nữ còn có cái gì mà không quen đây.”
“Không cần tự xưng thần nữ.” Triệu Sâm nhướng mày “Nếu không có người ngoài, có thể tùy ý.”
Ý tứ này là có người ngoài vẫn phải quy củ phải không? Mạnh Uyển hừ một tiếng, gật gật đầu, xem như đồng ý.
Chỉ có điều…
“Hôm nay ngọn gió nào thổi điện hạ đến đây thăm ta vậy?” Mạnh Uyển nhịn không được oán trách một câu, nhưng sự tủi thân cũng không lớn, không tính là thất lễ.
Nhưng một chút tủi thân này cũng đã đủ để Triệu Sâm cảm thấy rồi, hắn nhướn mày cười nói: “Hôm nay đến là để đền bù cho nàng đây.”
“Chỉ có nửa ngày, đền bù được cái gì?” Mạnh Uyển nói ra lại hối hận, lời này thật có ý nghĩa khác, nghe như nàng đang ngại thời gian hai người ở cùng nhau quá ngắn, có lẽ không hợp với thân phận tiểu thư khuê các của nàng, nhưng…. thôi, mặc kệ quy củ của hắn!
“Chàng vẫn bận vậy sao?” Mạnh Uyển ngồi bên cạnh hắn, nhìn và hỏi.
Nhìn nàng nhíu mày đầy u sầu, Triệu Sâm gật đầu: ”Ngày mai ta sẽ đi Cam Lâm một chuyến.”
“Lại đi?!” Tất cả sự oán giận của Mạnh Uyển đều bùng nổ, “Ta đến được ba ngày, chàng không nói với ta được mấy câu liền đi, hiện tại cũng lại đi, thôi chàng đừng đi, để ta đi là được rồi.”
Nàng đứng lên muốn đi vào phòng trong, bàn tay hơi lạnh của Triệu Sâm nắm lấy cổ tay nàng, nàng thoáng đỏ mặt.
“Ta không đi.” Giọng hắn có chút khàn khàn, hơi đè thấp xuống đầy gợi cảm, “Tình huống bên Cam Lâm tốt hơn so với Lư Châu, cũng náo nhiệt hơn, ta đưa nàng cùng đi, được không?”
Trong lòng Mạnh Uyển vui vẻ, xoay người cười đồng ý, nhưng rồi nàng lại cười không nổi, gần đây sống quá vui vẻ, nàng liền quên mất việc kiếp trước, cẩn thận ngẫm lại, Cam Lâm, nàng lại nhớ đến một việc quan trọng.
Cách Cam Lâm rất gần là cố hương của Tô Trần Ký. Lúc này vào đúng lúc hắn vào kinh, hắn nhất định sẽ đi qua Cam Lâm, bọn hắn sẽ gặp nhau sao?
Thấy nàng thất thần, Triệu Sâm cũng không quấy rầy, không nhanh không chậm nhìn nàng, ánh mắt hơi lạnh xuống, khuôn mặt tuấn tú tỉnh táo.
“Bỗng nhiên nhớ ra trong phủ có một nha hoàn quê ở Cam Lâm, nàng ta nói chỗ đó có rất nhiều điểm tâm ăn ngon, chàng có thời gian đưa ta đi ăn thử không?” Mạnh Uyển cười cười, nhưng Triệu Sâm cơ trí đến mức nào, tất nhiên sẽ phát hiện nàng có tâm sự. Hắn làm như không nhận ra, sủng nịnh cười cười, gật đầu đáp ứng.
Nụ cười trên mặt Mạnh Uyển rõ ràng thêm vài phần.
Triệu Sâm vuốt ve nhẫn trên tay, đôi môi hơi mỏng mím lại.
Từ phủ Lư Châu đến Cam Lâm, ngồi xe ngựa mất hai canh giờ. Mạnh Uyển ngồi trên xe ngựa cùng Triệu Sâm, muốn ngồi trên xe cả buổi trưa, đáng ra có thể có rất nhiều kỉ niệm đẹp, nhưng đợi không lâu trên xe, mí mắt nàng đã bắt đầu đánh nhau, không nói với Triệu Sâm được mấy câu liền ngủ mất.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, nàng còn rất ảo não vì thể lực kém cỏi của mình.
Nhưng mà, Triệu Sâm cũng không bất ngờ lắm khi thấy nàng ngủ.
Đợi nàng ngủ, hắn để sách trong tay xuống, nhìn bàn lư hương nhỏ trong xe, hạ giọng nói: “Mang ra đi.”
Ngón tay với khớp xương rõ ràng, chậm rãi xoa hai gò má trắng nõn như ngọc của Mạnh Uyển, cảm giác như chạm vào trứng gà. Triệu Sâm cong ngón tay vuốt vuốt vài lần rồi thu tay nhìn ra bên ngoài xe, ánh mắt chứa đầy uy nghiêm.
Cam Lâm, qua vài dặm là tới Tê Hà…
Khoa cử càng lúc càng tới gần, Lư Châu lũ lụt, thí sinh đều ở lại Cam Lâm, lần này đến không có thu hoạch gì.
Chuyến đi lần này đối với hắn hay với nàng, đều là thử thách.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!