Tái Thế Làm Phi
Chương 18
Chợt nghe câu hỏi của Triệu Sâm, Mạnh Uyển vẫn còn mơ màng, đợi kịp phản ứng rồi thì trên mặt mang theo nụ cười trêu ghẹo cùng với vài nét ngượng ngùng.
Triệu Sâm cũng phát hiện ra câu hỏi của mình quá mức lộ liễu, thành ra hơi mất mặt. Hắn đang muốn đổi chủ đề thì thấy Mạnh Uyển chậm rãi đến bên giường ngồi xuống, dừng bên người hắn mà dựa vào. Nàng dịu dàng nói: “Ta có đeo đây này.”
Mắt phượng Triệu Sâm bỗng sáng ngời, cong môi cười như không cười: “Thế à?”
“Muốn xem không?” Nàng nháy mắt mấy cái. Đôi mắt nàng trong veo như nước, nay đuôi mắt khẽ cong lên càng long lanh hơn.
Phải nói thế nào nhỉ? Nàng nhìn hắn như vậy làm hắn thầm nghĩ đến một cụm từ – mị nhãn như tơ.
Yết hầu Triệu Sâm khẽ trượt, hắn quay đầu nhìn một chậu hoa cách đó không xa, ra vẻ bình tĩnh nói: “Cũng được.”
Mạnh Uyển cười thành tiếng, không do dự chút nào, nàng trượt áo ngoài ra trước mặt hắn, chậm rãi kéo xuống để lộ vùng cổ trắng như tuyết cùng xương quai xanh xinh đẹp. Từng tấc từng tấc kiều diễm dần hiện ra.
“Nàng…”
Tam điện hạ từ trước đến nay ăn nói khéo léo nay bỗng nhiên vụng về, trầm ngâm một lúc lâu cũng không nói được một câu nguyên vẹn.
“Không phải nói muốn xem sao?” Mạnh Uyển đưa ngọc ra để trong tay, không vội che ngực lại, dịu dàng nói: “Đồ chàng tặng ta, đương nhiên là ta muốn luôn mang theo bên mình. Hơn nữa, muốn tự mang theo, không cho ai nhìn thấy.”
Triệu Sâm quay đầu nhìn vào ánh mắt nàng, như đang phân biệt xem lời này là thật hay giả. Nàng chỉ thản nhiên nhìn thẳng hắn. Phản ứng vậy làm áp lực lúc đầu của hắn dần dần bình thường trở lại, khóe miệng cũng cong thêm vài phần.
“Nàng thích chứ?”
Hắn vừa hỏi, đồng thời ngồi thẳng người, mí mắt cụp xuống, dừng ở cổ nàng, cùng… bộ phận phía dưới.
Mạnh Uyển đang xem ngọc, không phát hiện ra ánh mắt hắn, nàng mỉm cười: “Sao ta lại không thích được? Đeo nó, ta cảm thấy rất an tâm, giống như chàng đang ở cạnh ta vậy.”
Nàng mới dứt lời, thân thể liền bị người ta ôm vào ngực, nàng hoảng sợ, kinh ngạc nhìn gương mặt chỉ gần mình có một tấc.
Hắn chậm rãi chống trán nàng, lồng ngực đập mạnh một cái, trong cổ theo đó phát ra tiếng cười trầm thấp. Sau đó, giống như đang rất vui vẻ, hắn ôm sau má nàng, hôn trán nàng một cái thật kêu.
“Chàng…”
Mạnh Uyển đỏ mặt muốn tránh, nhưng Triệu Sâm là loại người có thể để nàng như ý nguyện sao? Hắn tăng lực đạo ôm chặt nàng. Hai người trên giường dựa sát vào nhau giữa vườn hoa, khung cảnh đẹp như tranh vẽ.
“Nàng thích là tốt rồi, không uổng công ta phí tâm tư tìm nó cho nàng.” Triệu Sâm nói tiếp. “Có biết vì sao ta về sớm không?”
Mạnh Uyển cố gắng nhớ lại những chuyện mình biết một chút, hình như trừ chuyện Mạnh Nhu sắp đến phủ Nhị hoàng tử làm thiếp ra thì trong triều không xảy ra chuyện gì nữa thì phải.
Có thể do Triệu Ân là hoàng tử, nhưng Mạnh Nhu xuất giá cũng chỉ làm tiểu thiếp, chưa đến nỗi cả triều văn võ bá quan đều phải đến tham gia, càng không đến mức Triệu Sâm phải bỏ đại sự tu đê sửa đập để sớm hồi kinh.
“Không biết.” Nàng nhỏ nhẹ nói, bộ dạng thành thật khiến người ta phải yêu thương.
“Nếu nói vì nàng, nàng tin chứ?”
Gió chợt nổi, lướt qua gò má của Triệu Sâm, thổi vài sợi tóc đen trên vai hắn xuống, để lại một độ cong tiêu sái.
Trong phần đông hoàng tộc mà Mạnh Uyển từng thấy, Triệu Sâm tuyệt đối là người anh tuấn nhất. Có lẽ bởi vì hắn thừa hưởng oai phong của thánh thượng, còn thừa hưởng nét đẹp của Xương Văn hoàng hậu nữa.
“Tin.” Mạnh Uyển cúi đầu giữ chặt tay hắn, lát sau mới nói nhỏ: “Chàng nói gì ta cũng tin hết, nếu ngay cả chàng mà ta cũng không tin thì trên đời này còn gì là thật…”
Nghe được người thương trả lời vậy, nam nhân bình thường đều không kìm nổi lòng làm một việc gì đó, tất nhiên, Triệu Sâm không nằm ngoài số ấy.
Mặc dù lớn hơn Mạnh Uyển gần mười tuổi, nhưng sự chênh lệch này trong mắt hắn hiện tại xem ra thật nhỏ bé. Những chuyện này đã từng khiến cho họ bỏ lỡ lẫn nhau, lần này hãy để hắn được ích kỉ một chút, không để nàng rời đi.
Trong lúc bị Triệu Sâm đè lên người, trong đầu Mạnh Uyển hiện lên lại lời dặn trước đó của phụ thân.
Tái thế làm người, nàng không có khả năng không trải qua chuyện tình cảm nam nữ, nhưng ở kiếp này, nàng vẫn còn quá nhỏ, vẫn còn cách tuổi cập kê những một năm. Vì thế, nếu thật sự xảy ra chuyện kia, nàng biết phải xử lí như thế nào giờ?
Chút ít chuyện với Tô Ký Trần được nàng giấu rất kĩ trong đầu, tuy thế, vừa chạm vào là nó lại ào ạt tuôn ra. Nàng thấy rất áp lực. Kiếp trước nàng đã kháng cự viên phòng với Tô Ký Trần, nhưng người đã gả cho hắn, sao lại không thật sự viên phòng được? Chỉ cần nghĩ đến mấy thứ này là nàng lại cảm giác mình không xứng với Triệu Sâm… dù cho kiếp này nàng vẫn chưa gả cho ai.
“Điện hạ, ta…” Nàng khẩn trương nhìn hắn, lúc nói chuyện thì cắn môi. Dáng vẻ hoang mang lo sợ đó, Triệu Sâm đương nhiên biết nàng đang nghĩ gì.
Nàng căng thẳng gọi hắn điện hạ, chỉ sợ là hắn vẫn chưa biết.
Thật ra, nàng luôn cho rằng hắn không biết nhiều chuyện, nhưng nàng không biết, nếu tất cả không phải có hắn thì đều không tồn tại.
“Yên tâm.” Triệu Sâm dịu dàng cắn vành tai nàng. “Nàng còn nhỏ như vậy, như nụ hoa, ta nào có cam lòng phá.” Hắn trầm giọng cười một tiếng, sau đó hôn môi nàng, vô cùng ôn nhu. “Đừng sợ, ta không làm gì cả.”
Có những lời này, Mạnh Uyển mới an tâm thả lòng. Thực ra nàng đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng hết rồi, nhưng tuyệt đối không phải hiện tại. Thời điểm vẫn chưa tới, nàng quyết dùng cả đời lo kĩ cho mình, không như kiếp trước tùy hứng làm bậy, không để ý đến người khác. Nếu như lỗ mãng giao thân, không chỉ phụ thân tức giận mà còn Triệu Sâm, đến lúc đó, sợ cũng coi nàng như một nữ nhân dâm loạn.
Tại đây, ngay lúc này là cặp tình nhân xa cách lâu ngày mới gặp lại đang vành tai chạm tóc mai thì bên kia, có mấy người khác cũng đang đi đến Trích Tinh lâu.
À mà không phải những người khác, đó là người đang rất muốn nhanh nạp tiểu thiếp Mạnh Nhu – Triệu Ân.
Đi bên cạnh hắn là Triệu Lê, bên kia nữa là ngự sử đại phu Chu Lăng. Tại Chu triều, ngự sử đại phu, thừa tướng và thái úy xưng là tam công, địa vị gần bằng thừa tướng. Phàm là bàn kế dẫn quân trị nước thì hoàng thượng đều muốn bàn cùng ông ta và Mạnh thừa tướng. Ngày nay Mạnh thừa tướng không còn chỗ đứng ở trong các hoàng tử, Chu đại phu đã có khuynh hướng ủng hộ Nhị hoàng tử. Ngoài ra, Từ thái úy chưởng quản binh quyền thì ủng hộ đại hoàng tử Triệu Hiên. Như thế, thoáng nhìn có vẻ không có người nào đứng về phía Triệu Sâm, nhưng sự ưu ái của hoàng thượng đã hơn hết thảy.
“Nhị ca, ở đây không có thông báo gì hết.” Triệu Lê cười cười, đến một chút ý tốt cũng không có. “Trần hoàng hậu này thật là, lại để cho nữ nhi bảo bối của Mạnh thừa tướng đứng trong Trích Tinh lâu một mình. Nếu xảy ra chuyện gì, hư danh mất tiết thì không phải hôn sự với Tam ca hỏng luôn à?”
Chu đại phu thản nhiên nói: “Mạnh thừa tướng cực kỳ yêu thương đích nữ này, so với mũ cánh chuồn còn quan trọng hơn nữa kia, Ngũ điện hạ đừng nên lôi chuyện này ra nói giỡn.”
“Chu đại phu, nói đùa không chừng lại là thật đấy. Đây là nội cung, có chuyện lạ gì mà không xảy ra được.” Triệu Lê ra vẻ hàm ý sâu xa.
Triệu Ân liếc hắn ta một cái, chậm rãi nói: “Chỉ sợ đến cả thứ nữ Mạnh thừa tướng còn không muốn gả cho ta nữa kìa, chắc do bị hoàng thượng hạ chỉ nên mới đâm lao theo lao thôi.”
Triệu Lê nói: “Nhị ca nhắc mới nhớ, vị di nương Lâm thị mười mấy năm trong phủ thừa tướng là họ hàng xa của Lâm quý phi đấy. Hay là Lâm quý phi đang lấy lòng chúng ta?”
“Lấy lòng?” Triệu Ân cười, “Đừng vui mừng quá sớm, chuyện này trừ Triệu Sâm ra ai cũng được lời. Lâm quý phi cũng thông minh lắm, đệ đừng có đần độn, u mê mãi nữa.”
Triệu Lê gật đầu: “Nhị ca nói rất đúng. Nhưng nếu là Mạnh Uyển gả cho nhị ca thì tốt rồi. Gặp phải Mạnh Nhu này, cứ như là nhị ca phải chịu lỗ vốn vậy.”
Lấy đích nữ ra so với Triệu Sâm thì hạng nạp thứ nữ như Triệu Ân đương nhiên không thể bằng. Nhưng hắn ta chỉ nạp tiểu thiếp, đâu phải lấy chính phi. Thứ nữ thừa tướng, cháu gái Võ An hầu, danh phận này cũng không phải thấp.
Hơn nữa, chính phi hắn ta có gì không tốt? Chính phi trong phủ là đích trưởng nữ của Chu đại phu, được nuông chiều từ bé, quý giá lắm, ngay cả hắn ta làm việc cũng phải dựa vào nàng ấy, sủng ái nàng. Tất nhiên, không phải vì gì khác, hiện tại hắn ta chỉ cần được Chu đại phu ủng hộ để tranh đoạt ngôi vị Thái tử.
“Triều ta có quy định, tỷ muội không thể gả cho cùng một người, cho nên Mạnh Uyển này điện hạ có thể buông tha rồi.” Chu đại phu từ từ nói, lời nói khiến Triệu Lê hơi bực bội nhưng cũng nằm trong dự liệu của Triệu Ân.
“Đây là sự trợ giúp đắc lực đấy.” Triệu Lê vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.
Triệu Ân nhìn Trích Tinh lâu đã gần ngày trước mắt, dừng bước chắp tay sau lưng: “Ngũ đệ nói đúng, cưới Mạnh Uyển đồng nghĩa với việc được Mạnh thừa tướng ủng hộ. Phụ hoàng trước nay đều rất tín nhiệm thừa tướng đại nhân, đây là thanh kiếm lợi hại. Nhưng Chu đại phu nói cũng có lí, phụ hoàng đã ban Mạnh Nhu cho ta thì phải buông Mạnh Uyển. Có điều, ta đã không đạt được thanh lợi kiếm này rồi thì người khác cũng đừng mong có được.” Khóe miệng hắn ta hiểm ác cong lên. “Hủy hoại một nữ nhân, dễ hơn đạt được nàng ta nhiều.”
Chu Lăng điềm tĩnh nói: “Thật ra Nhị điện hạ không cần phải làm thế.”
“Hả?” Triệu Ân nhìn sang.
“Một nữ nhân, chỉ cần trong lòng có ngài, cho dù gả cho ai thì có sao, không chừng còn mang về cho ngài một đống lợi ích đấy.” Chu đại phu như đang cười chế nhạo.
Mắt Triệu Ân sáng rực: “Ý Chu đại phu là….”
Lời đã nói đến nước này, ngay cả Triệu Lê cũng hiểu nữa là, không cần phải mở lời nữa. Ba người nhìn nhau cười cười. Chu đại phu rời đi trước, còn Triệu Lê và Triệu Ân cùng chậm rãi bước đến Trích Tinh lâu, trong lòng hai người đều đang tính toán làm thế nào để tóm được tâm hồn thiếu nữ của Mạnh Uyển.
Kế này của Chu đại phu quả thật nham hiểm. Mạnh thừa tướng cực kỳ chiều chuộng Mạnh Uyển, những gì nàng muốn, ông đều gắng sức vì nàng làm được. Hơn nữa, Triệu Sâm và nàng sắp nên mối lương duyên, nếu Triệu Ân có thể sử dụng nàng thì bất kể sau này Triệu Sâm có hành động gì, Triệu Ân cũng là người biết đầu tiên. Không nói đến Triệu Ân muốn ngáng chân Triệu Sâm là chuyện quá dễ dàng.
Đây là người bên gối, Triệu Sâm yêu thương nàng như vậy, làm sao có thể cảnh giác được?
Âm thanh hai người lên lầu không coi là nhỏ, huống chi Triệu Sâm mang một thân đầy võ nghệ, dù ở mái nhà hắn cũng biết được dễ dàng. Hắn và Mạnh Uyển đã sớm rời đi. Hai người cùng sóng vai ngồi, hắn nhíu mày nhìn chỗ cửa, nhẹ vặn thứ gì đó, không biết đang làm gì.
“Sao thế?” Mạnh Uyển không hề biết chuyện gì đang xảy ra ở bên ngoài, nhìn hắn lâu không hiểu mới lên tiếng.
Triệu Sâm quay đầu lại hỏi: “Nàng muốn bay không?”
“Như lần trước ấy hả?” Mạnh Uyển mở to mắt.
“Ừ.” Hắn gật đầu, đứng thẳng dang hai tay, “Uyển Uyển, lại đây.”
Mạnh Uyển đứng lên, chần chừ một chút rồi ôm chặt lấy eo hắn. Triệu Sâm ôm ngang nàng lên. Nàng sợ hãi hét một tiếng, trong chớp mắt liền thấy thân thể dần mất đi trọng lượng, bị hắn ôm nhảy ra khỏi một cánh cửa sổ nào đó của Trích Tinh lâu.
Hắn ôm nàng xẹt nhanh qua ngự hoa viên, đứng xuống bên hồ. Ven hồ có đỗ một chiếc thuyền nhỏ. Thái giám Tiểu Tuyền Tử lúc trước đưa Mạnh Uyển tới đây đang đứng chờ ở đó.
“Trở về đi.” Triệu Sâm buông nàng ra, nói.
Mạnh Uyển muốn nói rồi lại thôi, cứ nhìn hắn. Hắn không khỏi cười cười, ghé sát bên tai nàng thấp giọng: “Mấy ngày nữa ta sẽ đến thăm nàng.”
Mạnh Uyển đỏ mặt, lập tức quay mặt chạy đi, đợi lúc lên thuyền, quay đầu lại thì không thấy người đâu nữa.
Lúc Triệu Ân và Triệu Lê vào Trích Tinh lâu, chỉ thấy đằng kia có chiếc giường trống êm ái sạch sẽ, không có chút lộn xộn nào. Làm gì có dấu vết người đã đến?
“Hừ.” Triệu Ân hừ lạnh một tiếng. “Chạy trốn thật nhanh.”
“Chắc chắn là Triệu Sâm đã ở đây, bằng không nha đầu kia chỉ là một nữ nhân, sao có thể chạy nhanh thế được?” Triệu Lê cắn răng nói.
“Không sao, chỉ là một trò cười thôi, đã đi rồi thì chúng ta ở lại đây cũng như không. Đi thôi.”
Ngoài miệng Triệu Ân nói thì hay lắm, nhưng mặt lại tràn vẻ xám xịt. Đúng là khẩu thị tâm phi.
Lần này bọn họ vừa đi liền đã bắt đầu chuẩn bị tóm gọn Mạnh Uyển. Trong lúc đó, trong cung đột nhiên lại xảy ra chuyện lớn, phá vỡ vỏ bọc yên tĩnh trong cung. Buổi lên triều hai hôm sau, Từ thái úy lần nữa lên tiếng thỉnh cầu hoàng thượng lập Thái tử, nhưng khác với mọi lần lấy lí do “Trẫm đang còn trẻ, việc lập Thái tử không cần gấp” từ chối, lần này hoàng thượng không phản đối. Mạnh thừa tướng luôn phụ họa theo hoàng thượng cũng trầm mặc.
Chuyện này nghĩa là sao?
Nghĩa là chuyện lập Thái tử, làm chủ Đông Cung, sau một thời gian yên lặng đấu đá không mùi thuốc súng, bây giờ, sắp bước vào cao trào.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!