Tái Thế Làm Phi
Chương 44
Editor: Ali
Beta: Tửu Thanh
Trước khi gặp được Vân Thủy đại sư, Mạnh Uyển và Triệu Sâm đã gặp phải Triệu Ân.
Triệu Ân từ kinh thành tới Tiên Cư, nghe nói là đang chấp hành công vụ thuận tiện đi ngang qua, nhưng thực chất là đến xem bọn họ.
Mạnh Uyển ra ngoài nghênh đón cùng Triệu Sâm, Triệu Ân nhanh chóng bước vào trong, hai huynh đệ gặp mặt, đều tỏ ra vô cùng vui vẻ.
“Thái tử!”
“Nhị hoàng huynh!”
“Đã lâu không gặp.” Triệu Ân nắm chặt hai tay Triệu Sâm cười nói, “Vừa lúc đi ngang qua nơi này, ta liền đến thăm đệ, nghe nói vụ án tiến triển thuận lợi lắm hả?”
Triệu Sâm vui vẻ đáp: “Đúng vậy, đệ đang chuẩn bị hồi kinh, nhưng nếu Nhị hoàng huynh đã tới thì bọn đệ cũng nên ở lại thêm mấy ngày nữa… Phải không Uyển Uyển?”
Mạnh Uyển cười: “Đúng vậy, Hiền Vương điện hạ.”
Nàng và Triệu Sâm lên tiếng mời hắn, nhìn thấy cặp huynh đệ này thân thiết với nhau như thế làm toàn thân Mạnh Uyển không tự chủ nổi hết cả da gà.
“Thái tử phi.” Triệu Ân nói: “Dù đến nơi nào, tam đệ ta cũng không quên mang theo muội, chứng tỏ tình cảm các người rất tốt. Ta cũng chỉ mong muội có thể sinh cho tam đệ ta một bé con, nếu được thế thì tất cả mọi người sẽ đều vui vẻ.”
Triệu Sâm hiểu dụng ý của hắn, nhưng khuôn mặt vẫn rất tự nhiên, không bộc lộ cảm xúc, hắn tỏ vẻ bình thường mà đáp lại: “Đó là chuyện đương nhiên, chờ đến lúc đó, Nhị hoàng huynh chắc cũng đã lên làm phụ thân rồi, như vậy hai chúng ta giống nhau.”
Triệu Ân ngoài cười nhưng trong không cười: “Vậy thì tốt quá, bọn nhỏ sẽ có bạn chơi cùng.”
“Nhị hoàng huynh, mời vào.” Triệu Sâm nghiêng người tránh đường để hắn đi trước.
Triệu Ân làm sao dám bước trước, hắn khách sáo nói: “Tôn ti (1) có trật tự, vẫn là Thái tử đi trước thì hơn.”
(1): Ý nói tầng lớp xã hội.
“Lớn nhỏ cũng có thứ tự. Đệ nào dám vô lễ. Người đâu, mau đem hoa quả mà Tri châu đại nhân hôm qua mang đến, dâng lên để Hiền Vương điện hạ nếm thử.” Triệu Sâm phân phó, rồi lại nói tiếp: “Đây là hoa quả Tri Châu đại nhân đem tới hôm qua, hoa quả được trồng ở phía Nam với điều kiện vô cùng thuận lợi, hương vị khá ngon, đệ và Uyển Uyển đã nếm thử, đảm bảo hoàng huynh sẽ thích.”
Triệu Ân cười gượng, sao hắn lại không hiểu ý Tam đệ mình được, đây rõ ràng là đang nói: “Đồ ta ăn còn thừa, ngươi ăn đi, không cần khách sáo.”
“Thái tử có tâm, đa tạ.” Triệu Ân ôm quyền, rồi nhanh chóng đi cùng Triệu Sâm tới chính điện.
Mạnh Uyển đi theo sau vài bước, bỗng cất tiếng nói: “Điện hạ, thiếp thân không nên quấy rầy ngài và Hiền vương trò chuyện, xin cáo lui trước.”
Triệu Sâm nhìn nàng, khoát khoát tay nói: “Nàng đi đi.”
Mạnh Uyển thi lễ rời đi, Triệu Ân quay đầu lại nhìn thoáng qua rồi cùng Triệu Sâm đi vào chính điện.
“Quá kì lạ, quá kì lạ.”
Mạnh Uyển đi tới chỗ Vân Thủy đại sư, vừa bước vừa nói.
Phù Phong nghe nàng lẩm bẩm thì khó hiểu hỏi: “Thái tử phi nói cái gì quá kì lạ cơ ạ?”
Mạnh Uyển nhỏ giọng: “Em không thấy Thái tử và Hiền Vương quá thân thiết sao? Bọn họ mà tỏ ra thân mật như vậy… thật kì quái. Mà đâu chỉ thân thiết bình thường, có khi còn thân thiết hơn cả ta với Mạnh trắc phi ấy chứ.”
“Cũng đúng…” Phù Phong nói, “Nô tì thấy, điện hạ cũng không thân thiết với các vương gia khác lắm, nếu phải chọn thì có lẽ quan hệ của ngài ấy với Thụy vương điện hạ là tốt nhất rồi.”
Mạnh Uyển gật đầu: “Đúng vậy, Thụy Vương dễ gần, đối xử với ai cũng vô cùng hoà nhã, cũng bởi vì hắn không có ý định tranh giành gì cả nên không có sức uy hiếp với điện hạ.”
Khuôn mặt Phù Phong bỗng ỉu xìu, nàng áy náy nói: “Haizz, nô tì còn tưởng mọi người ưu ái ngài ấy vì thân thể không trọn vẹn.”
“Lời này em không nên nói trước mặt người khác, cẩn thận cái đầu của em.” Rồi nàng quay người bước vào đại điện.
Vân Thủy đại sư khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, nghe thấy tiếng bước chân liền mở mắt, ông cũng không đứng dậy, vẫn ngồi đó, nhìn Mạnh Uyển dần bước đến trước mặt ông và ngồi xuống.
“Vân Thủy đại sư.” Mạnh Uyển chắp tay trước ngực làm theo đúng nghi thức của Phật giáo.
Vân Thủy nói: “A Di Đà Phật, bần tăng không ngờ có thể gặp được Thái tử và Thái tử phi điện hạ ở nơi đây, chúng ta quả là có duyên.”
“Đại sư liệu sự như thần mà cũng không ngờ tới sao?” Mạnh Uyển cười đùa.
“Người xuất gia không nói dối, quả thật là bần tăng không đoán được.”
Mạnh Uyển nói: “Lần trước đại sư giúp bổn cung kiểm tra thân thể, nói cơ thể bổn cung không có gì đáng ngại, nhưng bổn cung biết rõ, mình khó có thể mang thai.”
Vân Thủy bình chân như vại đáp: “Thật sự không đúng.”
Mạnh Uyển kinh ngạc: “Không đúng? Không phải lần trước Đại sư chỉ an ủi ta thôi sao?”
“Không phải, điện hạ đã sớm đi tìm phương pháp trị liệu cho thân thể Thái tử phi cùng bần tăng, nay đã tìm ra, Thái tử phi không phải vẫn dùng hương an thần sao? Chỉ cần điện hạ có tâm, bần tăng tin, hai người sẽ sớm có một đứa con khoẻ mạnh.”
Cảm xúc Mạnh Uyển lúc này có chút phức tạp, trầm mặc một lúc liền nói: “Nhưng ta vẫn còn một nghi vấn.”
“A Di Đà Phật, Thái tử phi cứ nói, đừng ngại.”
Mạnh Uyển do dự một chút nhưng vẫn mở miệng: “Chuyện ta sống lại, có liên quan gì đến Thái tử điện hạ không?”
Vân Thủy kinh ngạc mở to mắt, sau đó nhanh chóng khôi phục lại như bình thường: “Xem ra Thái tử phi đã biết, chắc hẳn không phải là Thái tử nói cho người.”
Mạnh Uyển cong môi, khẽ vuốt cằm: “Là ta tự đoán, ta vẫn cảm thấy có gì đó là lạ, hoá ra là vì chuyện này.” Nàng lại nóng lòng hỏi, “Đại sư có thể nói cho ta biết, để giúp ta trùng sinh, điện hạ đã làm những gì không?”
“Thái tử phi thật sự muốn biết?”
“Đúng vậy, đại sư không cần vòng vo, chỉ cần nói thẳng cho ta biết là được.” Mạnh Uyển thẳng thắn nói.
Vân Thủy cười một tiếng liền gật đầu: “Vậy bần tăng mời Thái tử phi xem một vở kịch nhé.”
Mạnh Uyển trợn to mắt, khó hiểu hỏi: “Xem kịch? Ở đâu?”
Vân Thủy lấy từ trong tay áo một hộp gỗ đàn hương, đưa hộp cho nàng, nói: “Thái tử phi mở ra rồi ăn vào, người chỉ cần nghỉ ngơi một lát sẽ biết tất cả.”
Mạnh Uyển nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời còn sớm, có lẽ Triệu Sâm sẽ trò chuyện với Triệu Ân một lúc nữa, nàng mở miệng: “Phù Phong.”
Phù Phong từ ngoài điện tiến vào, khom người nói: “Có nô tì.”
“Tiếp đãi Vân Thủy đại sư cho tốt, bổn cung có chút mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi một lát.” Nàng đứng lên tạm biệt Vân Thủy đại sư, “Đa tạ đại sư.”
Vân Thủy cũng chỉ đáp lại câu: “A Di Đà Phật.” Vẫn không đứng lên, ông cứ khoanh chân đưa mắt nhìn Mạnh Uyển rời đi.
Phù Phong ở lại, rót trà tiếp đãi Vân Thủy đại sư.
Vân Thủy nhắm mắt, mày trắng, mặt trắng, có thể lờ mờ thấy được, lúc còn trẻ, ông cũng từng là một thiếu niên anh tuấn phong lưu.
Trở lại tẩm điện, Mạnh Uyển mở hộp ra, ăn dược, nằm trên giường.
Các cung nữ buông màn giúp nàng, không lâu sau, Mạnh Uyển liền cảm thấy mệt mỏi, nàng nhắm mặt lại lâm vào giấc ngủ say.
Nàng hoảng hốt, trước mặt hiện lên một hình ảnh quen thuộc.
Ngày trước nàng đã từng tới nơi này, là Tiêu Phòng Điện của hoàng hậu, nhưng hình như nơi này không phải Tiêu Phòng Điện mà nàng biết. Tại sao chốn xa hoa này lại giống khuê phòng của nàng đến thế.
Nhưng bắt mắt nhất, là người đang nằm trên giường.
Thật ra đây cũng không phải là người, đó là một thi thể, chỉ không biết trên cơ thể ấy có thứ gì mà làm dung nhan của nàng ấy không thay đổi chút nào.
Mạnh Uyển không biết cảm xúc hiện tại của mình là gì, nàng như đang bị lạc vào cõi mơ vậy. Mạnh Uyển nhẹ nhàng suy tư rồi nhìn sang thi thể kia… giống nàng như đúc.
…. Không, không phải giống nhau như đúc, mà đó rõ ràng là nàng.
Là nàng của kiếp trước.
Vì sao kiếp trước nàng lại nằm trong Tiêu Phòng Điện?
Nhìn lòng bàn tay thô ráp kia, nhìn khuôn mặt bị tổn thương đầy nếp nhăn kia, còn cả mái tóc khô rối kia nữa. Đây là nàng, là nàng khi bị Tô Ký Trần đuổi ra khỏi Tô phủ, là nàng lúc sắp chết trong cô đơn. Cho dù có mặc thêm áo gấm thì cũng giống như đang mặc áo đi trộm vậy.
Trái tim Mạnh Uyển như bị dao cắt. Rồi bỗng nàng nghe thấy động tĩnh từ bên ngoài, có người tới.
Nàng như đang xem kịch vậy, vừa quay đầu liền nhìn thấy Triệu Sâm mặc long bào vàng chói đang bước tới.
Đây là nam nhân mà dù nàng có dùng cả đời cũng không thể quên, nhìn cách ăn mặc của hắn, rõ ràng là, hắn đã làm hoàng đế rồi.
Triệu Sâm lúc này làm nàng không thể thích nghi được, chẳng giống Triệu Sâm của nàng chút nào.
Hắn lạnh lùng như vậy, khuôn mặt không mang theo chút cảm xúc nào khiến hắn như gần ngay trước mắt mà cách xa ngàn dặm.
Cung nữ nhìn thấy hắn thì vô cùng sợ hãi, nhanh chóng thi lễ rồi lui ra, trong đại điện chỉ còn hắn và thi thể của nàng.
Mạnh Uyển thấy hắn ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt thi thể, nàng cảm thấy bản thân mình lúc ấy thật xấu, nhưng Triệu Sâm tỏ ra vô cùng dịu dàng.
Đúng lúc này, Vân Thuỷ xuất hiện, ông chậm rãi bước vào từ ngoài điện, so với lúc nàng trùng sinh, nhìn ông có tinh thần hơn nhiều, ông chắp tay trước ngực, hành lễ với Triệu Sâm: “Tham kiến bệ hạ.”
Triệu Sâm nhìn sang, khuôn mặt không chút thay đổi nói: “Trẫm nghe nói, đại sư có cách rồi?”
Vân Thủy đáp: “Bần tăng có tham khảo qua một cuốn sách cổ, quả thật là đã tìm được một phương pháp, nhưng có lẽ, biện pháp này chỉ bệ hạ mới thực hiện được.”
Triệu Sâm lập tức đứng lên: “Mau nói đi.”
Vân Thủy liền nhanh chóng nói ra, có thể đoán được, biện pháp ấy là để cả hắn và nàng cùng trùng sinh, nhưng để thực hiện được điều ấy, hắn cũng phải trả một cái giá không hề nhỏ, thậm chí là khá lớn.
“Cho nên ý đại sư là, nếu trẫm muốn trùng sinh thì chẳng những sống không thọ, còn có thể bị mất mệnh thiên tử ư?” Triệu Sâm nhìn lướt qua long bào trên người, không rõ cảm xúc.
Vân Thủy thấp giọng nói: “Đúng vậy, nếu bệ hạ đã suy nghĩ kĩ càng, bần tăng sẽ cùng thử với bệ hạ một lần. Chỉ là bần tăng cũng không khuyến khích người làm theo cách đó, bởi vì cho dù bệ hạ có sẵn lòng trả giá… thì tỉ lệ thành công vẫn vô cùng xa vời.”
Triệu Sâm nhìn ông hỏi: “Đại sư nắm chắc bao nhiêu phần?”
“Ba phần.” Vân Thủy đáp.
Cho dù thân thể Mạnh Uyển không thực sự ở nơi này, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí căng thẳng đang bị kìm nén.
Nàng nhìn thấy Triệu Sâm đứng lên, chậm rãi đến bên cửa sổ, chắp tay ra sau nhìn xuống thi thể của nàng.
Một lát sau, hắn chậm rãi xoay người, mặt đối mặt với Vân Thủy nói: “Chuẩn bị đi, trẫm muốn thử một lần, cho dù tỉ lệ thành công chỉ có ba phần.”
Mạnh Uyển vẫn đứng đó, nàng rất muốn xem chuyện tiếp theo sẽ xảy ra thế nào, nhưng sau đó, không hiểu sao hình ảnh bỗng trở nên mơ hồ, đầu đau vô cùng, đau đến mức không thể chịu đựng được, nàng khẽ thét lên một tiếng, dường như có người đang ôm nàng, bên tai vang lên tiếng gọi trầm thấp, nàng cố mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Triệu Sâm.
Mặc dù hắn đang mặc trang phục màu vàng, nhưng vẫn là Thái tử, Mạnh Uyển nhớ tới hắn trong mộng hay nói cách khác là kiếp trước của hắn, nàng lại nhớ tới lời Vân Thủy, rồi nàng cũng từ từ trải qua cảm giác ‘Đứt từng khúc ruột’ là thế nào.
“Tướng công.”
Mạnh Uyển ôm chặt lấy hắn, Triệu Sâm có chút kinh ngạc, thân thể nàng nhỏ bé như vậy, lấy đâu ra sức lực lớn như thế chứ.
“Gặp ác mộng à?” Triệu Sâm dịu dàng hỏi, nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng, “Xem ra Nhị hoàng huynh thực sự rất đáng sợ, nàng thấy hắn xong liền gặp ác mộng. Ta phải đi nhắc nhở hắn, đừng có gặp nàng nữa, vì thấy hắn, mà nàng sợ đến thế này cơ mà.”
Mạnh Uyển bị hắn chọc cười: “Đâu phải do hắn, hắn với ta chỉ là hai người không liên quan, nếu không phải tướng công gọi ta dậy thì ta còn không nhớ tới hắn cơ.”
“Nàng vừa gọi ta là gì?” Triệu Sâm cười, vừa hỏi, vừa dùng tay áo lau mồ hôi trên trán cho nàng.
Mạnh Uyển vòng một tay qua cổ hắn nói: “Tướng công, phu quân, quan nhân, điện hạ……”
Giọng nàng vang lên, khiến lòng người nào đó ngứa ngáy khó nhịn.
Triệu Sâm hắng giọng, nói: “Được rồi, nàng mà còn gọi nữa là ta sẽ phải làm một số chuyện… không tốt lắm đâu đấy.”
Mạnh Uyển nhẹ xoa khuôn mặt hắn, tham lam ngắm nhìn.
Triệu Sâm phát hiện ra nàng hơi là lạ, lơ đãng hỏi: “Nàng gặp Vân Thủy rồi?”
Mạnh Uyển ngừng lại một chút rồi gật đầu: “Gặp rồi.”
“Nàng nói chuyện gì với đại sư thế?” Hắn tỏ ra hờ hững nhưng sâu trong đáy mắt lại thể hiện điều ngược lại.
Mạnh Uyển tùy ý nói: “Thực ra cũng chẳng có gì, ta chỉ hỏi qua xem thân thể của ta có thể mang thai được không thôi.”
Triệu Sâm nghiêm túc nhìn nàng: “Thật sao?”
“Không tin à?” Mạnh Uyển dựa sát vào hắn, “Nếu không tin, chàng có thể móc tim ta ra mà xem.”
Nàng cầm tay hắn luồn vào trong nội y, xúc cảm mềm mại làm yết hầu của Triệu Sâm chuyển động, trong mắt hắn tràn ngập dục vọng.
“Lui ra hết đi.”
Cách một lớp màn mỏng, Triệu Sâm đuổi tất cả các cung nữ ra ngoài, bọn họ chậm rãi lui ra, sau khi ra ngoài liền liếc nhìn nhau, trao cho nhau ánh nhìn bất đắc dĩ.
“Ôi, Thái tử lại muốn cùng Thái tử phi làm chuyện mờ ám rồi.”
Trên thực tế, đúng là như vậy.
Đêm xuống, Triệu Sâm và Mạnh Uyển mới mây mưa xong.
Triệu Sâm sức cùng lực kiệt ngã lên trên người nàng, Mạnh Uyển ôm chặt eo hắn thở hổn hển mở mắt. Ánh trăng bên ngoài rọi qua cửa sổ, chiếu vào cơ thể nam nhân, nàng khẽ vuốt lưng hắn, cảm nhận được từng giọt mồ hôi chảy xuôi sau lưng hắn, từ từ nói:
“Hoàng vị và sinh mệnh của chàng đều không quan trọng bằng ta sao?”
Thân thể Triệu Sâm cứng đờ ngay tức khắc, hắn chống người híp mắt nhìn nàng, mày kiếm như dao và đôi mắt sáng ẩn chứa cái nhìn thâm thúy không rõ cảm xúc, hắn chăm chú nhìn bộ dáng yêu mị của nàng, nàng mỉm cười, một nụ cười đáng để nói là hại nước hại dân.
“Haizz…” Triệu Sâm thở dài, “Ta nên tìm cho nàng một chiếc gương.”
“Để làm gì?” Mạnh Uyển khó hiểu hỏi.
“Để nàng tự soi xem bản thân nàng như thế nào. Nàng biết rõ mà, đối với ta, không có gì quan trọng hơn nàng.”
Mạnh Uyển cười, nụ cười lần này càng mĩ lệ hơn, Triệu Sâm vốn đã kiệt lực, nhưng thân thể vẫn không khống chế được mà xảy ra biến hoá.
Vì vậy…. Đêm nay, suýt chút nữa lấy mạng của hắn.
Do Triệu Ân đột nhiên đến, Triệu Sâm quyết định ở lại thêm mấy ngày, cùng Triệu Ân đi dạo.
Triệu Ân giả vờ từ chối nhưng sau đó liền đồng ý, xem ra rất vui vẻ.
Đôi khi, hắn sẽ ngẫu nhiên nhìn thấy Mạnh Uyển, quả nhiên không hổ là đệ nhất mỹ nhân của kinh thành, nàng sinh ra với khuôn mặt tinh tế, dáng vẻ thanh cao tự nhiên. Nàng như một bông hoa đón gió mà nở, trắng trong, tao nhã, thuần khiết hơn cả tuyết mùa đông, có lẽ chỉ cần gặp nàng một lần là sẽ nhớ mãi không quên.
Triệu Ân ở Tu Thần điện trong hành cung, một nơi tương đối vắng vẻ và yên tĩnh, hắn ngồi sau bàn, cầm bút vẽ cái gì đó, sau khi viết xong đề mục, hắn mới nhận ra bản thân đang làm gì, vội vàng ném bút, hắn cầm tờ giấy Tuyên Thành, xé nát vụn.
Xé xong còn chưa yên tâm, hắn trực tiếp dùng lửa đốt hết những vụn giấy còn lại.
Lúc Triệu Sâm đến, hắn ngửi thấy mùi hăng hăng trong điện liền đặt một ngón tay dưới mũi, lông mày nhíu lại.
Triệu Ân nghe người hầu báo, cố bình ổn tâm tình, liếc nhìn chậu tro, rồi vội bước ra ngoài.
Hắn sẽ không để cho Triệu Sâm nhận ra được tâm tình của hắn.
“Thái tử điện hạ đã đến.” Triệu Ân hành lễ.
Triệu Sâm gật đầu nói: “Nhị hoàng huynh đã chuẩn bị xong chưa?”
“Đương nhiên, để Thái tử điện hạ phải đích thân đến đây làm ta ngại quá, vậy chúng ta đi thôi.” Triệu Ân làm tư thế ‘Mời’.
Bên ngoài hành cung, hai cỗ xe ngựa và hai mươi thị vệ đã đứng chờ sẵn, còn Mạnh Uyển thì đang nhàn nhã ngồi trong chiếc xe ngựa dẫn đầu, ăn trái cây.
Một lát sau, Triệu Sâm lên xe, thấy quần áo nàng không chỉnh tề, liền nhanh chóng tiến lên giúp nàng chỉnh trang lại cho tốt.
“Sao đến quần áo cũng không mặc cho chỉnh tề thế?” Triệu Sâm cau mày, vô cùng nghiêm túc nói.
Mạnh Uyển ngái ngủ nói: “Dạo này ta hay mệt mỏi, chẳng muốn làm gì hết.”
Triệu Sâm gọi: “Phù Phong.”
Phù Phong đang đứng đợi bên ngoài, lên tiếng đáp: “Có nô tỳ.”
“Ngươi hầu hạ Thái tử phi kiểu gì vậy?” Hắn chất vấn.
Phù Phong sợ đến mức quỳ rạp xuống đất, “Nô tỳ đáng chết, không hầu hạ tốt Thái tử phi, mong điện hạ thứ tội!”
Mạnh Uyển vội nói: “Là lỗi của ta, chàng mắng nàng ấy làm gì?” Nàng cất cao giọng, nói, “Không có chuyện gì đâu, lên đường thôi.”
Phù Phong tạ ơn, đoàn xe chậm rãi di chuyển, cảnh này hấp dẫn không ít bách tính vây xem.
Trong những người ấy, có mấy người đã nhìn thấy mặt người trong kiệu.
Trên tầng cao nhất của một quán rượu ven đường, Tinh Trầm đang đứng đó, Vân Thủy khoanh chân ngồi, ống tay áo hai người bị gió thổi bay phần phật.
“Đại sư, cảnh sắc nơi này thật đẹp.” Tinh Trầm xúc động.
Vân Thủy nhìn thoáng qua rồi nói: “Bần tăng đã từng đi qua những nơi còn đẹp hơn chốn này nhiều, nếu có cơ hội, thí chủ có thể đi xem.”
Tinh Trầm cười khổ: “Ta ư? Có khi ngay cả cơ hội cũng không có ấy chứ. Cả ngày đi theo điện hạ, nào còn tâm tư du ngoạn đây đó.”
Vân Thủy cười, “Bần tăng cũng đâu có cơ hội để đi.”
Tinh Trầm nhìn Vân Thủy nói: “Đại sư đại từ đại bi, vãn bối…”
“A Di Đà Phật.” Vân Thủy trực tiếp ngắt lời hắn, “Người xuất gia lòng dạ từ bi, thí chủ không cần để ý nhiều làm gì, vẫn nên ngắm phong cảnh tiếp đi. Một ngày đẹp trời hiếm có, bần tăng cũng nên thưởng thức cảnh đẹp mới phải.”
Tinh Trầm nghĩ thầm, ta cũng bị điện hạ phái đến để cùng đại sư ngắm phong cảnh đấy chứ…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!