Tại Thượng Tổng Tài
Chương 26: Tức giận tột độ 1
Một hồi sau, Âu Duật Phong đi ra nhìn thấy Phương Bách Giao ngủ gật lên đống giấy tờ trên bàn, hắn nhẹ nhàng ôm cô bế lên giường còn cẩn thận đắp chăn cho cô. Khuôn mặt nhỏ bé tựa như thiên sứ khiến hắn bị mê hoặc hôn lên trán cô, hắn vô tình đứng lên nhìn lên bàn thì thấy có vật gì đó lấp lánh chói lên do ánh đèn trần rọi vào. Âu Duật Phong đi tới cầm viên ngọc vàng lên nhìn qua nhìn lại, hắn là dân kinh doanh làm ăn chỉ nhìn sơ qua cũng có thể nhận ra đây là ngọc thật. Hắn có chút bất ngờ nhìn lại cô trầm mặc, một cô gái như Phương Bách Giao sao có thể có một viên ngọc đắc giá thế này, càng khiến hắn tò mò hơn là kiểu dáng và màu sắc của nó rất đặc biệt tinh xảo và rất quen mắt giống như hắn đã từng thấy ở đâu đó rồi thì phải.
Hắn có nghe nói cô là trẻ mồ côi và được nhận nuôi lúc tám tuổi, và người nhận nuôi thì hắn không để tâm nên cũng không biết và trong hồ sơ Giản Huân báo cáo cũng chẳng đề cập đến vấn đề này.
Sáng hôm sau, Phương Bách Giao được chị Lâm báo là được phép nghĩ một ngày để nghĩ ngơi, nghe cũng đủ biết hẳn là Âu Duật Phong dặn dò đạo diễn gì đó rồi. Về Âu gia sao ? Hắn định làm thiệt à, cô còn nghĩ hắn rảnh rỗi nên chỉ nói đùa vài câu thôi.
Cô đưa tay vào túi xách tìm viên ngọc thì không thấy đâu nữa, từ phía sau âm thanh khàn lạnh truyền đến làm cô giật cả mình “em tìm cái này ?” Hắn đưa viên ngọc ra khoé môi giựt giựt cười nhìn cô.
“Anh chuyển nghề ăn trộm rồi sao” cô lạnh lùng giựt lấy từ trong tay hắn.
“Thay đồ đi, theo tôi về Âu gia” cô khựng lại một hồi rồi nói “tôi không đi, trong hợp đồng có ghi rõ mối quan hệ giữa tôi và anh là bí mật..anh..” “tôi chỉ cần nói muốn em dám không đi sao” tên này đúng là ngang ngược hết chỗ nói, điều lệ hợp đồng hắn đưa ra chỉ để có lệ thôi sao.
“Anh sẽ hối hận về quyết định này” cô nói một câu rồi lạnh lùng đi thẳng lên lầu.
Ở phía dinh thự Âu gia.
Ngô Ái Ngọc ngồi khóc lóc than thở với Âu phu nhân đến nỗi bà muốn nhức cả đầu.
“Dì..anh Phong..không thích con..anh ấy không muốn cưới con..dì ơi..dì nhất định phải giúp con…con thật sự rất yêu anh ấy..” Ngô Ái Ngọc khóc lóc ỉ oi Âu lão phu nhân vừa xuống lầu bực mình quát “cũng là một thiên kim sao có thể quỳ khóc in ỏi ở nhà người khác như thế…chẳng ra thể thống gì” Ngô Ái Ngọc sợ sệt im ngay lập tức “con..xin..lỗi” ở Âu gia, ngay cả Âu lão gia và Âu phu nhân cũng phải kiên nể Âu lão phu nhân không ít, tiếng nói của bà có khi còn hơn cả Âu lão gia.
Không khí đột nhiên im lặng hơn, Âu Mạt Nhi cũng đi xuống cùng Âu lão phu nhân. Tuy không thể thấy rõ mặt của Ngô Ái Ngọc nhưng vừa nãy tiếng in ỏi ồn ào của ả ta khiến cô cũng không mấy thiện cảm.
Âu Duật Phong về đến Âu gia, trước khi xuống xe hắn còn dặn dò cô “em chỉ cần im lặng, dù thế nào đi nữa cũng phải im lặng không được làm càng” cô nhìn hắn đầy nghi hoặc chỉ gật đầu một cái rồi bước xuống xe, không cần hắn nhắc cô cũng sẽ tự biết mà im lặng thôi đã đến đây rồi thì có thể nói gì với người nhà họ Âu chứ.
Âu Duật Phong cùng với Phương Bách Giao đi vào khiến người hầu ở đó ai ai cũng ngỡ ngàn nhưng lại không dám nhìn trực diện cô gái thần bí đó, không biết lợi hại thế nào mà có thể làm cho thiếu gia nhà họ dẫn về dinh thự lớn Âu gia luôn.
Tất cả mọi người đang ở đại sảnh dùng trà, không khí khá là ảm đạm yên lặng.
Khi hai người vừa bước vào thì cả nhà liền kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn nhau, đặc biệt là Ngô Ái Ngọc cô ta tức đến nổi có thể bốc lên tới đỉnh đầu nhưng vẫn phải kiềm chế không được làm càng.
Phương Bách Giao vừa nhìn thấy cảnh tượng này thì bắt đầu run run nhưng nét mặt vẫn cố bình tĩnh không đổi. Âu lão gia ngay lập tức giận dữ quát “mày sao có thể cư nhiên đưa người phụ nữ thấp hèn này đến đây hả…chẳng phải tao đã nói mày đến đây để bàn chuyện liên hôn với Ngô gia hay sao..mày..” Âu phu nhân cố giữ bình tĩnh ôm ông ta ngồi xuống “được..rồi, cứ xem Duật Phong nó nói gì đã” Âu lão phu nhân và Âu Mạt Nhi là người bình thản nhất như không liên quan đến tự nhiên uống trà ăn bánh.
Hoá ra cuộc gọi đêm qua là từ Âu gia gọi đến về việc liên hôn này, Phương Bách Giao càng ngạc nhiên hơn nữa là Âu Mạt Nhi, cô gái hôm trước là em gái của Âu Duật Phong chả trách lúc ấy cô cứ thấy quen quen.
“Việc liên hôn tôi đã nói từ đầu, tôi không thích cô ta càng không thích mấy chuyện liên hôn vớ vẫn này là do ông khăng khăng đó thôi” Âu Duật Phong ôm lấy Phương Bách Giao tự nhiên ngồi xuống đối diện với ông ta. Ngô Ái Ngọc kiềm không nỗi nữa mà lên tiếng nói “A Phong…em có thể sửa..anh không thích điểm nào em liền sửa đến khi anh hài lòng thì thôi..anh..” .
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!