Tai Tiếng
Chương 58
Hoắc phu nhân rất bình tĩnh, cô biết Yến Thời đang ở trong đại viện nhà họ Diệp, ở đó là khu quân sự, cho dù công an nghi ngờ thì cũng không thể tới đó khám xét. Hoắc phu nhân luôn tự tin vào tài nói dối không chớp mắt của mình nên dù đối diện với công an, cô vẫn rất bình thản.
Hai công an hỏi cô hồi lâu nhưng không thể tìm ra được sơ hở nào. Hơn nữa mặc dù ông Hạ báo án con trai ông bị giam giữ trái phép nhưng ai cũng biết đây là mâu thuẫn gia đình, công an cũng biết rõ Hạ Yến Thời đang ở đâu, xét thấy trước mắt Hạ Yến Thời sẽ không xảy ra chuyện gì, công an cho Hạ Thanh Thời ký tên vào bản ghi chép rồi ra về.
Vì sự xuất hiện của công an, không khí ngọt ngào thân mật của hai vợ chồng trong phòng làm việc bay biến chẳng còn sót lại chút gì. Hai người đều mang tâm sự nặng nề, vì ông Hạ và Yến Thời.
Đối với chuyện nhà họ Hạ, Hoắc tiên sinh luôn tôn trọng ý kiến của Hoắc phu nhân, nhưng sau khi đắn đo suy nghĩ, anh vẫn nói: “Hay là đưa Yến Thời ra nước ngoài một thời gian.”
Đề nghị này không phải không được. Lúc đón Yến Thời ra khỏi nhà họ Hạ, Hạ Thanh Thời đã lấy tất cả đồ dùng của Yến Thời, bao gồm giấy căn cước và hộ chiếu. Khi đó, cô đã hạ quyết tâm sẽ cắt đứt quan hệ hoàn toàn với nhà họ Hạ. Vì cuộc sống sau này của Yến Thời, ngoài hộ khẩu và quyền giám hộ không thể thay đổi ra, Hạ Thanh Thời đã chuẩn bị chu toàn tất cả cho anh ấy.
Trước khi đề nghị như vậy, tất nhiên Hoắc Đình Dịch đã tính toán kỹ lưỡng. Mặc dù Yến Thời vô cùng an toàn khi ở trong đại viện nhưng khó có thể đảm bảo không xảy ra sự cố gì. Chỉ cần Yến Thời còn ở trong nước, Hạ Minh Tuyền vẫn là người giám hộ của anh ấy, nếu ông ta tìm được Yến Thời, họ cũng chẳng thể ngăn cản ông ta đưa anh ấy đi.
Hoắc Đình Dịch đã vận dụng quan hệ bí mật điều tra bệnh án của Hạ Minh Tuyền, anh biết bệnh của ông ta đã không thể cứu vãn, đến mức ông ta không nghĩ đến máu mủ ruột rà mà muốn lấy thận của Yến Thời. Vào lúc này, kéo dài thời gian là biện pháp tốt nhất. Nếu có thể đưa Yến Thời tới một nước nhỏ ít người Hoa sinh sống ở châu Âu thì quá tốt, không cần ở lâu, chỉ cần từ nửa năm đến một năm là được. Yến Thời còn trẻ, anh ấy có rất nhiều thời gian, nhưng thứ mà Hạ Minh Tuyền khao khát nhất lúc này chính là thời gian.
Hạ Thanh Thời biết Hoắc Đình Dịch nói đúng, trong tình thế này, đề nghị của anh là biện pháp thích hợp nhất, chỉ cần đưa Yến Thời ra nước ngoài, Hạ Minh Tuyền có lên trời xuống biển cũng không tìm được anh ấy, mà cho dù tìm ông ta tìm ra thì cũng chẳng làm gì được.
Nhưng chỉ cần liên quan tới Yến Thời, Hạ Thanh Thời luôn lo lắng đủ điều, không thể kiên quyết được. Suy nghĩ một lúc, cô vẫn lắc đầu từ chối đề nghị của chồng:
“Không được, Yến Thời nhát gan lắm, anh ấy chưa từng đi xa nhà chứ đừng nói đến việc ra nước ngoài một mình suốt thời gian dài như thế.”
Học sinh đi du học cũng khiến cha mẹ loa lắng, huống chi Yến Thời còn không bằng học sinh cấp hai.
“Anh ấy ở nước ngoài một mình, lỡ sợ hay nhớ nhà thì phải làm sao? Lỡ người giúp việc bạo hành anh ấy thì phải làm sao?”
Chỉ khi Yến Thời ở trong tầm quan sát của cô, cô mới yên tâm.
Hoắc tiên sinh không can thiệp nhiều vào quyết định của Hoắc phu nhân, chỉ nói: “Vậy anh sẽ báo với chị Lan một tiếng, nhờ chị ấy để mắt tới Yến Thời.”
Dừng một chút, Hoắc tiên sinh nói tiếp: “Bắt đầu từ ngày mai, em đi đâu cũng phải có hai vệ sĩ theo cùng.”
Cô và Yến Thời là anh em sinh đôi, cũng là con gái ruột duy nhất của Hạ Minh Tuyền, lúc trước ông ta lén dẫn Yến Thời đi xét nghiệm, biết anh ấy phù hợp để hiến thận, nếu không tìm được anh ấy thì rất có khả năng ông ta sẽ thay đổi mục tiêu sang Hạ Thanh Thời.
Nghe anh nói thế, Hạ Thanh Thời sững sờ, sau đó nhanh chóng nghiêng mặt đi. Gương mặt cô bị tóc che khuất nên Hoắc Đình Dịch không thấy rõ nét mặt của cô.
Cho dù là ai, khi đối mặt với chuyện này, khó chịu là điều không thể tránh khỏi. Cho dù cô đã hoàn toàn thất vọng về ông Hạ, nhưng khi biết sự thật ông ta có thể vì mạng sống của mình mà không ngần ngại hãm hại con ruột, ai có thể không đau khổ?
Hoắc Đình Dịch vươn tay ôm cô vào lòng. Anh siết chặt vòng ôm, đôi môi dán bên tai cô, lúc nói chuyện, hơi thở nóng hổi của anh lởn vởn quanh tai cô.
“Em có anh.” Anh nói nhỏ, “Cuộc đời này của em luôn luôn có anh.”
***
Hoắc phu nhân lấy lại tinh thần rất nhanh.
Bằng mặt không bằng lòng mùa ba bắt đầu phát sóng vào thứ bảy tuần này. Chương trình có tổng cộng năm gia đình khách mời, bao gồm diễn viên, người mẫu, nhưng không phải chỉ toàn nghệ sĩ mà còn có những người làm việc trong môi trường showbiz như Hạ Thanh Thời, và có cả những cặp vợ chồng lần đầu tiên xuất hiện trước ống kính.
Bằng mặt không bằng lòng mùa hai có tỉ suất người xem và hiệu ứng khá tốt, vì vậy trailer chính thức của mùa ba vừa được công bố đã thu hút sự chú ý không nhỏ của khán giả.
Quan trọng hơn là dù chỉ xuất hiện mấy phút ít ỏi trong trailer nhưng Hạ Thanh Thời cũng đã có được một lượng fans nhất định, hơn nữa còn là một đống fans.
Vì liên quan đến Nhậm Hoài Tây, bên dưới weibo của Hoắc phu nhân luôn bị fans và anti-fans của Nhậm Hoài Tây mắng chửi.
Thỉnh thoảng vào ngày nghỉ, cô sẽ kéo Hoắc tiên sinh đi leo núi hít thở không khí trong lành, nếu bất cẩn đăng weibo có kèm theo định vị, fans Nhậm Hoài Tây sẽ phê bình: “Không làm việc mà suốt ngày chơi bời! Xin hỏi đã gặp nhà sản xuất phim hay tổng biên tập tạp chí chưa?”
Hoắc phu nhân rút kinh nghiệm xương máu, cô xóa hết tất cả bài viết cá nhân trên weibo và chỉ đăng tin tức liên quan đến nghệ sĩ. Dĩ nhiên vẫn bị mắng. Chỉ cần cô đăng ảnh Nhậm Hoài Tây chụp cùng các nam nghệ sĩ khác, weibo của cô sẽ bị antifans chiếm đóng:
“Hoa Thần quá low! Chụp ảnh chung mà lại mặt dày photoshops cho mỗi nghệ sĩ nhà mình! Thứ quản lý bất tài!!!”
Sau một thời gian, Hoắc phu nhân cũng dần quen, để yên cho mấy người đó mắng.
Nhưng bây giờ không giống lúc trước, cô có fans riêng, fandom còn có tên là “Thanh Đoàn”.
Hôm nay, bình luận bên dưới weibo của Hoắc phu nhân phần lớn là:
“Đánh ngàn call(1) cho Tiểu Thanh Thanh! Hôm nay Tiểu Thanh Thanh có nghe điện thoại của em hơm?”
“Ở đây là weibo của Thanh Thanh, làm phiền anti rút về ổ của mấy người đi, để yên cho bọn mị đàm đạo!”
“Chị Thanh Thời ơi, với tư cách là cựu anti của chị, em chân thành xin lỗi. Xem Bằng mặt không bằng lòng, em mới biết chị không phải loại đĩ điếm như thiên hạ nói. Chị rất dịu dàng, hiền lành, tâm lý, vừa làm việc vừa chăm lo cho gia đình, ngay cả Bóng Nhỏ không có quan hệ máu mủ với chị mà chị cũng đối xử với em ấy rất tốt. Em đang học cấp hai, hy vọng sau này em sẽ trở thành người giỏi giang như chị! Chúc chị luôn hạnh phúc!”
(1) Đánh call: ngôn ngữ mạng Trung Quốc, đại khái có nghĩa là khen ngợi, yêu thích.
Đọc bình luận mà lòng Hoắc phu nhân run rẩy, cô lo lắng trưng cầu ý kiến của Hoắc tiên sinh: “Anh có thấy em nên… khuyến cáo trước cho bọn họ không?”
Hiện tại chương trình đang giới thiệu cô như một mẹ hiền vợ đảm, Hoắc phu nhân đã có thể hình dung ra được sau này. Dựa theo tính toán của chương trình, có lẽ họ sẽ chờ đến khi chương trình phát sóng được một nửa thì mới cho con người thật của cô hiện hình, như vậy mới có thể tạo được hiệu ứng cao.
Hoắc phu nhân vô cùng hối hận. Tất nhiên Hoắc phu nhân không hối hận việc mình xây dựng hình tượng mẹ hiền vợ đảm, nếu được làm lại, cô vẫn sẽ làm như thế, hơn nữa còn cẩn thận hơn, tuyệt đối sẽ không để camera ghi lại con người thật của mình.
Nhưng chuyện cũng đã rồi, nếu hình tượng đã sụp đổ thì Hoắc phu nhân cần phải nghĩ biện pháp giảm sự ảnh hưởng đến mức thấp nhất.
“Nếu biết trước họ không bảo vệ được hình tượng của em, em cóc thèm nhận lời tham gia đâu!” Hoắc phu nhân hùng hồn vứt hết tội lỗi cho đoàn phim. Bây giờ cô phải làm Thanh Đoàn có cái nhìn đa chiều về cô hơn!
Hả?
Phát hiện Hoắc tiên sinh không nói gì mà nhíu chặt mày nhìn điện thoại chăm chăm, Hoắc phu nhân thấy không ổn lắm.
Cô tới gần, ngồi xuống trước chân anh, nhìn anh bằng ánh mắt mong chờ, “Anh thấy biện pháp đó ổn không?”
Hoắc tiên sinh trầm tư, tiếp tục im lặng.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Hoắc phu nhân đứng dậy, chen vô người anh để nhìn điện thoại, cô muốn biết anh đang nhìn cái gì.
Thì ra có một fan couple của cô và Nhậm Hoài Tây phấn khích bình luận: “Vợ chồng Thanh Hoài đẹp chết mất! Mị chèo thuyền Thanh Hoài! Cầu xin vợ chồng Thanh Hoài thường xuyên phát đường a a a a!”
Như thế vẫn chưa là gì, quan trọng hơn là vị fan này còn photoshop hình cưới cho cô và Nhậm Hoài Tây.
Hoắc tiên sinh cầm điện thoại, nhìn chằm chằm tấm hình.
“Ai vậy trời? Kỳ ghê!” Hoắc phu nhân chột dạ, vội vàng giật lấy điện thoại, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, chặn tài khoản của vị fan thần thánh đó.
Làm xong, cô ngẩng đầu nhìn Hoắc tiên sinh, sắc mặt anh vẫn rất khó coi.
Nói đi cũng phải nói lại, lúc đầu cô không muốn tham gia chương trình, nhưng không ngờ chương trình lại thu hút chú ý đến thế, khán giả không thương Hoắc tiên sinh bị che mặt thì thôi, đã vậy còn ghép đôi cô với Nhậm Hoài Tây nữa chứ.
Hoắc phu nhân rất tự giác, cô vòng tay quanh cổ anh, hôn lên khóe môi anh, sau đó áp vào cổ anh, nũng nịu: “Đừng giận mà!”
Hoắc tiên sinh cực kỳ hưởng thụ với trò làm nũng của Hoắc phu nhân. Mặc dù gương mặt anh vẫn hầm hầm nhưng môi đã hết mím chặt như ban nãy nữa.
Thấy thế, Hoắc phu nhân biết không có chuyện gì, cô lại hôn nhanh lên môi anh, nhõng nhẽo: “Đừng nghiêm mặt nữa mà!”
Suy nghĩ một chút, cô lấy điện thoại ra, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, đăng bài viết:
“Tên chồng tôi có một chữ “Dịch”, vậy nên chúng tôi là vợ chồng Thanh Dịch nhỉ?” [nghi vấn] [nghi vấn] [nghi vấn]”
Hoắc Đình Dịch ôm cô vào lòng, thấy cô đăng weibo xong thì vẻ mặt tốt hơn rất nhiều. Vợ đang dỗ mình. Cảm nhận được chuyện này, tâm trạng của anh hết sức vui vẻ.
Hoắc phu nhân xoay người ôm cổ anh, vẫn là cái giọng mật ngọt chết ruồi đó: “Chúng ta chưa chụp ảnh cưới.”
Hô hấp của Hoắc Đình Dịch chậm lại, không trả lời.
Ban đầu hai người đi đăng ký kết hôn mà cứ như đang giận dỗi, không chụp ảnh chung, thậm chí còn không thèm cười huống chi là thử áo cưới.
Sau đó gia đình hai bên biết việc họ đã bí mật kết hôn nên từng bàn bạc về lễ cưới, nhưng sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, rồi Hoắc phu nhân lại xích mích với ông Hạ, thế là hôn lễ bị gác lại.
Mặc dù Hoắc phu nhân chưa bao giờ đề cập tới việc này, Hoắc tiên sinh cũng biết cô cũng không để ý tới hình thức nhưng những gì mà các cô gái khác có, anh cũng sẽ cho cô.
Anh sẽ dâng những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này cho cô.
***
Tại phòng bếp dưới tầng một của nhà họ Diệp.
Chiều nay Diệp nữ sĩ ở nhà, sau khi ngủ trưa dậy, đột nhiên nổi hứng, vậy là bà sai người giúp việc chuẩn bị nguyên liệu để đích thân làm bánh.
Tâm trạng của bà rất tốt, nhưng mà…
Diệp nữ sĩ cúi đầu nhìn xuống chân mình, thằng nhóc này khó ưa thật.
Hôm nay Tiểu Diệp Tử được đón sang nhà ngoại, Sâu Mập nhà hàng xóm cũng vắng nhà, vậy nên sau khi ngủ trưa dậy, Bóng Nhỏ cứ quấn lấy Diệp nữ sĩ.
Diệp nữ sĩ rất bất mãn với mấy đứa con của Châu Gia Doanh. Con gái của tình địch biến thành con dâu của bà thì thôi đi, nhìn con trai bị vợ nó trói chặt, bà cũng hết cách, đành tức giận chấp nhận sự thật, nhưng bây giờ ngay cả hai thằng con trai của tình địch cũng nhét vào nhà bà là sao? Nuôi con giùm tình địch thì không nói, bà còn là nuôi con giùm chồng cũ nữa đó, người ta mà biết chắc cười rụng răng mất!
Diệp nữ sĩ có thể nể mặt mẹ mình mà chịu đựng sống chung dưới một mái nhà với hai anh em, coi như nước sông không phạm nước giếng, nhưng chẳng hiểu sao Bóng Nhỏ cứ quấn lấy bà.
Diệp nữ sĩ quyết định ngó lơ Bóng Nhỏ cứ xoay quanh chân mình mà tập trung vào đống nguyên liệu trước mặt. Chị Lan đứng bên cạnh giúp một tay, thấy bánh sắp nướng xong, chị rửa mớ trái cây rồi thái nhỏ.
Mùi bánh nướng làm Bóng Nhỏ ứa nước miếng, bây giờ lại thấy đĩa trái cây thì mắt cậu bé như phát sáng, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Chị Lan thấy cậu bé đáng yêu quá nên định đút cho cậu một viên ô mai nhưng bị Diệp nữ sĩ dùng mắt ngăn lại.
Diệp nữ sĩ nhìn gương mặt thèm thuồng của Bóng Nhỏ, thầm nghĩ con của Châu Gia Doanh hòng muốn ăn bánh do bà làm mà lại chẳng không thèm nói câu nào à?
Lòng nghĩ thế nhưng trên mặt vẫn không có lấy một biểu cảm, bà vẫn lạnh lùng tiếp tục làm bánh.
Nào ngờ sau đó, Bóng Nhỏ đang rỏ dãi bỗng xoay người chạy đi.
Diệp nữ sĩ ngẩng đầu nhìn bóng dáng của cậu bé, do dự một lát cũng đi ra ngoài thềm, thấy cậu bé chạy một mạch ra vườn hoa, tìm thấy anh trai rồi hai đứa châu đầu vào nhau, không biết đang nói gì.
Diệp nữ sĩ “hừ”, xoay người quay về phòng bếp.
Mẻ bánh đầu tiên được nướng xong, chờ nguội, Diệp nữ sĩ lấy khuôn làm bánh ra, thành thạo quét kem lên rồi lại phết lớp mứt đào.
Đằng sau vang lên tiếng soàn soạt, Bóng Nhỏ đã quay lại bếp.
Cậu bé ngẩng đầu lên nhìn bà, hai tay nắm chặt một chùm hoa màu đỏ và giơ lên. Trên gương mặt mũm mĩm của cậu nở nụ cười nịnh bợ, mắt mở to nhìn Diệp nữ sĩ.
Tuy cùng cha khác mẹ nhưng Bóng Nhỏ lại giống Hoắc Đình Dịch tới chín phần.
Nghĩ tới con trai hồi nhỏ, lòng Diệp nữ sĩ bỗng trở nên mềm mại. Kể từ ngày thằng con trời đánh lấy vợ quên mẹ, bà càng nhớ đứa con trai ngoan ngoãn thủa bé. Bây giờ thấy Bóng Nhỏ tròn xoe mắt nhìn mình, tựa như cậu bé muốn nhìn đến khi tim Diệp nữ sĩ tan chảy.
Bóng Nhỏ giơ cao chùm hoa màu đỏ, nói: “Thích không ạ?”
“Tất nhiên là thích.” Diệp nữ sĩ vội vàng cúi người nhận hoa, sau đó đút cho cậu một miếng bánh, “Có muốn ăn không?”
Bóng Nhỏ ngậm nguyên miếng bánh vào miệng, hạnh phúc tít cả mắt. Cậu lúc lắc đầu trông vô cùng vui vẻ.
Mặc dù tặng hoa là chiêu cũ nhưng chưa bao giờ hết hiệu nghiệm, chỉ một chùm hoa dại không biết từ đâu ra cũng đủ để chinh phục Diệp nữ sĩ.
Diệp nữ sĩ ôm Bóng Béo ngồi lên chân mình, đút bánh cho cậu ăn, cả người tản ra ánh sáng của người mẹ.
Đang ăn, như nhớ ra điều gì đó, Bóng Nhỏ hỏi: “Anh có được ăn không ạ?”
Diệp nữ sĩ ngỡ ngàng, không ngờ cậu bé lại biết nghĩ đến người khác như vậy, bà nhìn Bóng Nhỏ đầy tán thưởng, sau đó vỗ nhẹ vào mông cậu, thả cậu xuống đất, “Đi gọi anh vào đây.”
Yến Thời đã quen bị đối xử lạnh nhạt và khinh thường, khác với Bóng Nhỏ, anh cảm nhận được Diệp nữ sĩ không thích mình, vậy nên tuy ở nhà họ Diệp cũng được một thời gian nhưng anh luôn tránh xa bà.
Bóng Nhỏ không nghĩ được nhiều như vậy, cậu bé lôi anh mình vào bếp, hưng phấn nói: “Anh ơi, ăn bánh nè!”
Lúc hai anh em đi vào, Diệp nữ sĩ đã tiếp tục quét kem những chiếc bánh còn lại, nhìn trên mỗi cái bánh đều được đặt một viên ô mai, Yến Thời nuốt nước miếng.
Rốt cuộc cũng là trẻ con, tuy rất sợ Diệp nữ sĩ nhưng chỉ nửa phút sau, Yến Thời đã ngồi cùng Bóng Nhỏ vui vẻ xem Diệp nữ sĩ làm bánh.
Diệp nữ sĩ mặc kệ hai anh em, lòng thầm nghĩ trong đám con của Châu Gia Doanh, hai thằng con trai dễ thương hơn đứa con gái nhiều.
Chỉ chốc lát sau, bánh đã được làm xong.
Diệp nữ sĩ không ăn, bà đã ngoài năm mươi, sự trao đổi chất trong cơ thể không bằng thời trẻ, mà bà rất chú trọng giữ gìn vóc dáng, làm bánh chỉ là thú vui thôi chứ bà không bao giờ ăn dù chỉ một miếng nhỏ.
Bà bảo chị Lan đi lấy dao và đĩa, tự mình cắt hai miếng bánh cho hai anh em hồ lô.
Bóng Nhỏ ngoặm miếng bánh to, mặt mày hớn hở: “Ngon quá! Cảm ơn bà ạ!”
Bà…
Mặc dù thân phận của Bóng Nhỏ có hơi rắc rối nhưng ngày thường cũng bắt chước Tiểu Diệp Tử gọi bà cụ Diệp là cụ, bây giờ lại gọi bà là bà… Diệp nữ sĩ khẽ cắn răng, thôi nhịn vậy.
Yến Thời cắn miếng bánh, vị mứt đào và ô mai hòa quyện vào nhau khiến anh rất thỏa mãn.
Anh khá nhát gan nhưng lúc này cũng mạnh dạn hơn, anh bắt chước Bóng Nhỏ, lấy hết can đảm nhìn Diệp nữ sĩ: “Ngon quá… Cảm ơn bà ạ!”
Nhìn thằng thanh niên ngốc nghếch chỉ nhỏ hơn con trai mình vài tuổi, mặt Diệp nữ sĩ hết xanh rồi lại trắng, suýt thì xuất huyết não vì tức, bà ném con dao xuống, nổi giận đi lên lầu.
Yến Thời và Bóng Nhỏ không hiểu gì cả, chạy theo hỏi bà: “Bà ơi, sao bà không ăn bánh hả bà?”
Ba anh em hồ lô của Châu Gia Doanh đáng ghét quá đi mất!
***
Vợ chồng Hoắc không hề hay biết việc Yến Thời và Bóng Nhỏ suýt bị Diệp nữ sĩ tống cổ ra khỏi nhà. Hai vợ chồng đang bận tận hưởng mấy ngày không có hai bóng đèn sáng trưng và đống camera.
Buổi sáng ngủ dậy, Hoắc phu nhân cuộn chăn, tránh né hành động thân mật của chồng, giọng hờn dỗi: “Không được, em sắp muộn rồi.”
Hoắc tiên sinh kéo cả người và chăn lại gần rồi ôm vào lòng, cúi đầu chậm rãi hôn cô, nói: “Mới sáng sớm mà đi đâu?”
Bình thường tám giờ rưỡi cô mới đi làm, bây giờ còn chưa tới tám giờ.
Hoắc phu nhân đẩy lồng ngực anh ra, nói: “Hôm nay Diệp Chân Chân quay quảng cáo, em phải có mặt để giám sát.”
Hoắc tiên sinh cũng có ấn tượng vì lúc trước Hạ Thanh Thời đã hỏi anh về quảng cáo này.
“Quay ở đâu?”
“Thập Sát Hải.” Hạ Thanh Thời đẩy anh, vén chăn xuống giường, “Kẹt xe lắm, em phải đi sớm.”
Hoắc Đình Dịch đi theo cô vào phòng tắm, cô vừa cầm cái ly thì đã bị anh bế lên đặt trên bồn rửa tay.
“Á!” Hoắc phu nhân giật mình hét lên một tiếng, sau đó đấm nhẹ lên vai anh, “Mới sáng sớm mà anh nổi điên gì thế!”
“Không phải là nổi điên.” Hoắc tiên sinh cười khẽ, anh ghé sát vào tai cô, giọng trầm trầm, “Là phát…”
Anh còn chưa nói xong đã bị Hoắc phu nhân nhanh tay bịt miệng lại. Tối qua hành hạ tới gần hai giờ sáng mới ngủ, bây giờ mới sáng ra lại thế nữa!
Hoắc phu nhân vội vàng đè váy ngủ xuống, làu bàu: “Anh uống thuốc kích thích hả?”
Vừa dứt lời, mông của Hoắc phu nhân bị đánh một cái. Cho dù lịch thiệp như Hoắc tiên sinh thì cũng không thể dễ dàng tha thứ khi tôn nghiêm đàn ông bị nghi ngờ được.
Vì thế, dẫu Hoắc phu nhân kháng cự đến đâu thì cũng bại trận trước Hoắc tiên sinh.
Khi ngâm mình trong bồn nước ấm, biết chắc mình sẽ trễ, Hoắc phu nhân giận dữ ngoặm vai Hoắc tiên sinh, hờn dỗi trách móc: “Sao lúc nãy anh không mang… Anh muốn em mang bầu mặc áo cưới hả?”
Hoắc tiên sinh cúi đầu hôn cô, nói: “Nếu mà mang nữa thì e con mình sẽ học trễ hơn bạn bè một năm mất.”
Hoắc phu nhân nghệt ra, một lát sau mới hiểu anh nói gì. Nếu bây giờ cô mang thai thì con sẽ được sinh ra trước tháng chín, như vậy sau này có thể ghi danh đi học đúng năm, nếu không thì phải chờ thêm một năm.
Hoắc phu nhân: “…”
Tình cha của Hoắc tiên sinh cao như núi Himalaya.
***
Vì đã muộn ít nhất nửa tiếng, Hoắc phu nhân thấy hơi áy náy, do đó sau khi tắm xong, cô lập tức van xin Hoắc tiên sinh đưa cô đi đến trường quay.
Thôi được rồi, vì Hoắc tiên sinh đốt lửa nên anh phải dập lửa.
Lúc hai vợ chồng đến trường quay, Diệp Chân Chân đang hóa trang trong xe. Hoắc phu nhân thở phào nhẹ nhõm, may là chưa trễ lắm.
Người phụ trách quay quảng cáo công ty chi nhánh vô cùng ngạc nhiên khi thấy Đại Boss đích thân đi khảo sát, nhất thời ai cũng đứng ngồi không yên. Hoắc tiên sinh thấy mất tự nhiên nên bảo anh ta về trước, hôm nay sẽ đích thân anh giám sát.
Trong phim trường, Diệp Chân Chân nhìn Hoắc Đình Dịch ở xa xa, lòng chua loét, cô nàng hỏi Hạ Thanh Thời: “Nè! Cậu có lòng từ bi không hả? Phải nhét thức ăn cho chó vào phụ nữ thất hôn mới hả dạ hả?”
Hạ Thanh Thời ngỡ ngàng, sau đó vui mừng nói: “Rốt cuộc cậu cũng quyết định ly hôn với Dịch Tiêu rồi à?”
Diệp Chân Chân chỉ nói cho vui miệng vậy thôi, đến khi nghe Hạ Thanh Thời hỏi thì cô nàng lại ỉu xìu, mạnh miệng: “Còn chưa mua nhà đó, tại sao tớ phải ly hôn? Bây giờ mà ly hôn thì tớ chẳng nhận được một xu nào cả!”
Hạ Thanh Thời phì cười, “Biết ngay là cậu vẫn sẽ về quỳ liếm nam thần nhà cậu mà.”
“Anh ta không phải là nam thần của tớ.” Diệp Chân Chân buồn bã, giống như cuộc hôn nhân của cô với Dịch Tiêu đã kéo dài hai mươi năm đằng đẵng rồi, “Không thể dễ dàng buông tha cho anh ta được!”
“Hả?” Hạ Thanh Thời phát hiện có vấn đề, “Anh ta lại đi tìm bạn gái cũ?”
Diệp Chân Chân khịt mũi, mắt đỏ lên: “Bố cậu bị bệnh, con gái ruột là cậu đây không về thăm, còn con gái giả Hạ Hiểu Đường kia tuy bị ông ta đuổi ra khỏi nhà nhưng vẫn chạy vào bệnh viện chăm sóc ông ta. Cậu xem đi, ngay cả tớ cũng thấy cô ta lương thiện chứ đừng nói tới đàn ông.”
Hạ Thanh Thời thấy thái dương giật giật, cô nghe thấy mình hỏi: “Cậu vừa nói Hạ Hiểu Đường vào bệnh viện chăm sóc Hạ Minh Tuyền?”
“Đúng vậy.” Diệp Chân Chân gật đầu, “Đến cả mẹ của Hạ Hiểu Đường và bố cậu làm vợ chồng mấy chục năm, biết ông ta bị bệnh cũng chỉ đi thăm một lần rồi thôi, bây giờ ngày ngày quét thẻ của Dịch Tiêu. Cậu nói đi, rốt cuộc Hạ Hiểu Đường muốn giở trò gì?”
Hạ Thanh Thời không trả lời. Bình tĩnh xem xét, cô có thể hiểu được suy nghĩ của Hạ Hiểu Đường.
Hạ Thanh Thời hận ông Hạ là vì mặc dù ông ta đối xử tốt với cô nhưng đó không phải là những gì mà con gái ruột nên nhận được từ bố mình, Hạ Hiểu Đường không hòa thuận với ông Hạ cũng là vì thế. Nhưng khi biết mình không phải là con ruột của ông Hạ, xét trên cơ sở hai người không có quan hệ huyết thống, cô ta sẽ thấy ông Hạ đã đối xử với cô ta cực kỳ tốt, nhiêu đó là đủ để Hạ Hiểu Đường xóa tan hận thù.
Diệp Chân Chân lẩm bẩm: “Cô ta rất biết cách khiến đàn ông yêu thương.”
Cô nàng ngẩng đầu nhìn Hạ Thanh Thời, mắt đỏ ngầu, giọng nghèn nghẹt: “Hay là cậu đánh tớ một trận đi, để xem anh ấy có đau lòng vì tớ không.”
Hạ Thanh Thời xoa đầu cô nàng, sau đó gằn giọng uy hiếp: “Không được khóc! Kẻo trôi lớp trang điểm…”
Hạ Thanh Thời bỗng dừng nói, vì cô thấy cách đó không xa có một chiếc xe, mà người ngồi trên xe là Dịch Tiêu.
Hạ Thanh Thời vội đẩy đầu Diệp Chân Chân: “Cơ hội của cậu đến rồi! Khóc đi! Mau khóc cho tớ!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!