Tạm Biệt.. Người Mà Tôi Luôn Yêu - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Tạm Biệt.. Người Mà Tôi Luôn Yêu


Chương 3


Trời đông lạnh lắm!!

Một ngày yêu nhau qua đi, đến tận 12 giờ đêm, chúng tôi vẫn hôn tạm biệt nhau. Và sớm hôm sau lại bằng những tin nhắn để lại, em đã ra đi… Để mặc tôi cùng với chiếc khăn len màu tro mua tặng em ở lại. Cũng bằng những tin nhắn “Em đang ở Hà Nội này, anh ra Nội Bài đón em nhé”… rồi lại “Em đi đây, anh không có quyền tiễn em, vì chúng ta hết yêu nhau rồi”…

Em làm tôi đau tim quá!

Ngày hôm qua khi khóc xong, em lại cười tươi tắn. Mùa đông Hà Nội với những hàng nem chua rán, ốc luộc nóng hổi, và cô bé Sài Gòn má đỏ hồng quàng chiếc khăn len cũng màu hồng, là mùa đông đẹp nhất mà tôi từng có. Mãi sau này nhớ lại, tim tôi vẫn còn đau…

Tôi biết tôi đã yêu em rồi, yêu từ hai năm về trước kia. Nhưng tôi vẫn còn e ngại nhút nhát suốt hai năm trời, một người ở Nam, một người ngoài Bắc, liệu sinh ra có dành để cho nhau không? Hay cũng chỉ như những chuyện tình nông nổi mà tôi từng được biết, vội đến rồi cũng vội ra đi…

Những đêm sau đó, không còn có bất kỳ tin tức nào về em nữa. Cái duy nhất gần gũi giữa hai chúng tôi là số điện thoại, đến mức làm tôi ám ảnh cái câu “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”. Tôi cầm chiếc điện thoại, thẫn thờ nghĩ, thẫn thờ đau…

Bíp bíp, có tin nhắn của em! Tôi gần như nhảy dựng lên, run rẩy bấm phím đọc, chỉ vỏn vẹn một câu: “Anh hãy quên em đi!”….. Làm sao tôi quên được? Không cần suy nghĩ và đã không cần đắn đo. Tôi xin nghỉ phép và đặt vé đến Sài Gòn chuyến gần nhất, mang theo chiếc khăn len màu tro… Dù chuyện có thế nào cũng được, tôi không muốn suy nghĩ… Tôi chỉ muốn làm theo cái tôi cần làm, thế thôi…

Sài Gòn phả một hơi nóng, những ngày gần tết nắng có vẻ dịu hơn nhưng vẫn oi bức… Tôi quệt vội những giọt mồ hôi, tần ngần ngắm nhìn nơi này, cách đây hai năm có cô bé dúi vào tay tôi một mảnh giấy nhỏ, mà tôi vẫn giữ trong ví đến bây giờ…

Tôi tìm về ngôi nhà có bụi hoa nhài thơm nồng ấy… Chẳng mất công tôi phải hỏi thăm, em ngồi ngay trước cổng, làn da vẫn trắng muốt nhưng có phần hơi tái đi… ngỡ ngàng nhìn tôi và nói…

– “Anh đi đi!!”

– Tôi hỏi ân cần: “Sao thế em?”

– Em đáo trong đau khổ: “Tôi ghét anh, anh tìm đến đây làm gì?”

– “Anh chỉ muốn biết vì sao thôi… em hãy giải thích cho anh hiểu….” – Tôi nói trong tiếng nấc.

– Em cười nhạt và đáp: “Buồn cười thật, giải thích cái gì? Tôi chẳng có gì để giải thích cả…”

Em bắt đầu hoảng loạn, nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lẫm nhất. Tôi nhìn em, cay đắng, xót xa…

Có một người con trai chạy xe tới, em chạy lại vội bên người ấy, dụi mặt vào vai anh ta và hét lên “Anh về đi, người yêu tôi đây”!

Thôi, thế là… hết!!!

Tôi lại trở về phi trường mà không biết đến đó để làm gì, mình tôi ngồi suy nghĩ trên băng ghế vắng tanh. Phi trường chẳng bao giờ ngớt người qua lại cả, nhưng kỳ lạ thay, xung quanh chỗ tôi ngồi lúc nào cũng vắng vẻ, cô đơn. Tôi chẳng hiểu vì sao em lại muốn tôi yêu em trong một ngày? Đùa giỡn ư? Để làm gì chứ… Tôi vò chiếc khăn len màu tro trong tay…

Thật là một thằng ngốc như em vẫn mắng ấy. Chỉ được yêu em trong một ngày thôi, chẳng phải em đã nói thế rồi sao. Đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc…

Nước mắt tôi bắt đầu rơi, rồi tôi gạt vội nó, đứng thẳng dậy trở về Hà Nội. Sài Gòn không bao giờ có chỗ dành cho tôi…

Tôi trở về Hà Nội trong nỗi đau đớn và thất vọng. Nhưng rồi tôi nhận được một cuộc điện thoại:

– Alô!

– Chào anh, tôi là… một người lạ – giọng con trai miền Nam

– Anh là ai??

– Anh không biết tôi, nhưng xin anh có thể đến gặp em gái tôi một lần cuối, được không?

– Em gái anh là ai? – Tôi hỏi, mà nghe đắng trong cổ họng.

– Em gái tôi tên… Ngọc Châu.

Tôi lại đến Sài Gòn, gần như điên dại lao đến ngôi nhà có bụi hoa nhài ấy… Nhưng không kịp nữa rồi. Người ta đưa cho tôi một cuốn sổ bìa hồng, có nét chữ của em…

“Ngày tháng năm….

Biết tin anh đi, tôi ngồi khóc, nước mắt rơi lã chã trên tờ giấy ghi lại số điện thoại cho anh. Anh có biết nó nhoè đi vì cái gì không nhỉ?

Ngày tháng năm….

Tôi nhớ anh quá, làm sao bây giờ nhỉ, tôi có nên gặp anh không?

Ngày tháng năm….

Sao anh cứ im lặng thế kia, làm ra vẻ chẳng biết gì. Chẳng nhẽ anh không biết tôi vẫn nhớ anh ngần ấy năm à?

Ngày tháng năm….

Đáng lẽ nên kìm lòng mình lại, đáng lẽ phải vậy… Chỉ xin Chúa một ơn huệ còn sót lại… yêu anh trong một ngày, thế thôi… Rồi anh sẽ quên mau, còn em thì nhớ mãi…

Tất cả chỉ vì… một căn bệnh không thể chữa khỏi…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN