Tam Công Chúa Trong Lời Đồn - Chương 15: Lộ Thủ Cung Sa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Tam Công Chúa Trong Lời Đồn


Chương 15: Lộ Thủ Cung Sa


Trần Thiên Thiên ngừng một chút, sau đó buông chiếc đũa, duỗi tay định cầm con cua cách đó không xa, cười nói: “Vâng. Vậy con ăn cua là được.”

Thấy thế, Thành chủ vội vàng ngăn lại, “Cua tính hàn, có công hiệu lưu thông mạch máu tắc nghẽn, con cũng không được ăn.”

Tiểu Thiên lông mày nhảy dựng, “Mẫu thân nói đúng! Gà ớt cay! Gà ớt cay con ăn được.”

Nói xong, Tiểu Thiên vui vẻ gắp miếng gà ớt, lại bị Thành chủ ấn xuống.

“Nữ nhân có thai không được ăn cay!” Thành chủ tận tình khuyên bảo, sau đó lại quay sang nhìn Tang Kỳ nói: “Là ai mang nó lên vậy?”

Vừa dứt lời, người hầu ngay lập tức bê mấy món mỹ vị trên bàn đi, bàn ăn chỉ còn lại rau cải thìa và món ăn chay.

Tiểu Thiên vội vàng ngoái theo đám đồ ăn bị bưng đi, bi thương nói: “Ấy ấy, cua của ta… Khoan đã, gà ớt cay…”

Nhưng Tang Kỳ từ trước đến nay đều chỉ nghe theo một mình Thành chủ nói, trực tiếp vung tay lên, đi bên cạnh người hầu bưng thức ăn.

Tiểu Thiên nóng lòng nhìn đồ ăn, giơ tay muốn càn mọi người lại, tay áo hất ra, để lộ một chấm tròn màu đỏ.

Tiểu Thiên vẫn hồn nhiên chưa giác, cũng không hề nhận được Thành chủ và Tang Kỳ mặt biến sắc.

Tang Kỳ khiếp sợ chỉ vào cánh tay Tiểu Thiên, “Tam công chúa, người, người…”

Tiểu Thiên quay đầu, phát hiện Thành chủ với Tang Kỳ đều đang nhìn mình, sau đó nhìn lại cánh tay, khó hiểu.

“Tay ta có vấn đề gì sao?” Tiểu Thiên phất tay áo nói: “Đẹp hả?”

Tang Kỳ mở to hai mắt nhìn, khiếp sợ nói: “Tay ngài?”

Tiểu Thiên vén ống tay áo lên nhìn, phát hiện một chấm đỏ tươi, Tang Kỳ kinh ngạc nói, “Có thủ cung sa à?”

Sau một lát, Tiểu Thiên mới ý thức được ý nghĩa của thủ cung sa, vội vàng che cánh tay lại, xoay người sang một bên, trong lòng hoảng loạn.

Trong lòng đang gào thét kinh khủng, mặt mày khó chịu nhìn thủ cung sa, sắc mặt biến đổi.

Thủ cung sa?! Không đúng nha. Trần Thiên Thiên háo sắc thành thói, sao vẫn có thủ cung sa chứ? Mình phải xem lại logic của kịch bản mới được! Chẳng lẽ Trần Thiên Thiên hít thuốc, uống rượu, dạo chơi thanh lâu nhưng vẫn là một cô nương tốt?

Nghĩ như vậy, Tiểu Thiên hít một hơi, trên mặt có nét vui mừng.

Tiểu Thiên sờ sờ thủ cung sa trên tay, miễn cưỡng cười gượng nói: “Đây là một chuyện vui bất ngờ đấy!”

Thấy thế, Thành chủ trợn tròn đôi mắt, nổi giận đùng đùng, chỉ vào bụng Tiểu Thiên, “Ta lại muốn hỏi con, vui ở chỗ nào?”

Tiểu Thiên lúc này mới nhớ tới này một vụ lần trước, che lại chính mình bụng.

“Vui?” Tiểu Thiên ngơ ngác nói: “Là thủ cung sa vẫn còn…Vậy… vui chỗ nào nhỉ?”

Tiểu Thiên không biết nên giải thích như thế nào.

Mắt thấy Thành chủ càng ngày càng tức giận, Tang Kỳ đi theo sốt ruột, “Tam công chúa, người… người…”

Nhìn bộ dạng ngơ ngẩn của Tiểu Thiên, Thành chủ không thể tin nổi rốt cuộc mọi chuyện như thế nào? Tức giận, vung tay hất toàn bộ đồ ăn trên bàn xuống, vỡ xoang xoảng dưới đất.

Tang Kỳ với người hầu nhanh chóng quỳ xuống, run run rẩy rẩy không một người nào dám mở miệng nói chuyện.

Tiểu Thiên thấy thế, chân mềm nhũn, cũng bắt chước quỳ xuống, núp ở bàn.

Thành chủ run rẩy, chỉ vào Tiểu Thiên, trên trán ẩn ẩn gân xanh, “Vì một tên tù nhân mà dám bịa chuyện nối dõi. Con thật sự đã phụ sự kỳ vọng của ta dành cho con. Con không biết nặng nhẹ như thế, thật sự làm tổn hại thể diện của gia tộc ta!”

Tiểu Thiên cũng tự biết mình gây ra họa, cúi đầu không nói một tiếng, bộ dạng đáng thương.

Thành chủ tức giận đỉnh điểm, “Làm sao lại có chuyện này? Hàn Thước, Hàn Thước đâu?”

Tiểu Thiên đứng dậy, chạy tới gần Thành chủ hô, “Không được, mẫu thân, bớt giận bớt giận. Người đừng trách Hàn Thước mà mẫu thân…”

Nói xong, Tiểu Thiên đưa mắt nhìn Tang Kỳ, ra hiệu xin giúp đỡ.

Tang Kỳ cũng sốt ruột thay Tiểu Thiên, nhưng cũng bất lực, chỉ nôn nóng nói: “Mau giải thích đi Tam công chúa. Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Tiểu Thiên suy tư. Nàng làm như thế là vì cái gì?

Rõ ràng lúc trước nàng còn gõ chữ trên máy tính, ai biết liền xuất hiện ở trong kịch bản của mình, còn gặp phải tình huống phiền toái như này!

Hàn Thước là nam chính, nếu Hàn Thước ra chuyện gì, ai biết thế giới này sẽ biến thành cái bộ dạng gì!

Nàng nếu là nữ chính thì không nói, cũng không phiền toái tới như vậy.

Sau một lát, đầu Tiểu Thiên chợt lóe lên một suy nghĩ.

Tang Kỳ đang thúc giục Tiểu Thiên, Tiểu Thiên chuyển mắt, nảy ra ý hay, ôm chặt đùi Thành chủ.

Tiểu Thiên vừa lau mặt nhưng căn bản là không có nước mắt, vừa nghẹn ngào nói: “Vì con yêu Hàn Thước. Con và huynh ấy nhất kiến chung tình, con đối với huynh ấy tình thâm ý trọng. Mẫu thân, không có Hàn Thước, con không sổng nổi đâu! Người tác thành cho chúng con đi! Tha Hàn Thước, không cần tìm phiền toái đâu…”

Tiểu Thiên thi triển kỹ thuật diễn xuất, biên diễn ra một câu chuyện cảm động, biểu cảm nhu nhược đáng thương, nhìn Thành chủ, khóc lóc lôi kéo đùi bà.

Thấy thế, Thành chủ bất đắc dĩ nhìn nàng.

Lúc sau, mới hít sâu một hơi, nói: “Bỏ đi, con mà hiểu được tại sao, con đã không phải Trần Thiên Thiên rồi. Nhưng, con tốt nhất nên giứ cho kỹ nam nhân của mình. Chỉ cần hắn không gây sóng gió gì, ta sẽ tha cho các mạng ti tiện đó. Bằng không thì cả con cũng cùng chung số phận.”

Nghe được Thành chủ nói, Tiểu Thiên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Tốt xấu gì cũng xem như đã lừa thành công.

Tiểu Thiên vui sướng, vội vàng nói: “Tạ mẫu thân.”

Nói xong, Tiểu Thiên xem chuẩn thời cơ, chạy cáo lui.

Chờ Tiểu Thiên đi rồi, Thành chủ ngồi ở trên giường, xoa trán, Tang Kỳ bưng tới một chén trà nóng.

Nhìn đống đồ chơi trẻ con bên cạnh, Thành chủ bất đắc dĩ phát ra một tiếng thở dài.

Tang Kỳ vội vàng tiến lên an ủi Thành chủ, ôn nhu nói: “Thành chủ, người đừng quá đau buồn. Những thứ này, sớm muộn gì cũng dùng đến.”

Thành chủ làm sao không biết?

Hiện giờ thân thể ngày càng suy yếu, tự nhiên liền muốn có tôn nữ để bế, chính Tam công chúa này cho bà kỳ vọng…

“Hy vọng là thể.” Thành chủ vung tay lên, Tang Kỳ đem đồ chơi trẻ con trên bàn đi.

“Thành chủ…”

Thành chủ duỗi tay xoa thái dương, chậm rãi nói: “Tang Kỳ, ngươi trở về đi.”

Nghe vậy, Tang Kỳ không khỏi ngẩng đầu nhìn thành chủ một cái, nhưng không nói gì, cung kính lui ra.

Chờ lúc Tang Kỳ đi rồi, Thành chủ mới chậm rãi thở dài một hơi, ánh mắt càng nhiều vài phần mệt mỏi cùng bất đắc dĩ.

“Thiên Thiên à…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN