Tam Công Chúa Trong Lời Đồn - Chương 17: Kế Hoạch Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Tam Công Chúa Trong Lời Đồn


Chương 17: Kế Hoạch Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân


Giáo Phường Ti…

Trần Thiên Thiên cùng Tử Duệ đến Giáo Phường Ti, phía sau là đám người Hàn Thước.

Hàn Thước thâm trầm nhìn Tiểu Thiên, hiển nhiên là không rõ Tiểu Thiên đem hắn tới là vì mục đích gì.

Tiểu Thiên hoàn toàn không muốn để ý tới Hàn Thước, quay đầu nhìn Tử Duệ, hỏi: “Ngươi chắc chắn Sở Sở sẽ đến Giáo phường ti sao?”

Tử Duệ nghiêm túc gật đầu, nói: “Chắc chắn.”

Nghe vậy, Tiểu Thiên lúc này mới yên tâm gật gật đầu, quay đầu nhìn Hàn Thước một cái, lại nhìn về phía giáo phường ti náo nhiệt, vẻ mặt hùng hồn đi vào.

Hôm nay, nàng nhất định phải đem Hàn Thước đẩy qua chỗ Sở Sở, đem mọi chuyện trở về quỹ đạo ban đầu!

Trong Giáo Phường Ti, khách nhân cùng Nhạc công lui tới, quần áo rực rỡ.

Tiểu Thiên vừa mới bước vào Giáo Phường Ti, toàn bộ người của Giáo Phường Ti đều nhìn chăm chú.

“Tam quận chúa tới?”

“Tam quận chúa tới rồi!”

“Quận chúa cái gì? Phải gọi là công chúa!” Khắp nơi trong Giáo Phường Ti bắt đầu ồn ào.

Lục Bằng đứng đầu đưa đám nhạc công đến, nghênh đón Tiểu Thiên.

Tiểu Thiên nhìn đám Nhạc công đó, liền bắt đầu ra vẻ kén cá chọn canh, “Ngươi cao thế, ta nhìn ngươi mỏi cả cổ… Còn ngươi thì gầy, có thể ăn nhiều hơn chút được không? Nhìn như cây sào vậy…”

Nghe bị nói như vậy, đám nhạc công đều mất hứng.

Lục Bằng giận dữ liếc Tiểu Thiên một cái, làm nũng nói: “Tam công chúa, lúc người nghe bọn tiểu nhân xứng khúc đâu có nói như vậy!”

Tiểu Thiên tức khắc bị hắn làm nổi da gà, vội vàng đẩy Lục Bằng, nhưng lại bị đám Nhạc công kia vậy lại đông hơn.

Hàn Thước lạnh nhạt nhìn Tiểu Thiên lôi lôi kéo kéo với đám nhạc công đó.

Đúng lúc này, Tiểu Thiên nhìn thấy một thân ảnh màu lam trên lầu hai, vì thế trực tiếp đẩy đám Nhạc công ra, khiêu khích gào: “Cũng chỉ có chủ ngươi, nha đầu Lâm Thất chết tiệt mới coi trọng các ngươi thôi.”

Nói xong, Tiểu Thiên túm vạt áo, hùng hổ đi vào.

Thấy thế, Bạch Cập không nhịn được, nói: “Thiếu Quân?”

Ánh mắt Hàn Thước tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Ta muốn xem xem, nàng ấy giở trò gì?”

Thân hình màu lam kia dừng lại, Lâm Thất tức giận, lao xuống lầu.

Lâm Thất nhìn Tiểu Thiên, không vui nói: “Trần Thiên Thiên, cô đừng quá đáng. Lâm gia ta giàu nhất thành Hoa Viên, nhiều đời hầu hạ thành chủ, cung cấp quân lương, ngay cả Nhị quận chúa cũng nể mặt ta. Cô đừng cậy quyền con gái Thành chủ mà ở đây làm càn.”

Nghe vậy, Tiểu Thiên nhìn Lâm Thất đang cầm roi chỉ mình, sau đó lại nhìn đi nơi khác, hừ nhẹ một tiếng nói: “Sao nào? Không cho người ta nói người của cô bất tài à?”

Lâm Thất tức giận cười, “Người của ta không có tài? Chẳng lẽ cô gặp ai xuất chúng hơn muốn mang ra so tài sao?”

Tiểu Thiên đảo mắt một vòng, nói: “Tất nhiên rồi! Ai không biết gần đây ta ép hôn Thiều Thành chủ của Huyền Hổ.”

Nói tới đây, Tiểu Thiên cười tươi, nhìn Hàn Thước đang đứng bên cạnh.

Lâm Thất nhíu mày, khó hiểu nói: “Nghĩa là sao?”

Tiểu Thiên vẻ mặt xấu xa, nói: “Hay là chúng ta tỉ thí đi! Chúng ta xem nam nhi có tài nghệ nhất thành Hoa Viên là ai?”

“Thắng thì thế nào? Thua thì thế nào?” Lâm Thất không vui nói.

Tiểu Thiên cười nhạo một tiếng, không chút để ý nói: “Ta thắng, người của ngươi thuộc về ta. Ta thua, người của ta thuộc về ngươi.”

Lâm Thất từ nhỏ đến lớn luôn không phục Trần Thiên Thiên, nghe Tiểu Thiên nói như vậy, liền không do dự gì nữa, liền trực tiếp lạnh giọng nói: “Thi thì thi! Ta sợ cô thua thôi?!”

Mọi người nghe nói có trận ầm ĩ, nhạc công Giáo Phường Ti kéo đến hàng loạt.

Lâm Thất vừa lòng nhìn đám nhạc công đằng sau mình một vòng, khinh miệt nhìn Tiểu Thiên, nói: “Cô chọn ai?”

Tiểu Thiên vung tay về một hướng, mọi người sợ hãi lui về phía sau một bước, Hàn Thước hoàn toàn không hiểu gì cả, vẫn đứng như cũ.

“Cũng rất tự giác nhỉ.” Tiểu Thiên cười tươi vỗ vai Hàn Thước, đắc ý nói: “Ta chọn Hàn Thước!”

Mọi người xung quay hô lên, kinh ngạc nhìn Tiểu Thiên.

“Trời ạ, Tam công chúa đem cả Hàn Thiếu Quân ra đặt cược.”

Lâm Thất nhìn lướt qua Hàn Thước, trong mắt cũng xuất hiện vài phần tham lam, nói: “Đi, mau tìm Tô Mộc.”

Mọi người ồ lên, hạ nhân chạy một mạch đi mời Tô Mộc.

Người qua đường Giáp: “Tất cả mọi người đều đến xem Tô lang! Muôn người đều đổ xô ra đường xem tô lang! Thiếu Quân Huyền Hổ có vẻ sẽ thua.”

Lục Bằng khinh thường, hừ lạnh một tiếng.

Người qua đường Ất: “Hàn Thiếu Quân có phải là thua nhạc công Giáo Phường Ti hay không? Tuy nói là ở rể, nhưng như vậy có phải quá nhục nhã không…?”

Tiểu Thiên không chút để ý, vênh váo tự đắc mà nhìn Hàn Thước, khinh miệt nói: “Ở Hoa Viên chúng ta, đều là nữ nhi lãnh đạo. Ngươi mà dám chống đối ta, ta sẽ viết hưu thư cho ngươi, bắt ngươi về Huyền Hổ, không cho vào Hoa Viên nửa bước. Thiếu quân suy nghĩ kỹ đi.”

Tiếng vừa dứt, lửa giận trên mặt Hàn Thước trên tăng vọt, tay trong áo nổi đầy gân xanh.

Bạch Cập thấy thế, biết ngay Thiếu Quân nhà mình sắp không nhịn nổi vị Tam công chúa này nữa, vì thế vội vàng tới gần Hàn Thước, hạ giọng: “Thiếu Quân, Long Cốt, việc nhỏ không nhịn được thì sẽ hỏng việc lớn!”

Hàn Thước miễn cưỡng áp lửa giận trong lòng xuống, cười lạnh nói: “Trần Thiên Thiên, cô là đang ép ta?”

Tiểu Thiên bị ánh mắt lạnh như băng của Hàn Thước dọa, nhưng vẫn cậy mạnh, ra vẻ hung hăng nói: “Đường đường là Thiếu thành chủ của Huyền Hổ, chẳng lẽ lại thua một nhạc công?”

“Cô!” Hàn Thước bị Tiểu Thiên chọc giân.

Bạch Cập vội vàng giải hoà, “Thiếu Quân oai phong dũng mãnh, tuyệt thế vô song!”

Đường đường Thiếu thành chủ lại bị Tam công chúa bắt tỉ thí với một nhạc công ở Giáo Phường Ti, tin tức vừa ra, người qua đường đều sôi trào lên.

Hàn Thước lạnh lùng nhìn màn trước mắt, một lát sau, mới ra hiệu cho Bạch Cập, Bạch Cập liền biến mất ở trong đám người.

Chờ lúc ra ngoài đường phố, Bạch Cập lạnh lùng vẫy một cái.

Trên nóc nhà cuất hiện vài tên ám vệ Huyền Hổ, nhanh nhẹn vào chỗ.

Trên đường có người buôn bán nhỏ, đôi mắt nhìn chằm chằm Giáo Phường Ti kia, tay âm thầm sờ vũ khí.

Bạch Cập cùng gián điệp Huyền Hổ trao đổi tín hiệu sau, lại bước nhanh vào Giáo Phường Ti.

Bên kia, mọi người nhanh chóng tập trung ở trước cửa Giáo Phường Ti.

Một cái gã sai vặt khua chiêng gõ trống, cao giọng xướng quát: “Mời Tô Mộc!”

Mọi người lập tức yên tĩnh lại, nhìn về phía trong Giáo Phường Ti.

Tô Mộc là hoa khôi đứng đầu của Giáo Phường Ti, dung mạo xuất chúng, nổi tiếng khắp Hoa Viên Thành, bình thường đều khó thấy mặt, hắn vừa ra, mọi người ều nín thở nhìn qua.

Hàn Thước khẽ nhíu mày, cũng nhìn qua.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN