Tam Công Chúa Trong Lời Đồn - Chương 20: Cởi Đồ Xin Lỗi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Tam Công Chúa Trong Lời Đồn


Chương 20: Cởi Đồ Xin Lỗi


Trò khôi hài kia đi qua, trong nháy mắt đã tới lúc hoàng hôn.

Mặt trời lặn, ánh chiều tà chiếu vào một cây hoa anh đào, ánh nắng chiều cùng hoa anh đào mang hạ, Tiểu Thiên đứng cạnh Bùi Hằng.

Tiểu Thiên ngượng ngùng, cúi đầu xoay xoay ngón tay, không biết nói cái gì.

Lúc viết kịch bản, Bùi Hằng chính là nhân vật nàng thích nhất, là nhân vật bạch nguyệt quang trong lòng mọi người.

Hiện tại thấy người thật, Tiểu Thiên chỉ cảm thấy mình lúng túng, không nói nên lời.

Tiểu Thiên ngượng ngùng, Bùi Hằng lại vẻ mặt nghiêm túc, nổi giận nói: “Ta không thích cô vì cô ngang tàn hống hách, luôn làm sằng bậy. Cô không coi trọng hôn ước của chúng ta, ép hôn Thiếu thành chủ Huyền Hổ thì nên đối với huynh ấy cho tốt, không ngờ cô ngu xuẩn vô tri, không nghĩ đến cảm nhận của người khác!”

Tiểu Thiên nghe vậy, trong lòng ủy khuất, “Không phải đâu…”

Bùi Hằng không chờ Tiểu Thiên nói, liền lại tiếp tục nói: “Hàn Thiếu Quân ở rể Hoa Viên, một thân một mình trơ trọi, không người thân bạn bè. Phụ mẫu cũng không bên cạnh, ngay cả người trò chuyện cũng không có, như đi trên băng mỏng luôn gặp nguy hiểm. Cô… quá kiêu căng. Ngày mai ta sẽ bẩm báo Thành chủ, chính thức hủy hôn ước của chúng ta. Cô và Hàn thiếu quân…”

Bùi Hằng quay đầu lại, ngoài dự đoán nhìn thấy Tiểu Thiên khóc.

Thấy thế, Bùi Hằng lập tức chấn động, hỏi: “Cô khóc cái gì chứ?”

Tiểu Thiên che tim mình, thương tâm nói: “Ta cũng cô đơn một thân một mình, không người thân bạn bè, cha mẹ cũng không có ở đây, ngay cả người nói chuyện cũng không có, ta cũng từng bước nguy hiểm trên băng mỏng… Ta thật sự muốn về nhà nên mới ra hạ sách này… Bùi Hằng, ngươi đừng mắng ta, ta rất thích nhân vật như ngươi…”

Bùi Hằng ngây ngốc, “Cô, cô nói cái gì?”

Tiểu Thiên bình tĩnh trong chốc lát, lúc này mới tỉnh táo lại, vội vàng giải thích: “Ý ta là, ta vốn không muốn sỉ nhục Hàn Thước…”

Bùi Hằng khó hiểu nhíu mày, “Bắt huynh ấy so tài với nhạc công mà là không sỉ nhục sao?”

Tiểu Thiên tự biết đuối lý, chậm rãi cúi đầu, nhận sai.

“Xin lỗi…”

Bùi Hằng lại lần nữa sửng sốt, kinh ngạc hỏi: “Xin lỗi?”

Tiểu Thiên vội vàng nói: “Ta biết là ta sai rồi.”

“Cô cũng biết nhận lỗi?” Bùi Hằng khiếp sợ nhìn Tiểu Thiên, “Không… không ngờ cô cũng biết nhận lỗi?”

Bùi Hằng biểu tình có chút hoảng loạn, không biết làm sao.

Tiểu Thiên trong lòng áy náy, chỉ phải thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Ta hiểu cảm giác của Hàn Thước, ngủ một giấc tình dậy phát hiện mọi thứ đều thay đổi. Ngơ ngác nhìn xung quanh không hề thấy một người quen nào. Ngày nào cũng mệt mỏi tiếp xúc với những người xung quanh, chẳng ăn được một bữa yên lành, nơm nớp sợ người khác sẽ hại ta.”

“Cô…” Bùi Hằng nhất thời nghẹn lời.

Tiểu Thiên còn sợ hãi, vỗ vỗ chính mình ngực, tiếp tục nói: “Còn sợ sẽ bất cẩn làm hỏng chuyện, đừng nói là về nhà, nói không chừng còn đầu lìa khỏi cổ, vạn tiễn xuyên tâm…”

Một cánh hoa nhỏ rơi theo tiếng thở dài của Tiểu Thiên, dừng lại ở vai trái nàng.

Bùi Hằng thấy thế, chỉ chỉ vai trái Tiểu Thiên.

Tiểu Thiên quay đầu nhìn cánh hoa trên vai trái, giơ tay hất đi.

Tiểu Thiên đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng nói: “Ta biết rồi, bây giờ ta sẽ đi xin lỗi Hàn Thước!”

Nếu không cho Hàn Thước một công đạo, với tính tình của hắn, lúc nàng hồi phủ thế nào cũng phải máu bắn ba thước!

Nghĩ đến đây, trong lòng Tiểu Thiên kêu thảm một tiếng.

Xui xẻo a…

Bùi Hằng lại không biết suy nghĩ của Tiểu Thiên, vì thế càng thêm kinh ngạc.

Tiểu Thiên mới vừa xoay người rời đi, đột nhiên quay lại, bất an dặn dò Bùi Hằng, nói: “Bùi Hằng, ta biết trước đây huynh ghét ta. Nhưng bây giờ ta không còn như lúc trước, huynh đừng thất vọng về ta được không?”

Bùi Hằng bất đắc dĩ nói: “…Được.”

Tiểu Thiên lúc này mới tươi cười, bỏ đi.

Chờ lúc Tiểu Thiên đi rồi, tên hạ nhân của Bùi Hằng mới tò mò đi lên nói: “Công tử, người vứa mới nói từ hôn, Tam công chúa đã lo lắng buồn bã như vậy, đúng là mới lạ, nhiều năm qua có ai thấy Tam công chúa nhận lỗi bao giờ đâu. Không ngờ lại vì người mà đồng ý xin lỗi Hàn Thiếu quân. Xem ra, Tam công chúa vẫn để ý tới người. Người đừng xin Thành chủ hủy hôn nữa…”

Bùi Hằng sửng sốt, sau đó cười khổ.

Nguyệt Li phủ, biệt viện…

Ánh trăng phủ lên trên nóc nhà biệt viện, Bạch Cập mặc hắc y, dẫn đámcung tiễn thủ chuẩn bị, nhắm ngay vào cửa biệt viện.

Không lâu sau, có tiếng bước chân truyền đến.

Bạch Cập đè thấp thanh âm, nói với đám cung tiễn thủ xung quanh, thấp giọng phân phó: “Giương cung chuẩn bị.”

Lúc này, Tiểu Thiên đang đứng ở cửa biệt viện, bước chân chần chừ, đi vào rồi lại lui về.

Tiểu Thiên xoa tay, trong lòng nước mắt đã chảy thành sông.

Làm sao bây giờ?

Hàn Thước sẽ giết nàng mất…

Cung tiễn thủ trên nóc nhà giương cung, nhắm thẳng vào ‘hồng tâm’ đang đi đi đi lại kia.

Tiểu Thiên cổ vũ cho bản thân: “Cố lên Tiểu Thiên, Hàn Thước này không phải Hàn ảnh đế kia, vẫn có thể chúng sống hòa bình với hắn, mày làm được mà.”

Nói xong, Tiểu Thiên nhìn ánh nến trong phòng Hàn Thước, lấy hết can đảm, đi đến trước cửa, giơ tay gõ gõ.

Sau một lát, Hàn Thước lãnh đạm trả lời: “Vào đi…!”

Nghe vậy, Tiểu Thiên duỗi tay đẩy cửa, cửa kêu “Kẽo kẹt” một cái, Hàn Thước vẻ mặt tà mị, ngồi trước ánh nến, nhìn Tiểu Thiên đứng ngoài cửa.

Tiểu Thiên trong lòng thấp thỏm, bất an đi vào.

“Ngươi tới làm gì?” Hàn Thước sắc mặt lạnh lẽo.

Tiểu Thiên không biết mở miệng thế nào, vô cùng khó xử.

Hàn Thước nhàn nhạt nói: “Tam công chúa đêm khuya tới thăm, không biết có chuyện gì? Chẳng lẽ vẫn cảm thấy chuyện ở Giáo Phường Ti hôm nay vẫn chưa đủ?”

Tiểu Thiên lấy hết can đảm, nhìn Hàn Thước nói: “Hàn Thước, Hàn Thiếu Quân, hôn nay đúng là ta sai, hành sự lỗ mãng, suy nghĩ không thấu đáo. Ngươi đại nhân đại lượng, đừng để bụng.”

Hàn Thước nhướng mày, “Xin lỗi à? Cô nghĩ ta có tin không?”

Tiểu Thiên vội vàng nói: “Nếu ngươi không tin, ta chỉ có một cách thôi. Hôm nay suýt chút nữa ngươi bị lột y phục giữa đám đông. Ta đền lại cho ngươi.”

Nói làm liền làm, Tiểu Thiên lập tức cởi y phục, chỉ chừa lại trung y, đứng trước mặt Hàn Thước.

Hàn Thước không nghĩ tới Tiểu Thiên lại làm như vậy, lập tức nổi giận nói: “Cô… Nữ nhân này… Tuy người thành Hoa Viên hung hãn, nhưng cũng chưa thấy ai mặt dày vô sỉ như cô!”

Tiểu Thiên thò mặt lại gần, không thèm để ý nói: “Ta làm vậy, hai ta xem như hòa, được chưa?”

Hàn Thước chán nản, đột nhiên đá cái bàn: “Chuyện này… làm sao mà giống nhau được?”

Nghe vậy, Tiểu Thiên hơi ngẩn người, sau đó lập tức phản ứng lại, vội vàng gật đầu nói: “Cũng đúng, hôm nay ngươi còn bị một đám đông vây xem nữa. Được! Vậy ta sẽ đi một vòng quanh phố!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN