Tam Công Chúa Trong Lời Đồn
Chương 22: Ác Mộng Đáng Sợ
Cửa thành chỉ còn sót lại mấy chục binh sĩ Hoa Viên chống cự lại đội quân đông đảo của Huyền Hổ, liều chết hộ tống Trần Sở Sở cùng Tô Tử Anh ra khỏi thành, trên người ai cũng có vết bỏng nặng.
Trước cửa thành, cờ Huyền Hổ tung bay.
Hàn Thước một thân áo giáp, tiêu sái sừng sững, nghiêm túc nhìn cảnh dưới thành.
Trần Sở Sở cùng Tô Tử Anh tới sát cửa thành, đang muốn lên ngựa chạy trốn, Trần Sở Sở ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên tường thành, Bạch Cập áp trói Tử Trúc đi tới trước tường thành.
Thấy thế, Trần Sở Sở lập tức dừng lại, xoay người tới, “Tử Trúc!”
Lời vừa dứt, Trần Sở Sở ngửa đầu nhìn lên tường thành, binh lính Hoa Viên bên cạnh bị Huyền Hổ xô tới chém.
Hàn Thước nhìn Trần Sở Sở, trầm giọng nói: “Sở Sở, ở lại, ngày sau ta kế nhiệm ngôi Thành chủ, nàng sẽ làm Thành chủ phu nhân của ta.”
“Thả Tử Trúc!” Trần Sở Sở sầm mặt, không chút nghĩ ngợi nói.
Nghe thấy Trần Sở Sở nói vậy, Tử Trúc đang bị áp chế không thể động đậy đột nhiên hô lớn: “Nhị Quận chúa không cần lo cho thuộc hạ đâu! Đi mau!”
Hàn Thước nhìn Bạch Cập một cái, bạch Cập đâm một đao thẳng vào tim Tử Trúc.
Mặt Trần Sở Sở trắng bệch, mở to hai mắt, kinh hãi hô: “Tử Trúc!”
Ngay sau đó, Bạch Cập liền đem Tử Trúc đẩy từ trên tường thành xuống, rơi xuống trước mặt Trần Sở Sở.
Thấy thế, Trần Sở Sở đau khổ nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn.
Hồi lâu lúc sau, Trần Sở Sở mới mở to mắt, gắt gao nhìn Hàn Thước, cắn răng giọng căm hận nói: “Ta nên sớm lường trước chuyện này mới đúng. Huyền hổ phái huynh tới ở rể, huynh thật ra chỉ lợi dụng ta, chiếm đoạt long cốt, chữa bệnh của mình thôi.”
Hàn Thước lạnh lẽo nói: “Sở Sở, lúc đặt chân vào thành Hoa Viên, ta đã luôn đợi ngày này, ta và nàng bắt buộc phải đối đầu, chịu thua đi.”
Nói xong, Hàn Thước từ tường thành nhìn xuống Trần Sở Sở ở phía , một đôi mắt thâm trầm, vô cùng đáng sợ.
Trần Sở Sở cùng Tô Tử Anh cũng nhìn Hàn Thước.
Phía xa, đội quân Huyền Hổ đen nghìn nghịt một mảnh, tiếng hét vang trời.
Trần Sở Sở và Tô Tử Anh đều bị kinh động tại chỗ, bước chân cũng cứng đờ.
Bình lính dưới thành Hoa Viên bị giết sạch, chỉ còn mấy người miễn cưỡng chống cự.
Dưới thành, xác chết chồng chất, máu chảy thành sông.
Tô Tử Anh vội vàng đưa tay đi kéo Trần Sở Sở, nói: “Nhị quận chúa, đi mau, nếu không sẽ không kịp nữa!”
Trần Sở Sở bi thương, nhìn Hàn Thước đầy hận ý, “Hàn Thước, ta chưa bao giờ nghi ngờ huynh, không ngờ huynh lại nhẫn tâm như vậy. Hôm nay là thất tịch, trong lúc diễu hành huynh lại đặt thuốc nổ, khiến mẫu thân ta trọng thương. Đốt khói báo động, dẫn binh công thành. Còn Lâm Thất nữa, sẽ còn bao nhiêu người quanh ta chết dưới tay huynh đây?”
Hàn Thước cười nhạo một tiếng, lạnh lùng mà nói: “Không chỉ như thế, Trần Thiên Thiên, muội muội nàng yêu thương cũng được tiễn về Tây Thiên bằng ly rượu độc của ta vào đêm tân hôn.”
Trần Sở Sở ngạc nhiên, sửng sốt một lát, lúc sau mới trừng mắt, không dám tin nổi nói: “Thiên Thiên cũng là do huynh giết?! Không…”
Tô Tử Anh biết tình thế nguy cấp, thừa dịp Trần Sở Sở thất thần, trực tiếp đưa tay đánh ngất Trần Sở Sở, mang nàng ta liền cưỡi ngựa chạy trốn.
Ngay lúc này, bầu trời chợt truyền đến kêu sợ hãi.
Trần Tiểu Thiên: “Không…!”
Trong phòng ngủ ở Nguyệt Li phủ, Trần Thiên Thiên đột nhiên ngồi bật dậy, trên trán đầy mồ hôi.
Sau khi nhận ra cảnh vừa rồi là trong mơ, Tiểu Thiên mới thở dài một hơi.
Nàng xoa mồ hôi lạnh trên trán, yên lặng nói: “Hàn Thước đúng là tàn nhẫn độc ác. Tuy bây giờ mình thoát được rượu độc, ám tiễn của hắn, nhưng mình phải kiên trì đến tập cuối mới về nhà được. Mình không được chết, ngàn vạn lần không được…”
“Công chúa, người làm sao vậy?”
Tiểu Thiên vừa nói mới vừa nói xong, Tử Duệ liền đi vào, lo lắng hỏi: “Người gặp ác mộng sao?”
Nghe vậy, Tiểu Thiên nhìn về phía Tử Duệ, vội vàng lắc lắc đầu, kéo hắn đi, nói: “Đi… Chúng ta đến quán trà.”
“A?”
“Đi mau!”
Nửa canh giờ sau, bên trong quán trà.
Ba tiên sinh kể chuyện cùng Tiểu Thiên ngồi vây quanh bàn, trên bàn là một bãi hoa quả, táo, chuối, cam.
Trần Tiểu Thiên đem quả táo dịch sang một góc, cả người khẩn trương, run run lên.
Tiểu Thiên nói: “Đã hiểu chưa? Bây giờ ta không muốn biết làm thế nào để Táo và Chuối đến được bên nhau. Ta chỉ muốn biết, Chuối muốn giết Cam, Cam làm thế nào để sống sót! Các vị tiên sinh đều là nhân tài kiệt xuất trong giới kể chuyện, ba vị nghĩ giùm ta đi, phải biến câu chuyện thành thế nào mới giữ được mạng cho Cam?”
Nói xong, Tiểu Thiên liền duỗi tay che quả cam lại, coi như bảo bối, ánh mắt van xin nhìn về phía ba vị tiên sinh.
Ba vị thư tiên sinh nhìn nhau.
Tiên sinh giáp nhìn Tiểu Thiên một cái, mở miệng hỏi: “Danh tiếng của Cam tệ lắm hả?”
Tiểu Thiên nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu, nói: “Danh tiếng loang lổ, tiếng xấu lan xa.”
Toàn bộ Hoa Viên Thành, chắc không có ai tiếng xấu nhiều như nàng đâu?
Lúc trước Tiểu Thiên viết kịch bản, chính nàng đem vị Tam công chúa Trần Thiên Thiên này viết ác liệt nhưng đêm lại khóc rất nhiều.
Hiện tại ngẫm lại, biết vậy đã chẳng làm thế…
Tiên sinh Ất hỏi: “Cam đắc tội với Chuối rồi à?”
Tiểu Thiên nhớ đến chuyện mình đã làm với hàn Thước, khẽ nuốt nuốt nước miếng, nói: “Ban đầu thì ép hôn, kế tiếp hại hắn bị giám vào ngục, sau đó sỉ nhục hắn trước đám đông.”
Tiên sinh Bính nhướng mày hỏi: “Chuối tàn nhẫn độc ác, có thù tất báo?”
Tiểu Thiên sợ hãi nói: “Lòng dạ vô cùng khó lường, hơn nữa sát phạt dứt khoát! Bây giờ hắn đang nằm gai nếm mật, chờ đợi thời cơ, khi đến giai đoạn sau, đợi hắn khỏi bệnh rồi, hóa giải khó khăn, hắn sẽ như hổ dữ xuống núi, cả người toát ra chính khí vương giả! Có thể nói là, hô mưa gọi gió, không ai ngăn cản được hắn trừ Táo.”
Tiên sinh Bính nhìn Tiểu Thiên, mịt mờ cười một tiếng, nói: “Nếu đã nói như vậy, sao công chúa không nhân lúc hắn gặp nạn mà giết?”
Nói xong, tiên sinh Bính liền đem tay đặt ở trên cổ, khoa tay múa chân làm tư thế giết người.
Tiếng vừa dứt, Tiểu Thiên trực tiếp đứng lên, vỗ cái bàn, quát: “Ông không giết người thì không được à? Phải giữ Chuối lại, về sau còn dùng tới!”
Tiên sinh Ất tựa hồ không rõ Tiểu Thiên vì sao lại phản ứng mạnh như vậy, đầu tiên sửng sốt một chút, theo sau liền mở miệng nói: “Vậy thì dùng tình yêu cảm động hắn, dùng tình lay động, dùng lý khuyên nhủ buông bỏ đồ đao, quay đầu là bờ.”
Cảm hóa Hàn Thước?
Nghĩ xong, Tiểu Thiên vô cảm xúc nói: “Ta đâu có biết làm! Tẩy trắng một nhân vật cũng phải có tình tiết nền tảng chứ! Chỉ dựa vào lời thì làm sao mà đủ!”
Muốn cảm hóa Hàn Thước, nàng làm gì có bản lĩnh lớn thế?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!