Tam Công Chúa Trong Lời Đồn - Chương 33: Đánh Đàn Gãy Tay
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
206


Tam Công Chúa Trong Lời Đồn


Chương 33: Đánh Đàn Gãy Tay


Nguyệt Li phủ…

Trần Thiên Thiên ngồi trên giường, biểu tình cực kỳ thống khổ.

Hàn Thước cau mày nhưng vẫn đi lên phía trước, miệng chế nhạo nói: “Tam công chúa không phải đi gặp tri âm à? Sao thế? Đánh đàn gãy tay hả?”

Tiểu Thiên liếc mắt nhìn Hàn Thước một cái, nói: “Ta bị như vậy rồi, ngươi còn châm chọc cái gì?”

Nghe được tin tức, Trần Nguyên Nguyên chạy tới, xem một hồi rồi nhàn nhạt mà nói: “Muội bị trật khớp rồi, cần phải bẻ lại khớp, trong lúc ta dùng sức sẽ đau một chút, muội cố gắng chịu đấy.”

Nghe Trần Nguyên Nguyên nói thế, Tiểu Thiên hoảng sợ, “Đau?”

Còn không đợi Trần Nguyên Nguyên trả lời, Tử Duệ liền mở miệng nói: “Đau? Đại quận chúa, người cũng đừng quên, Tam công chúa chúng ta từ nhỏ tập võ, bảy tuổi từ trên lưng ngựa ngã xuống, mười tuổi té từ trên đỉnh nóc nhà, hai chân gãy không ngừng một lần, chưa bao giờ kêu ca một tiếng, huống chi chỉ là trật khớp nho nhỏ này có tính là gì.”

Nghe vậy, biểu tình Trần Nguyên Nguyên trong nháy mắt liền trở nên lãnh đạm, cúi đầu nhìn mình đang ở trên xe lăn, sau đó nhàn nhạt nói: “Ta không quên.”

Tiểu Thiên vội vàng dẫm chân Tử Duệ, ý bảo hắn câm miệng.

Tử Duệ né tránh, vỗ bộ ngực nói: “Tam công chúa, ta biết người muốn nói cái gì, người muốn cho Đại quận chúa cứ yên tâm mà bẻ khớp, đau thế nào cũng không sao, người không cần để ý!”

Tiểu Thiên cắn răng đè nén lửa giận xuống, chậm rãi nhe răng cười nói: “Tử Duệ, ngươi đúng là hiểu ta nhất.”

Tử Duệ vô cùng đắc ý. “Đương nhiên.”

Mà lúc này, Hàn Thước nhìn vẻ sợ hãi trong mắt Tiểu Thiên, ánh mắt thâm trầm.

Thấy Trần Nguyên Nguyên chuẩn bị bẻ khớp, Tiểu Thiên yên lặng ngoảnh đầu đi.

Trần Nguyên Nguyên nói: “Ta dùng sức đây.”

Tiểu Thiên nhắm mắt cắn răng chờ.

Nhưng sau một lát, không thấy Trần Nguyên Nguyên có động tĩnh gì, Tiểu Thiên cũng nhịn không được mở to mắt nói: “Hay các ngươi nói gì đó phân tán sự chú ý của ta đi?”

Trần Nguyên Nguyên nhàn nhạt nhìn nàng, trầm mặc không nói một câu.

“…”
Tiểu Thiên: “Vậy đi…”

Tiểu Thiên vẫn luôn nhắm hai mắt chờ Trần Nguyên Nguyên bẻ khớp, kết quả đợi trong chốc lát lại không động tĩnh, nàng nghi hoặc, trợn mắt quay đầu nhìn lại, trong phòng chỉ còn lại một mình Hàn Thước.

Hàn Thước nhẹ nhàng kiểm tra cánh tay Tiểu Thiên.

Thấy thế, Tiểu Thiên kinh ngạc hỏi: “Ngươi… ngươi làm gì thế?”

Hàn Thước cũng không giấu giếm, trực tiếp mở miệng nói: “Ta cho bọn họ ra ngoài rồi.”

Tiểu Thiên nghi ngờ nhìn Hàn Thước, “Ngươi làm được không đó?”

“Ta là phu quân của cô, công chúa không tin được ta à?” Hàn Thước nhướng mày.

“Ha?” Tiểu Thiên khó hiểu, “Có liên quan gì đâu?”

Hàn Thước nghiêm túc nhìn nàng, chậm rãi nói: “Lần đầu chúng ta gặp nhau, Tam công chúa một thân hồng y, oai hùng hiên ngang, dù ngựa mất khống chế, suýt nữa ngã, cũng bình tĩnh, hóa hiểm thành lành. Tam công chúa điềm tĩnh khiến Hàn mỗ rơi vào ái tình. Thề rằng, kiếp này nhất định phải lấy Tam công chúa…”

Tiểu Thiên nghe rất nghiêm túc, nhưng càng nghe càng biết không hợp, thấy Hàn Thước nghiêm trang mà nói hươu nói vượn, cảm thấy thập phần buồn cười, đang cố nén cười.

Hàn Thước hồn nhiên vẫn chưa phát hiện, chỉ nhìn nàng nói: “Ta biết công chúa có ý với ta… Ta cũng thế.”

Nói xong, ngay cả bản thân Hàn Thước cũng không tin, đành hừ một tiếng.

Tiểu Thiên nhịn không được mở miệng nói: “Ha? Tiếng “Hừ”, giả tạo quá, ta nghe thấy rồi!”

Nghe vậy, Hàn Thước sáp lại gần, nghiêm túc nhìn nàng.

Hàn Thước nói: “Ai nói ta giả tạo?”

Trần Tiểu Thiên thất thần: “A?”

Hai người rất gần, cơ hồ có thể nghe thấy đối phương tiếng hít thở.

Tiểu Thiên ngây người, mặt hơi hồng hồng.

Đúng lúc này, “Xoạch” một tiếng, Hàn Thước nhanh chóng đem khớp xương của nàng vặn về vị trí cũ.

Tiểu Thiên nhìn cánh tay, chậm nửa nhịp mà đau muốn chết, nhìn Hàn Thước ròi lại nhìn cánh tay, lại cuối cũng không kêu nữa.

Hàn Thước khôi phục vẻ mặt bình thường, sờ sờ bả vai nàng, cảm thấy không có vấn đề nữa, liền nhìn nàng nhướng mày cười, “Xong rồi.”

“Vậy là xong rồi?” Tiểu Thiên đứng dậy chậm rãi xoay cánh tay, thấy quả nhiên không đau nữa, mới phản ứng lại: “A, cho nên những lời vừa rồi là để phân tán sự chú ý của ta nên Thiếu quân mới nói mấy lời quỷ quái đó?”

Hàn Thước không tỏ ý kiến nói: “Đã sợ đau như thế, thì tại sao từ nhỏ đến lớn lại cứ giả bộ?”

Tiểu Thiên làm sao có thể nói cho Hàn Thước biết chân tướng? Cho nên chỉ lấp liếm nói: “Ai nói ta sợ đau?”

Hàn Thước kiểm tra cánh tay nàng, sau đó vẻ mặt thận trọng nói: “Hình như còn hơi lệch nhỉ? Để ta sửa lại…”

Nói xong, Hàn Thước liền đưa tay lên định vặn.

“Không không không!” Tiểu Thiên trốn về một bên, vẻ mặt đau khổ nhìn Hàn Thước, vội vàng xin tha nói: “Sợ sợ! Ta sợ rồi.”

Hàn Thước lãnh đạm cười, ngồi ở mép giường, kéo khoảng cách với Tiểu Thiên.

Tiểu Thiên hừ nhẹ một tiếng, nói: “Ta đây là tình thế bắt buộc, không thể nói không, rốt cuộc ta cũng là Tam công chúa, Tử Duệ nói không sợ, thì không sợ luôn đi, ngươi hiểu không?”

Hàn Thước nghe xong, trên mặt suy tư một chút.

Ngay sau đó, Tiểu Thiên há mồm, hướng ngoài cửa hô: “Các ngươi vào đi.”

Tiếng vừa dứt, mọi người chờ ở cửa đều sôi nổi đi vào.

Trong phòng ngủ, Trần Nguyên Nguyên giúp Tiểu Thiên kiểm tra bả vai.

Tiểu Thiên tức giận bất bình nói: “Các ngươi nói xem tại sao Lâm Thất lại đánh lén ta? Còn không phải vì đánh trực tiếp không lại sao! Ta cùng nàng ta từ nhỏ đến lớn đánh nhiều như vậy, ta chưa bao giờ thua! Chờ ta dưỡng thương xong, sẽ đi giáo huấn nàng ta! Trưởng tỷ, ta phải dưỡng thương mấy tháng nữa?”

Trần Nguyên Nguyên nhìn thoáng qua Hàn Thước, sau đó nói: “Thiếu Quân chỉnh khớp rất khá, với thể chất của muội, sẽ không có vấn đề gì lớn.”

Tiểu Thiên ngoài ý muốn, trực tiếp ngây ngẩn cả người, “Hả?”

Còn không đợi Trần Nguyên Nguyên nói tiếp, Tử Duệ liền vội vàng nói: “Công chúa, giờ tiểu nhân liền đi mời Lâm Thất tiểu thư tới!”

Tử Duệ nói xong đi ra ngoài, Tiểu Thiên vội vàng gọi lại.

Nàng sốt ruột gào, “Đứng lại!”

Tử Duệ đứng im, nhìn Tiểu Thiên.

Tiểu Thiên làm bộ vân đạm phong khinh nói: “Bỏ đi, dù sao ta cũng là nữ nhi của Thành chủ, đại nhân đại lượng, không thể so đo với một dân đen nhỏ bé.”

Nói xong, Tiểu Thiên cảm thấy lý do này rất là gượng ép, vì thế lại mở miệng, nghiêm túc nói lại cho Tử Duệ nhớ, “Tử Duệ, ngươi còn nhớ chứ? Mẫu thân thường xuyên dạy ta phải có chí tiến, hiện giờ sắp tới cuộc đề bạt Thiếu thành chủ, thay vì cùng Lâm Thất đánh nhau, còn không bằng đi xem hai trang sách, ta nói có đúng không?”

Tử Duệ vô cùng không hiểu.

Hàn Thước nhìn Tiểu Thiên diễn kịch, bất giác tươi cười.

Tiểu Thiên bởi vì bị thương, nháo xong một trận liền đi ngủ.

Hàn Thước về phòng mình, nhìn trái cây trên bàn mà ngây ra, ngón tay vô thức cầm một quả cam lên, nghĩ đến Tiểu Thiên, lại mỉm cười nhàn nhạt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN