Tam Công Chúa Trong Lời Đồn
Chương 9: Cần Gì Tới Thủ Cung Sa Nữa
Hàn Thước đang ngồi bên giường, mặt vô cảm nghe hỉ bà giáo huấn, Bạch Cập đứng một bên, sắc mặt vô cùng khó coi.
Hỉ bà nhìn Hàn Thước, răn dạy nói: “… Bất hiếu với cha mẹ bị bỏ, không thể sinh con bị bỏ, lăng nhăng bên ngoài bị bỏ, hung dữ đố kị bị bỏ,…”
So với Bạch Cập sắc mặt khó coi, Hàn Thước ngược lại có vẻ mặt ôn hoà, không đợi hỉ bà nói nói xong, liền bổ sung: “Mắc bệnh nặng bị bỏ, gây chuyện làm loạn bị bỏ, không theo quy tắc bị bỏ, bảy điều này là bảy lí do nam tử bị vợ bỏ ở Hoa Viên, Hàn mỗ đã xem qua rồi.”
“Xem ra Hàn Thiếu Quân trước khi tới Hoa Viên đã tìm hiểu đủ rồi…” Nói xong câu đó, hỉ bà lại lấy khăn che mặt đưa cho Hàn Thước.
Thấy thế, Bạch Cập khó hiểu hỏi: “Làm gì vậy?”
Hàn Thước không chút nào để ý, trực tiếp đeo khăn che lên mặt, nhàn nhạt nói: “Đây là tập tục của thành Hoa Viên, đêm tân hôn ai lấy khăn che mặt của nam tử xuống, thì nam tử sẽ đi theo người đó. Đổi chủ coi như thất tiết. Điều này Hàn mỗ cũng có thể làm theo.”
Bạch cập giận dữ, trừng mắt hỉ bà nói: “Hoang đường! Thành Hoa Viên các người sao có thể ràng buộc nam nhi như vậy?”
Hỉ bà hừ nhẹ một tiếng, khinh miệt nói: “Nữ nhân ở thành Huyền Hổ địa vị thế nào thì nam nhân ở thành Hoa Viên chúng tôi cũng thế.”
“Bà già…”
Hàn Thước khụ một tiếng, mở miệng nói: “Bạch cập, nhập gia tùy tục.”
Nghe được Hàn Thước nói, Bạch Cập lúc này mới không nói nữa, hỉ bà lại đem vén ống tay Hàn Thước ra, để lộ cẳng tay, một thị nữ tiến vào bưng theo một hộp màu đỏ.
Hỉ bà dùng bút lông nhúng màu đỏ, đang định chấm lên tay Hàn Thước.
Hàn Thước vẫn như cũ vẻ mặt ôn hoà, điềm đạm hỏi: “Gì nữa đây?”
Hỉ bà nghiêm trang nói: “Thủ cung sa.”
Bạch cập kinh hãi, còn chưa kịp tức giận thì Hàn Thước bên cạnh liền bật dậy.
Hàn Thước sớm đã nhẫn nại tới cực hạn rồi, hiện tại không thể nhịn được nữa, tức giận kéo khăn che mặt xuống, giọng nói lạnh băng, “Hỗn láo! Hàn mỗ thành hôn với Tam công chúa là để làm dịu mối quan hệ của hai thành Huyền Hổ và Hoa Viên. Cái gì mà phu đức, khăn che, Hàn mỗ vẫn luôn nhẫn nhịn, nhưng các ngươi lại ép người quá đáng. Đúng là… khụ khụ…”
Hàn Thước tức giận, còn chưa nói xong lời liền che lại ngực ho.
“Ức hiếp người quá đáng!”
Đúng lúc này, Tiểu Thiên cùng Tử Duệ đi vào, nổi giận gầm lên một tiếng, Tử Duệ ở bên trở tay không kịp.
Thấy thế, hỉ bà vội vàng đeo khăn che lên mặt Hàn Thước.
Tiểu Thiên nhìn một vòng bên trong hỉ phòng, hừ nhẹ một tiếng, cà lơ phất phơ nói: “Lúc này còn điểm thủ cung sa làm gì? Bây giờ động phòng xong thì còn gì nữa?”
Quả thực buồn cười!
Một hôn lễ mà thôi, cần gì phải làm vậy cho phiền toái?
Hỉ bà biết tính tình của vị Tam công chúa này, thấy nàng có chút tức giận liền sợ hãi, vội vàng nghĩ cách rút lui.
Hỉ bà vội vàng nói: “Dạ, dạ, vâng thưa Tam công chúa. Tiểu nhân xin phép cáo lui.”
Nói xong, hỉ bà cùng bọn thị nữ liền vội vàng rời đi.
Chờ tới khi mọi ngươi đi hết, Tiểu Thiên mới phục hồi tinh thần lại, đánh giá Hàn Thước cùng Bạch Cập.
Bạch cập còn ở nhân chuyện vừa rồi sinh khí, phát hiện Tiểu Thiên đang nhìn mình, hắn lúc này mới ý thức được là nên rời đi, vì thế liền nhìn về phía Hàn Thước mà lo lắng.
Hàn Thước gật gật đầu ý bảo hắn an tâm, Tử Duệ tiến lên lôi Bạch Cập đang lưu luyến rời khỏi hỉ phòng.
Hiện giờ trong hỉ phòng chỉ còn lại Hàn Thước cùng Tiểu Thiên, không khí lại đột nhiên trở nên có chút xấu hổ lên.
Tiểu Thiên tùy ý ngồi xuống, trong tay loạng choạng tìm bầu rượu, nhìn Hàn Thước.
Do dự trong chốc lát, Tiểu Thiên mới rối rắm nói: “Hàn Thiếu Quân, chúng ta cứ làm cho có. Hay là… trực tiếp vào vấn đề chính đây?”
Nghe vậy, Hàn Thước liền nghĩ Trần Thiên Thiên thú tính phát tác, đang muốn nhanh chóng động phòng, vội vàng đứng dậy đi đến trước bàn tròn, cười một tiếng nói: “Ngày đại hôn, sao thiếu việc uống rượu mừng chứ.”
Hàn Thước vừa nói vừa đổ hai ly rượu, đưa lưng về phía Tiểu Thiên, trộm lấy ra bình đoạn hồn tán, đem độc dược đổ vào trong chén rượu của Trần Thiên Thiên.
Hàn Thước ra vẻ thâm tình chân thành, nói: “Tam công chúa, hôm qua ta và cô có duyên gặp gỡ, hôm nay đã kết làm phu thê, sau này phải giúp đỡ lẫn nhau, đồng cam cộng khổ.”
Nói xong, Hàn Thước bưng hai ly rượu, đem có rượu độc kia một ly đưa cho Tiểu Thiên.
Tiểu Thiên vốn không biết chủ ý của Hàn Thuosc ra sao, nhưng là nàng đã hạ quyết tâm, cho nên trực tiếp một phách nói: “Cũng tốt, thế thì ta sẽ được về nhà sớm.”
Nói xong, Tiểu Thiên giơ lên chén rượu, “Cạn.”
Hai người cầm lấy chén rượu, Hàn Thước vòng qua tay Tiểu Thiên, đang muốn uống ly rượu trong tay mình nhưng Tiểu Thiên theo bản năng đem ly rượu của mình tới Hàn Thước trước mặt, trừng mắt nhìn hắn uống.
Hàn Thước sửng sốt, phát giác không thích hợp, vì thế vội vàng làm bộ ho khan, đem chén rượu buông xuống.
Trần Tiểu Thiên cũng buông chén rượu, nhìn Hàn Thước, sau đó nghi hoặc nói: “Thiếu Quân làm sao vậy?”
Hàn Thước sắc mặt thâm trầm, nghi ngờ Tiểu Thiên, ánh mắt mịt mờ xoi kỹ nàng, lại nhìn không ra bất cứ sơ hở gì.
Sau một lát, Hàn Thước mới ho khan hai tiếng, suy yếu nói: “Xin lỗi, làm mất nhã hứng của Tam công chúa.”
Trần Tiểu Thiên không rõ nguyên do, rất muốn chết nhanh về sớm, nàng đột nhiên nghĩ ra.
Chẳng lẽ sai tư thế uống rượu giao bôi rồi? Lúc ấy viết kịch bản, nàng viết như thế nào nhỉ?
Tiểu Thiên khom người, điều chỉnh tư thế một chút.
Hàn Thước nhân cơ hội đổi vị trí của hai ly rượu.
Tiểu Thiên quay người lại, ở trên mặt nở một nụ cười, nói: “Thật là ngại quá, làm lại lần nữa.”
Hai người một lần nữa cầm lấy chén rượu, Tiểu Thiên bắt chước tư thế uống rượu của Hàn Thước khi nãy, vòng qua cánh tay Hàn Thước, đưa chén rượu mình cầm lên uống.
Rượu độc lại tiếp tục chừa cho Hàn Thước.
Hàn Thước lại sửng sốt, làm bộ ho khan, lại lần nữa buông ly rượu.
Tiểu Thiên thấy Hàn Thước bất động, càng thêm nghi hoặc, nhịn không được liền hỏi: “Lại làm sao vậy? Đây… đây không phải là học theo thói quen của Huyền Hổ ngươi sao?”
Nàng có đem Hàn Thước viết dong dong dài dài như vậy sao?
Rốt cuộc là xảy ra vấn đề chỗ nào rồi?
Nhìn biểu tình đầy nghi hoặc của Trần Thiên Thiên, Hàn Thước lại xác nhận Tiểu Thiên đã nghi ngờ mình, bất động nhìn nàng.
Tiểu Thiên lúc này mới chú ý tới trên mặt Hàn Thước đeo khăn che, bừng tỉnh đại ngộ, đem chén rượu buông xuông, lại ngẩng đầu nhìn Hàn Thước, nói: “Chưa tháo khăn che mặt xuống nên nhắc ta đúng không? Phiền phúc thật!”
Nói xong, Tiểu Thiên duỗi tay tháo khăn che mặt xuống.
Hàn Thước lại thuận tay đem rượu độc trên bàn kia đổ xuống.
Trần Tiểu Thiên cũng không chú ý động tác của hắn, lại giơ tay tháo khăn che mặt.
Hàn Thước thừa dịp Trần Tiểu Thiên nhìn mình lại đổ rượu mới vào, hiện giờ hai ly rượu đều không có độc.
Đúng lúc này, Tiểu Thiên kéo khăn che của Hàn Thước xuống, một gương mặt anh tuấn xuất hiện.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!