Tam công La mật quyền - Du Lang sơn trang
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Tam công La mật quyền


Du Lang sơn trang



Thần Đầu là nơi ngày xưa Phạm La  dẫn đoàn di dân lần đầu cặp bển Lâm Ấp, cũng chính nơi đây, A Đề Bạt Khu Liên chiêu tập binh mã  xua quân đánh đuổi Phạm Cử chạy sang tận Bồn Man. Từ cửa Thần Đầu nhìn sang phía vùng đất Cửu Chân mới thấy Hán tặc vơ vét sức dân ta quá nặng, nhà cửa hầu hết đều  tạm bợ và xơ xác tiêu điều. Trông mỗi con người ở đây dường như bị queo quắt lại vì gió và cái nắng nóng chói chang từ Bồn Man thổi vào  , sức chịu đựng và lòng kiên nhẫn phi thường của người dân nơi đây đã cung cấp cho Văn Lang và Âu Lạc nhiều kiệt hiệt lừng danh, tạo ra một  thương hiệu vượt qua cam go được bảo chứng trên toàn  cõi Giao Châu.

Lộc đang tìm một con người có một tố chất đặc biệt, có khả năng chịu đựng và hòa nhập với nhiều loại môi trường sống. Có thể ẩn mình trong một vỏ bọc nhiều năm trời mà không hề bị lộ, và cuối cùng là  phải trung thành với nhà Hán. Ẩn khuất đâu đó trong vùng đất này sẽ xuất hiện một con người mà Lộc đang mong đợi. Phải đi đào người từ cái mỏ lộ thiên nhưng không lộ tánh này, Lộc hơi bị tự tin trong lĩnh vực khai thác tiềm năng  này.

Nằm sâu trong một hẻm núi cách biển chừng 20 dặm là Du Lang sơn trang. Cả một vùng dân cư nghèo khó, sơn trang này là điểm nương tựa sinh nhai của rất nhiều cư dân. Sơn trang cho mọi người tự do lượm củi và đặt bẫy để làm sinh kế, một cái hồ được tạo thành bởi hai khe suối cũng được cư dân khai thác đánh bắt cá tối đa.

Trang chủ hiện tại là một lão bà thất thập cổ lai hy Du Khiết Tâm, cháu 5 đời của Thiết thủ Du Bào một tùy tướng của Lý Ông Trọng. Khi Ông Trọng sang Tần, Du Bào lui về Cửu Chân lập Du Lang sơn trang ẩn cư. Ông Trọng ở nước Tần lập đại công, đuổi bọn Hung Nô về phía Tây Bắc, oai danh lừng lẫy Hoa Hạ, lúc Ông Trọng sắp quy tiên giặc Hung Nô lại kéo binh uy hiếp vùng Thiển Tây nhà Tần phải đắp tượng Ông Trọng để Hung Nô hoảng  sợ mà rút lui.

Khi nhà Triệu vào đất Cửu Chân, nhớ tới công lao hạng mã của Ông Trọng. Triệu Đà đã phong tặng Du Lang sơn trang là nhất đẳng hộ quốc chi sơn địa, đời đời thế tục hưởng  thực ấp.

Du Lang sơn trang tồn tại song song với thời gian qua nhiều biến cố thời cuộc, họ đóng cửa sống một cách âm thầm lặng lẽ , không màng thế sự nhân gian bên ngoài . Dòng họ Du nổi tiếng trường thọ, ai cũng ngấp nghé 100 mới chịu về sum họp với tổ tiên. Việc biệt lập với thế giới bên ngoài, khoát lên Du Lang sơn trang những đồn đoán đầy vẻ bí mật và những câu chuyện huyền hoặc.

Lộc đã nghe nói nhiều về sơn trang bí ẩn này khi còn bô ba sông hồ. Giai thoại Du Khiết Tâm tuổi độ tứ tuần mới chịu có phu quân, phu quân Khiết Tâm lại là một nhân vật vô cùng bí ẩn. Ông chỉ xuất hiện một vài lần trong suốt vài chục năm đóng vai trò trang chủ phu quân Du Lang. Ông có tên Triệu Quốc Huân thân thế không ai rõ, chỉ biết ông có một phong thái rất thần tiên, nhẹ nhàng thanh thoát. Huân nổi tiếng với tài chiêm đoán, những sự việc vài chục năm sau đều ứng nghiệm. Hai người chỉ có một người con trai duy nhất là Triệu Quốc Huy, lần xuất hiện gần đây nhất cũng đã hơn 20 năm khi cậu ấy lên 10. Phạm Cử vừa lên ngôi, đã hai lần xin cầu kiến Du lang trang chủ nhưng đều bị chối từ, Cử kiên trì xin Huân một chút thiên cơ,Triệu Quốc Huân chỉ cho người hầu cầm miếng ngọc bội trao cho Cử rồi dặn dò:

– dù cho thịt nát xương tan, chớ để ngọc rơi vào tay dị tộc, nhà tan nước mất ngọc còn là nghiệp còn

Cơ nghiệp nhà Hậu Hồ Tôn diệt vong sau trận chiến Pha Lang kiêu hùng, ngọc bội và ấn tín trong giây phút lâm chung được Phạm Lạt gởi gắm  Miên Giang. Giờ thì hai bảo vật kia lại được  Miên Giang trao tận tay Nê Mị, nhưng bản thân Nê Mị không biết xuất xứ câu chuyện miếng ngọc bội.

Lộc bị tán gia bại sản cũng vì chiêm đoán, y phải xin cho bằng được lời vàng ngọc của họ Triệu kia trước khi thực hiện kế hoạch đưa người vào La mật giáo

Lộc đã đi một chuyến đi dài, giữa cái nắng thiêu đốt y nhìn Du Lang sơn trang xanh mượt nổi lên như một ốc đảo, lòng thầm khen: quả là nơi ở của bậc thánh nhân

Một đạo đồng người nhỏ nhắn lễ phép thưa:

– chủ nhân đà đi vắng, người bảo có người họ Lôi đến tìm  thì bảo người ấy vui lòng xuống núi đến miếu linh sơn mà cầu

Lộc chột dạ, nhưng vẫn còn còn luyến tiếc

– ta không phải họ Lôi

– chủ nhân cũng nói, ông ấy không nhận mình họ Lôi, và bảo ông  hãy dùng miếng lệnh phù hình con rùa đặt lên bàn thờ linh sơn khắc sẽ có câu trả lời

Tới mức này thì Lộc không còn gì để ở lại, y xuống dưới chân núi tìm miếu linh sơn

Ngôi miếu nằm im lìm dưới một rặng thau lau rợp bóng mát, cảnh vật tiêu sơ và lạnh lẽo. Gian giữa có một bệ thờ làm bằng gổ gụ đã nhuốm màu thời gian, tượng linh sơn son đã ố màu, nhưng vẫn còn sắc nét với dòng chữ:

Mã Viện chi phục, nương danh cao tông hoàng đế sắc tựu phong thần Thần Đầu trấn thủ yên sơn

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN