Tiếng bước chân đã đến rất gần.
Ta đứng dậy: “Tam công tử, ta không muốn cãi nhau với ngài nữa. À đúng rồi, chiếc vòng ngọc màu xanh lục kia, ta nghĩ, không nên để ở chỗ ta, ta sẽ nhờ người trả lại cho ngài.”
“Đoan! Mộc! Mẫn!” Hắn nắm lấy cổ tay ta, phẫn nộ tột cùng.
Một giọng nói trong trẻo chen vào: “Nương nương?” Giọng nói của Xuân Điềm, may quá.
Ánh đèn chiếu đến, ta hất tay hắn ra, bình tĩnh vẫy tay với Xuân Điềm: “Có người muốn hại ta, Tam công tử đã cứu ta.”
Ngay lúc Xuân Điềm dìu ta rời đi, người phía sau đột nhiên gọi khẽ:
“Sau này, đừng đi một mình vào ban đêm, trong cung nhiều ma quỷ lắm.”
Ta im lặng không nói, hắn liền ném một cây trâm cài tóc xuống chân ta:
Nhặt được bên bờ hồ, hẳn là của hung thủ.
Ta nhiễm phong hàn, Hoàng thượng đến thăm ta.
Hoàng thượng là người giỏi nhất trong việc tỏ ra dịu dàng ân cần.
Hắn sờ trán ta, bưng thuốc đút ta uống, lại không ngại phiền phức lau miệng cho ta.
Giọt nước thuốc cuối cùng dính trên môi, hắn bỗng nhiên ánh mắt tối sầm lại, đè lên người ta, định li3m, ta lùi về sau.
Hắn sắc mặt hơi trầm xuống: “Hoàng hậu, trẫm đâu phải sói lang hổ báo, nàng sợ cái gì?”
Ta l.i.ế.m môi, nhìn thẳng vào hắn: “Thần thiếp sợ lây bệnh cho Bệ hạ.”
Không biết đã đắc tội hắn chỗ nào, Hoàng thượng đột nhiên đặt bát thuốc xuống, cởi giày lên giường, đè ta xuống.
Hắn vừa nói: “Vợ chồng nên cùng chia sẻ ngọt bùi, trẫm ở cùng Hoàng hậu nhé…”
Vốn dĩ ta đã lạnh, hắn lại đè lên người ta với cả người lạnh lẽo, càng thêm lạnh, ta run rẩy không ngừng.
Hắn không quan tâm, vẫn giở trò.
Ta thở hổn hển, bất lực: “Bệ hạ, thần thiếp không thoải mái…”
Hắn nói: “Lát nữa sẽ thoải mái thôi…”
Lý lẽ gì vậy? Ta vươn một tay ra khỏi người hắn, nhẹ nhàng kéo chuông trên màn.
Xuân Điềm, người hầu trung thành của ta, vội vàng đẩy cửa xông vào, vừa chạy vừa kêu: “Nương nương… Điều tra rõ rồi, là Đào Hoa bên cạnh Quý phi.”
Nàng dừng chân trước màn, kinh ngạc nhìn chúng ta đang quấn lấy nhau, vội vàng quay người lại, che mắt:
“A, a, xin lỗi, xin lỗi, nô tỳ không cố ý, Bệ hạ Nương nương, hai người cứ tiếp tục…”
Hoàng thượng lạnh lùng trừng mắt nhìn ta, rồi bò dậy, đá vào màn một cái, tức giận ngồi xuống mép giường.
Ta tự mình kéo chăn lên, che đi cơ thể lạnh lẽo.
Hoàng thượng hỏi Xuân Điềm: “Điều tra như thế nào?”
Xuân Điềm kể lại đầu đuôi câu chuyện, đã đối chiếu cây trâm cài tóc, lại tra xét hành tung của mọi người hôm đó, xác nhận là Đào Hoa không sai.
Ta len lén liếc nhìn sắc mặt Hoàng thượng, có chút khó coi.
Đào Hoa là đại cung nữ bên cạnh Quý phi, động vào Đào Hoa, chính là động vào Quý phi, động vào bảo bối tâm can của hắn.
Ta rụt cổ vào trong chăn, run rẩy hỏi: “Bệ hạ, thần thiếp có quyền xử lý hung thủ không?”
Hắn im lặng một lúc, xoay người lại đắp chăn cho ta, dịu dàng nói:
“Hoàng hậu là chủ nhân hậu cung, đương nhiên là có, chỉ là, mẫu hậu những năm này ăn chay niệm phật, trong cung không nên sát sinh, phạt nàng ta đến Dịch đình làm việc nặng nhọc là được rồi…”
Ý tứ ẩn giấu bên trong lời nói của Hoàng thượng là, Hoàng hậu, ai bảo nàng xui xẻo, đã không c h ế t thì thôi vậy, trừng phạt nho nhỏ là được rồi, dù sao nàng ta cũng là người của Quý phi.
Ta gật đầu: “Cứ làm theo ý Bệ hạ.”
Hoàng thượng lại nâng cằm ta lên, hôn lên trán ta đầy vẻ an ủi.
Hoàng thượng vừa đi, ta liền dùng sức lau trán và cổ. Xuân Điềm tức giận mắng:
“Đây là lời mà con người nên nói ra à? May mà người rơi xuống nước không phải là Quý phi, tức c h ế t đi được…”
Ta lắc đầu, che miệng ho khan, sau khi bình tĩnh lại, ta u oán nói:
“Đừng mắng nữa, giữ sức, đợi ta khỏe lại sẽ có cơ hội cho ngươi thể hiện.”
Mắt Xuân Điềm lập tức sáng lên: “Nương nương?”
Ta nhún vai:
“Ta sẽ làm theo ý Hoàng thượng, đưa người đến Dịch đình, nhưng mà… Ta đâu có hứa với Hoàng thượng về chuyện trước khi đưa đến Dịch đình.”