Ta luôn tìm đến Tam công tử vào lúc đêm xuống, nửa đêm lại rời đi.
Mỗi lần đến, ta đều mang theo kẹo sữa. Bởi vì kẹo, vừa vào cửa, Tam công tử hảo ngọt sẽ sáng bừng mắt, hắn sẽ tiến đến, cắn viên kẹo ta đang cầm trên đầu ngón tay, tiện thể l.i.ế.m đi chút ngọt ngào còn sót lại.
Kẹo là thứ tốt, Tam công tử thích, ta cũng rất thích.
Lúc ta rời đi, hắn vẫn còn chìm trong giấc ngủ, ta không đánh thức hắn, xách đèn rồi ra ngoài.
Gió tuyết chùa Mộng Ẩn dường như cố tình đối nghịch với ta, thường gào thét vào lúc nửa đêm, bẻ gãy biết bao chiếc ô giấy đỏ của ta, làm rơi biết bao chiếc đèn lưu ly của ta, vết bầm tím trên đầu gối, đỏ tím xen lẫn, may mà Tam công tử không thực sự động vào ta, áo đạo bào che khuất, không cần lo lắng hắn nhìn thấy dáng vẻ chật vật ấy.
Có một đêm, không biết đã xảy ra chuyện gì, ta vừa bước vào cửa, hắn liền nhanh bước tiến đến, ôm ta lên giường, lột áo choàng của ta. Có lẽ điều này như ta mong muốn, nhưng hắn không vui, một chút cũng không.
Người hắn nồng nặc mùi rượu, hốc mắt đỏ hoe, hắn say rồi. Ta nắm lấy tay hắn, khẽ gọi: “Tam công tử…” Hắn nhìn ta chằm chằm hồi lâu, tầng nước mắt trong đáy mắt ngày càng đậm, giọng nói khàn đặc: “Người đấy nói đúng, ta phế rồi, chỉ có thể giương oai với nữ nhân…”
Hắn vừa nói, vừa lật người xuống khỏi người ta.
Người đấy là ai mà lại khiến Tam công tử đau lòng đến vậy, mượn rượu giải sầu, người đó hẳn là rất quan trọng.
Chân hắn vô tình chạm vào đầu gối ta, ta không kịp phòng bị, hít vào một ngụm khí lạnh. Hắn nghi hoặc nhìn ta, định vén áo choàng lên, ta muốn ngăn cản, nhưng không kịp.
Hàng lông mày hắn lại nhuốm vẻ u ám: “Bị làm sao vậy?”
Tam công tử luôn ngủ rất say, đâu biết gió tuyết chùa Mộng Ẩn lúc nửa đêm lạnh lẽo đến nhường nào.
Tam công tử vốn không để tâm nữ sư phụ, lại sao có thể quan tâm gió tuyết chùa Mộng Ẩn lớn hay nhỏ.
Ta cười gượng gạo: “Bị ngã.”
Hắn xuống giường lục lọi rương hòm, dáng vẻ rất bực bội, động tác rất vội vàng, giọng nói cũng rất khó chịu: “Ngã rất nhiều lần?”
“Đường tuyết quá trơn…” Ta muốn dùng áo choàng che vết thương lại lần nữa, ta không muốn để Tam công tử cảm thấy phiền.
Hắn ngăn cản động tác của ta, ngồi xuống, nắm lấy mắt cá chân ta, kéo về phía trước, chân ta đặt trên đùi hắn.
“Giấu đầu hở đuôi.” Hắn mắng ta, giọng điệu không tốt.
Ta cúi đầu không nói.
Đầu ngón tay hắn bôi thuốc, chạm vào vết thương của ta.
“Không thể chờ gió tuyết ngừng rồi hãy đi sao? Không ai đuổi ngươi đi.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, “Giới luật trong chùa, không được ngủ lại bên ngoài.”
Ta phải quay về phòng trước khi trời sáng, mới không ai phát hiện ra bí mật của ta.
Hắn im lặng một lát, xoa bóp chỗ bầm tím, ngón tay ấm áp nhẹ nhàng đẩy m.á.u tụ ra ngoài, thấp giọng nói: “Giới luật trong chùa gì chứ, làm như ngươi chưa phá cái nào ấy?”
Ta im lặng, cúi đầu gật đầu: “Tam công tử nói đúng, có lẽ ta đang giấu đầu hở đuôi…”
Ta sắp phải quay về rồi, quay về gia tộc của ta, quay về thực hiện nghĩa vụ mà Đoan Mộc Mẫn nên gánh vác.
Ta còn có thể làm càn bao lâu nữa? Còn có thể giấu đầu hở đuôi bao lâu nữa?
Hắn đột nhiên xoa đầu ta, “Sao vậy, không vui à?”
Ta cụp mắt, nhẹ nhàng kéo tay áo hắn: “Tam công tử, dẫn ta ra ngoài chơi được không? Đã phạm giới luật rồi, một điều cũng là phạm, hai điều cũng là phạm, chi bằng, phạm thêm vài điều mới có lời.”
Lưu lại thêm một chút hồi ức, dù là giả dối, hư vô, ta cũng cam tâm tình nguyện.
Hắn nhìn chằm chằm vào tay ta đang nắm tay áo hắn.
Quá mạo phạm sao?
Ta lặng lẽ rút tay về, hắn lại bất ngờ kéo tay ta đặt lên tay áo, ánh mắt bỗng dịu dàng, khẽ cười nói:
“Lắc thêm vài cái, cầu xin thêm vài tiếng, bổn công tử sẽ đồng ý.”
Ta cười toe toét, đầu ngón tay lại nắm lấy tay áo hắn, hoa văn sư tử thêu bằng chỉ vàng gập ghềnh, rõ ràng là mãnh thú hung dữ, nhưng nhìn lại có chút ngây thơ, có chút dịu dàng.
Ta ghé sát vào trước mặt hắn, lay lay cánh tay hắn: “Cầu xin Tam công tử, dẫn ta đi chơi được không?”
Nụ cười của hắn dần dần mở rộng, đám mây đen kịt giữa hai hàng lông mày dần dần tan đi, hắn xoa xoa lông mày ta, gật đầu, rất nhanh nói:
“Được… Bổn công tử dẫn ngươi đi chơi, muốn chơi gì, cưỡi ngựa, b.ắ.n cung, săn bắn…”
Giọng nói của hắn ban đầu mang theo vui vẻ, nhưng nói xong, không biết nghĩ đến điều gì, dần dần lại hạ thấp, ảm đạm xuống:
“Những thứ này, lại có ý nghĩa gì chứ? Thôi vậy, bổn công tử dẫn ngươi đi ăn uống, mua vải lụa trang sức…”
Ta lắc đầu: “Không… Tam công tử, ta muốn, cưỡi ngựa, b.ắ.n cung, săn bắn…”
Tam công tử không biết, dáng vẻ hắn phi ngựa như bay, giương cung b.ắ.n chim ưng, ra trận g i ế t địch mê người đến nhường nào, hắn quên rồi, ta không quên.
Thiếu niên tướng quân đệ nhất kinh thành, vị thiếu niên tướng quân đầy nhiệt huyết năm nào…
Tất cả mọi người đều quên, ta sẽ không quên.
Gương mặt trắng nõn của hắn lộ ra nụ cười ảm đạm: “Nữ sư phụ, sóng vai cùng Tam công tử, không phải là chuyện tốt…”
“Tam công tử… Ta không cho là vậy, có thể ở bên cạnh Tam công tử, là vinh hạnh của ta.”
Hắn nhìn ta hồi lâu, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm, bất chợt nói:
“Muốn hôn ngươi.”
Hắn nâng mặt ta lên.
Nụ hôn của Tam công tử, biến hóa khôn lường.
Lần này lại dịu dàng như tuyết đầu mùa, nhẹ nhàng lướt qua khóe môi, chóp mũi, mi tâm, tóc mai.
Hắn luôn thích dùng tay che chở đầu ta, có lẽ muốn gần gũi ta hơn, có lẽ, có phải là sợ ta va vào đầu giường?
Ta len lén tưởng tượng, Tam công tử sẽ không biết, đây là hồi ức thuộc về ta, mặc cho ta thêm mắm dặm muối như thế nào, không ai quản được, tự mình đa tình cũng mặc kệ.