Tam Cung Lục viện Thất Thập Nhị Phi - Quyển 1 - Chương 34
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
79


Tam Cung Lục viện Thất Thập Nhị Phi - Quyển 1


Chương 34


Quyển 1 : Tiềm Long
Chương 34: Nội tình

Nguồn : sưu tầm

“Ta thấy mình… không được…”
U U yếu ớt nói.

Ta thoải mái nói:
“Ngươi chắc chắn là không có việc gì.”

“Tại sao ngươi biết?”

“Có câu là: người tốt sống không lâu, bại hoại sống ngàn năm!”

U U cốc một cái lên đầu ta, buồn bã nói:
“Không nghĩ ta lại có thể chết cùng ngươi ở một chỗ.”

Ta có thể nhận ra tâm tình của nàng, nàng bị thương không nhẹ, trong lòng không khỏi có cảm giác thương tiếc, nếu như nàng không phải cứu ta thì cũng không bị thương nghiêm trọng như vậy.

U U nhẹ giọng nói:
“Ngươi có thể đặt ta xuống hay không?”

Ta gật đầu, đặt nàng xuống, U U bảo ta bế nàng tới bên dòng suối, đôi mắt đẹp của nàng nhìn vào những ngọn đèn dưới suối, dường như chìm vào trong chuyện cũ. Hồi lâu mới nói:
“Khi ta còn nhỏ, năm nào cũng theo gia đình tới bờ sông thả đèn, tình cảnh đó mới như ngày hôm qua…”

Ta cầm một cái đèn hoa, đặt vào trong tay U U nói:
“Ngươi cứ coi ta là nhà của ngươi, ôn lại chuyện cũ có được không?”

U U cười sẵng giọng:
“Tên hỗn đản này, lại nhân cơ hội chiếm… tiện nghi…”

Nàng ho khan hai tiếng, trên khuôn mặt đỏ bừng, tiếp nhận đèn hoa trong tay ta, nói:
“Ngươi cũng biết, mỗi chiếc đèn hoa này đều mang một tâm sự, tiếp nhận nó chính là tiếp nhận nỗi thống khổ và tâm sự của người khác…”

Ta mỉm cười nói:
“Đèn đã chảy theo dòng nước đã lâu, tâm sự cũng đã bay mất, ngươi có tâm sự gì, thì cứ thoải mái trút xuống đi!”

U U gật đầu, nhắm đôi mắt đẹp lại dường như đang cầu nguyện cái gì đó. Sau đó cúi người đặt đèn hoa vào trong dòng nước, đèn hoa lập tức bị cuốn đi, dần dần chỉ còn lại một chấm nhỏ.

Từ những bụi cây bên dòng suối có vô số đom đóm bay lên, ta vào U U than nhẹ một tiếng chìm đắm vào trong mỹ cảnh.

Ta cõng U U tới trước Mộ Vân Trai, bầu trời phía trước đã có tia sáng, bình minh đang tới gần, U U đã ngủ say trên lưng ta từ lâu.

Mộ Vân Trai được xây dựng từ gạch xanh, ngói xám, thấp thoáng trong cây xanh, hiện lên sự thanh nhã, trên tường có rêu xanh rì, chắc là đã tồn tại từ lâu.

Ta đang muốn đến gõ cửa, cửa thiền vừa vặn mở, một ni cô trẻ tuổi đi ra, nàng nhìn thấy ta ngơ ngác nói:
“Thí chủ, có chuyện gì ư?”

Ta cười cười, cũng không biết U U tới đây là có mục đích gì, ta vỗ nhẹ cánh tay nàng, không nghĩ tới cánh tay của nàng mềm như sợi bún, buông thõng xuống, trong lòng ta kinh hoảng, không phải yêu nữ này đã chết rồi đấy chứ.

Ni cô này nhìn thấy vậy, nhanh chóng đi tới bên cạnh ta, vươn tay bắt mạch, nhăn mày nói:
“Nàng còn sống, thí chủ theo ta vào trong này!”

Ta theo nàng đi vào Mộ Vân Trai, đi qua hương đường, vòng qua đại điện, tới một tĩnh thất trong hậu viện.

Ni cô kia cửa một gian phòng nói:
“Thí chủ xin đợi ở chỗ này, ta đi mời sư thúc tới!”

Ta cõng U U vào trong tĩnh thất, bên trong bài trí cực kỳ đơn giản, ngoại trừ một cái giường, thì chỉ có một bồ đoàn. Ta đặt U U đang hôn mê lên trên giường, thì cũng vừa vặn vị ni cô kia mang một trung niên mỹ phụ đi tới.

Ta cuống quít chắp tay chào.

Mỹ phụ kia mặc bố y mộc mạc, không trang điểm gì, nhưng lại tỏa ra một loại khí chất cao cao tại thượng, đôi mắt đẹp thâm thúy mà sâu sắc, phảng phất như có thể nhìn thấu nội tâm người khác, ta không tự chủ được cúi đầu xuống, lảng tránh ánh mắt của nàng.

Nàng chậm rãi đi tới trước giường, đưa tay nắm lấy mạch môn của U U, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng, chuyển hướng nhìn ta nói:
“Ngươi là ai?”

Ta thấy thần tình của nàng, trong lòng thầm kêu không ổn, cuống quít đáp:
“Tại hạ Long Dận Không, người trong Tần đô, cô nương này không phải là do ta làm tổn thương…”

Mỹ phụ kia bỗng nhiên đứng dậy, không đợi ta kịp phản ứng, nhanh như chớp cầm lấy cổ tay phải của ta, hàn khí theo mạch đập truyền tới. Nhưng ngay lúc đó, từ đan điền của ta cũng có một luống khí bốc lên, tiến vào những nơi có hàn khí.

Mỹ phụ kia vẫn cầm tay của ta, nhưng hàn khí đã biến mất không còn tung tích, kinh mạch của ta đồng thời có hai dòng khí dịch chuyển, một cỗ quyền phong bá đạo từ cánh tay của ta tỏa ra. Truyện “Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi ”

Mỹ phụ kia hừ lạnh một tiếng, ống tay áo nhẹ phẩy, chỉ nghe ầm một tiếng, những miếng gạch xanh dưới nền đã bị vỡ tan thành từng mảnh.

Ta trợn mắt há mồm, không tin đây là một quyền do ta phát ra.

Mỹ phụ kia lạnh lùng nói:
“Ngươi rõ ràng tu luyện huyền công, tại sao lại còn đóng giả trước mắt ta?”

Ta ngạc nhiên nói:
“Tại hạ thực sự không biết tiền bối nói gì!”

Mỹ phụ kia xoay người sang chỗ khác, đi tới bên cửa sổ, hờ hững nói:
“Ngươi mang nàng đi thôi, cho dù ngươi có mục đích gì, ta cũng sẽ không truy cứu, trở lại nói cho sư phụ các ngươi biết, Thu Nguyệt Hàn ta kiếp này không màng thế sự, không muốn tranh đấu với nàng làm cái gì!”

Ta nghi hoặc nói:
“Tiền bối chắc là hiểu lầm, tại hạ và vị cô nương này cũng chỉ là bình thủy tương phùng, không có ai sai khiến cả!”

Ánh mắt của Thu Nguyệt Hàn lạnh lẽo nhìn ra ngoài cửa sổ, đối với ta vô cùng hờ hững.

Ta biết nàng sẽ không tin tưởng những gì ta nói, tiếp tục giải thích cũng không có tác dụng gì, lập tức vái chào thật sâu nói:
“Nếu như tại hạ không có cách nào làm cho tiền bối tin, tại hạ không thể làm gì khác hơn là cáo từ, vị cô nương kia kính xin tiền bối cứu trị!”

Ta xoay người đi ra ngoài cửa, từ biểu hiện của Thu Nguyệt Hàn, thì nàng nhất định không phải là nhân vật tầm thường, nói không chừng nàng và U U có quan hệ sâu đậm, ta ở lại cũng chỉ chuốc thêm phiền phức.

“Ngươi đứng lại!”
Thu Nguyệt Hàn nhẹ giọng nói, ngữ khí của nàng lãnh đạm vô cùng, không có bất cứ gì biến hóa.

Ta dừng bước, cung kính nói:
“Tiền bối còn có chuyện gì phân phó?”

“Mang nàng đi cùng!”

Ta cười lạnh nói:
“Tiền bối là người trong phật môn, lẽ nào giương mắt nhìn người khác mất mạng?” Ta xoay người rời đi, nhưng chưa đi được hai bước, nhưng ni cô kia như quỷ mị chặn lối đi của ta, lạnh lùng nói: “Sư thúc nói lẽ nào ngươi không nghe thấy?”

Ta mỉm cười nói:
“Tỷ tỷ muốn gây khó dễ cho ta sao?”
Chân ta không dừng bước, vẫn tiến lên phía trước.

Nữ ni kia cả giận nói:
“Lớn mật!”

Bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng hất lên, một chưởng hướng tới ngực của ta đánh tới, tốc độ xuất chưởng của nàng cực kỳ chậm rãi, ta tin tưởng có thể tránh được.

Nhưng không nghĩ tới bàn tay kia như hình với bóng, chỉ mới chạm nhẹ vào ngực ta, thì một cỗ lực lượng như búa tạ giáng tới, ta kêu lên thảm thiết, thân hình bay ngược về phía sau.

Ngay lúc ta chuẩn bị đập vào tường, Thu Nguyệt Hàn nhẹ nhàng huy động ống tay áo, một cỗ lực lượng đỡ vào lưng ta, lập tức ngăn cản lực lượng vốn cố.

Ta nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, một cỗ lực lượng vô hình từ đan điền truyền ra, hóa giải những nơi bị tắc nghẽn do chưởng lực của nữ ni kia.

Thu Nguyệt Hàn thấp giọng nói:
“Viên Tuệ! Ngươi vào bên trong chiếu cố vị thí chủ kia!”

Sau đó chuyển hướng nhìn ta nói:
“Ngươi đi theo ta!”

Ta đi theo phía sau của nàng tiến vào hậu viện, hậu viện tuy rằng không lớn, thế nhưng lại tao nhã, trúc xanh hai bên, giữa có một dòng suối, bọt nước bắng tung tóe.

Gió nhẹ thổi qua, áo xám của Thu Nguyệt Hàn tung bay, càng làm cho nàng trở nên cao ngạo. Nàng nhìn thẳng vào hai mắt của ta, nói từng chữ:
“Ngươi không phải là đệ tử của Lãnh Cô Huyên?”

Ta cười nói:
“Tại hạ đã nói từ trước rồi, tiền bối hiểu lầm!”

“Vậy ngươi từ chỗ nào mà học được Vô Gian Huyền Công này?”

Trong lòng ta có chút do dự, Thu Nguyệt Hàn là người thế nào ta không rõ, nếu như đem tình hình thực tế nói cho nàng biết, có khi nàng lại bắt ta.

Nhưng khi nghĩ lại, thì lúc đầu nàng đã nhận ra ta học Vô Gian Huyền Công kia, cũng không có ý niệm gì, mà còn bảo ta mau chóng mang U U rời đi.

Thu Nguyệt Hàn dường như đoán được ý nghĩ của ta, lạnh nhạt nói:
“Ngươi không cần lo lắng, ta không có ý đồ gì với Vô Gian Huyền Công của ngươi, sở dĩ ta gọi ngươi tới đây, chỉ muốn làm rõ quan hệ của ngươi và Lãnh Cô Huyên.”

Ta thành thực đáp:
“Tại hạ chưa từng gặp Lãnh Cô Huyên, ngay cả võ công cũng chỉ mới tập luyện không lâu.”

Thu Nguyệt Hàn gật đầu nói:
“Võ công của ngươi đúng là vô cùng thô thiển, cũng mới chỉ nhập môn Vô Gian Huyền Công mà thôi…”

Nàng hỏi tới:
“Ngươi và thiếu nữ kia có quan hệ như thế nào, Huyền Minh Công của nàng đã tu luyện tới Ngũ trọng cảnh giới, so với ngươi thì mạnh hơn nhiều.”

“Tại hạ và vị U U cô nương kia chỉ là bình thủy tương phùng, nàng bị thương trong tay một tiểu cô nương gọi là Từ Linh, hình như nàng gọi cô ta là… Tỷ tỷ.”
Ta tránh nặng tìm nhẹ, bỏ bớt chuyện giữa ta và U U.

“Từ Linh!”
Thu Nguyệt Hàn đôi mi thanh tú nhăn lại, nàng trầm mặc trong chốc lát, nói:
“Hóa ra U U này quả nhiên là đệ tử của Lãnh Cô Huyên…”

Nàng lại nói:
“Vậy thì Vô Gian Huyền Công này ngươi từ đâu mà học được?”

“Việc này nói ra rất dài dòng…”
Ta chuyện của mình có được Xuân Cung Đồ, sau đó đem những quyển trục bằng lụa hỏi nàng một lần. Thu Nguyệt Hàn sau khi nghe tới tên của Tào Duệ thì đôi mắt co lại, ta đoán nàng chắc chắn có quan hệ sâu xa với hắn.

Thu Nguyệt Hàn nghe ta nói xong lai lịch của Vô Gian Huyền Công, lúc này mới gật đầu:
“Hóa ra là như vậy!”

Nàng chậm rãi đi tới bên cạnh dòng suối, nhìn về phía mặt trời mọc ở phía Đông, hồi lâu mới nói:
“Việc này U U cũng biết?”

Ta lắc đầu.

“Vậy là tốt rồi! Ngươi nhớ kỹ, chuyện của Vô Gian Huyền Công không thể để cho bất kỳ ai biết, bằng không thì ngươi không thể nào có cuộc sống yên bình được đâu.”

Ta hít một hơi khí lạnh, nghe khẩu khí của nàng, thì Vô Gian Huyền Công chắc chắn là bảo vật, lộ ra sẽ mang tới phiền phức không nhỏ.

Thu Nguyệt Hàn nói:
“Vô Gian Huyền Công là võ học chí cao của Ma môn, từ hơn trăm năm trước do Không Không Chân Nhân vô tình làm mất, Ma Môn đã xuất động rất nhiều cao thủ tìm kiếm, nhưng mà lại không tìm được, đành phải căn cứ vào trí nhớ, viết lại bộ võ học này.

Nhưng mà trong Ma Môn chỉ có hai người may mắn được luyện công phu này, hơn nữa do tính cách bất đồng, công pháp luyện ra cũng đối lập với nhau, Ma Môn bởi vậy mà phân liệt trở thành hai phái, một phái là Huyền Minh giáo, sau này dùng Huyền Minh công làm đại diện, võ công thiên về âm nhu quỷ bí.”

Ta bật thốt lên nói:
“U U chính là người trong giáo phái này?”

Thu Nguyệt Hàn gật đầu lại nói:
“Một phái coi trọng thanh đạm vô vi, không tranh với đời, sáng lập lên Phiêu Miễu Các, hai phái này cao thủ nhiều như mây, nhưng không ai đạt tới cảnh giới của Không Không chân nhân.”

Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Thu Nguyệt Hàn này tại sao đối với chuyện của Ma môn lại rõ như vậy, phải chăng nàng cũng là người trong Ma môn?”

Thu Nguyệt Hàn nói:
“Ngươi đang nghi vẫn tại sao ta lại biết chuyện tình của Ma môn?”

Ta cười hắc hắc nói:
“Tiền bối quả nhiên lợi hại, Dận Không không giấu được gì trước pháp nhãn của người.”

“Chờ nội công của ngươi có căn cơ rồi, cũng có thể căn cứ vào ánh mắt, hành động mà đoán được suy nghĩ của người khác.”

Thu Nguyệt Hàn than nhẹ một tiếng nói:
“Bởi vì ta là người của Huyền Minh giáo, cũng là sư muội của Lãnh Cô Huyên!”

Trong lòng ta không khỏi thất kinh, Thu Nguyệt Hàn này lại là sư bá của U U!

Thu Nguyệt Hàn nói:
“Ngươi không cần sợ, ta với Ma môn từ lâu đã đoạn tuyệt quan hệ, chuyện của Vô Gian Huyền Công ta sẽ giúp ngươi che giấu.”

Trong lòng ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, có chút nghi ngờ nói:
“Tiền bối tại sao lại biết ta tu luyện Vô Gian Huyền Công?”

Thu Nguyệt Hàn mỉm cười nói:
“Sư tôn ta năm đó từng truyền cho ta một pháp môn, có thể nhận biết được ai tu luyện công phu này, nội công của ngươi tuy rằng nông cạn, nhưng lại khác hẳn với Huyền Minh Công âm nhu quỷ bí, cũng khác hẳn với võ công của Phiêu Miễu Các phiêu hốt bất định, mà là huyền công chính tông của Ma Môn.”

Nàng dừng lại một chút lại nói:
“Công phu này là nội công tâm pháp cơ sở, cũng là cơ sở tu luyện tất cả các võ công trong Ma môn, nếu để cho người trong Ma môn biết ngươi tu luyện Vô Gian Huyền Công, thì sẽ trăm phương ngàn kết cướp đoạt.”

Ta lạnh nhạt nói:
“Kỳ thực tại hạ đối với bộ công pháp này cũng không có hứng thú quá lớn, nếu như phiền toái như vậy, ngày khác ta đem lại cho tiền bối, coi như là vật quy nguyên chủ.”

Thu Nguyệt Hàn cười nói:
“Ngươi cũng không rõ cách ứng xử của người trong Ma môn, mặc dù là ngươi trả lại bản công pháp này, nhưng họ vẫn sẽ đưa ngươi vào chỗ chết, Ma Môn quyết không cho phép người ngoài tu luyện võ công bản môn!”

Trán của ta toát ra mồ hôi lạnh.

Thu Nguyệt Hàn nói:
“Vô Gian Huyền Công ở trong nhân gian hơn trăm năm, nay lại ở trong tay của ngươi, điều đó đã chứng minh nó và ngươi có duyên, vậy thì cần gì phải cự tuyệt?”

Ta nghĩ rồi hồi lâu rốt cục gật đầu nói:
“Dận Không hiểu !”

Thu Nguyệt Hàn mỉm cười:
“Nếu như ta không có đoán sai, U U cô nương kia tìm tới ngươi gây phiền toái.”

Ta đỏ mặt lên, thầm nghĩ trong lòng:
“Vị tiền bối này bản lĩnh rất lợi hại, cái môn đọc tâm tư của người khác này ta phải học mới được.”

Thu Nguyệt Hàn nói:
“Ngươi đi đi! Ta sẽ cứu nàng.”

Ta cung kính hướng nàng hành lễ cáo từ, trước khi đi Thu Nguyệt Hàn dặn ta nói:
“Vị U U cô nương này, ngươi tốt nhất là ít tiếp xúc với nàng, nếu cho nàng biết ngươi tu luyện Vô Gian Huyền Công, sợ rằng biết hậu hoạn vô cùng.”

Trở về Phong Lâm các, thì Thải Tuyết đang bưng chén thuốc từ trong bếp đi ra, nàng không nghĩ tới ta bình an trở về, thân thể mềm mại chấn động, đánh rơi chén thuốc xuống đất.

Chén thuốc nóng bỏng rơi vào chân của nàng, nhưng Thải Tuyết không phát hiện, từ trong đôi mắt đẹp có hai hàng nước mắt chảy ra, nói:
“Công tử… Người cuối cùng cũng đã trở về…”

Ta đi tới, ân cần nói:
“Có nóng hay không?”

Thải Tuyết lúc này mới kịp phản ứng, đôi mi thanh tú nhăn lại, đau đến mức hừ một tiếng. Ta ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng, đi lại bên ghế.

Thải Tuyết e thẹn nói:
“Công tử ngàn vạn lần đừng quên thân phận của chúng ta…”

Ta mỉm cười nói:
“Thân phận gì? Trong Phong Lâm các này chỉ có một mình nàng là thư đồng!”

Thải Tuyết e thẹn vô hạn, khuôn mặt đỏ ửng.

Ta ôm Thải Tuyết đi tới ghế đá, cẩn thận cởi giầy cho nàng, hé lộ bàn chân nhỏ nhắn xinh đẹp, nước thuốc nóng đã làm ửng đỏ một khoảng. Ta dùng vải sạch lau vết thương, sau đó tìm được thuốc mỡ trong hòm thuốc của Tôn Tam Phân bôi lên. Theo Tôn Tam Phân đã lâu, mưa dầm thấm đất, ta cũng hiểu một số cách điều trị sơ sơ.

Ta cầm lấy một chiếc ghế, đặt bàn chân của Thải Tuyết lên đùi của ta, lúc này mới nhớ tới những người khác, hỏi:
“Bọn họ đâu hết rồi?”

Thải Tuyết nhẹ giọng nói:
“Ngoại trừ nô tỳ lưu lại chiếu cố Dao Như, những người khác tất cả đều đi ra ngoài tìm công tử rồi…”

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, đám người Tôn Tam Phân và Mộ Dung Yên Yên lục tục trở về, thấy ta bình an không việc gì trở về, ai nấy đều mừng rỡ như điên.

Tôn Tam Phân nói:
“Đường Muội đến Túc vương phủ cầu viện, chắc cũng sắp trở về.”

Ta đem tình hình sau khi ta bị bắt nói lại cho mọi người, nhưng bỏ qua đoạn Thu Nguyệt Hàn, mà chỉ nói là trong lúc U U và Từ Linh tranh đấu, ta nhân cơ hội bỏ trốn.

Tất cả mọi người đều than ta may mắn không ngừng.

Ta bảo nô bộc tới Túc vương phủ báo bình an, tránh cho họ khuếch đại chuyện nay.

Mộ Dung Yên Yên dường như có điều gì muốn nói, nên ta với nàng đi vào trong thư phòng. Mộ Dung Yên Yên thấp giọng nói: “Bình Vương điện hạ, việc lớn không tốt!”

Ta thấy thần tình khẩn trương của nàng, đoán là tình thế vô cùng nghiêm trọng, hỏi tới:
“Chuyện gì?”

“Sứ thần Đại Khang hôm qua bị binh sĩ phòng thủ biên giới giết chết!”

Ta ngơ ngác, hai hàng lông mày nhíu chặt nói:
“Cô nương đã điều tra rõ chân tướng việc này hay chưa?”

“Có tin tức này Sứ thần Đại Khang và người Tần xung đột, người này giận dữ rút đao chém hắn!”

Trong lòng ta âm thầm ca thán, triều cương Đại Khang đã tới mức này, vậy mà Sứ thần đi làm việc lại không thu liễm lời nói, cùng người khác tranh phong, để rồi bị người ta giết chết.

Mộ Dung Yên Yên nói:
“Điện hạ ngàn vạn lần không nên coi nhẹ chuyện này, quan hệ giữa Đại Khang và Tần quốc có khả năng vì chuyện này mà biến đổi, huống chi chính trị của Tần quốc đang rối loạn, trong nước thì bất ổn, biên giới phía Bắc thì Đông Hồ lại đang rục rịch, Đại Khang nếu coi đây là cơ hội phát động chiến sự với Tần quốc, thì tình cảnh của điện hạ sẽ vô cùng khó khăn, Yên Yên cho rằng, điện hạ cũng nên có kế hoạch trước.”

Ta gật đầu, kiếp ăn nhờ ở đậu, phải phòng ngừa chu đáo.

Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Yến Hưng Khải:
“Huynh đệ! Ca ca tới thăm đệ đây!”

Chắc là hắn thu được tin tức bình an của ta, nên chạy tới phủ dò xét.

Ta cuống quít đi ra ngoài, đã thấy Yến Hưng Khải dùng vẻ mặt quan tâm chạy tới nơi này.

Hắn bước thật nhanh, cầm thật chặc hai tay của ta nói:
“Hảo huynh đệ! Thấy đệ bình an vô sự, ca ca đã an tâm rồi, nếu như yêu nữ dám làm tổn thương một sợ tóc gáy của đệ, ta có lật tung từng viên gạch ở Tần đô này lên, cũng phải bắt cho được nàng.”

Ta giả bộ vô cùng cảm động, cố sức lắc tay của hắn, thanh âm có chút nức nở nói:
“Đa tạ Vương huynh quan tâm…”

Yến Hưng Khải nói:
“Người trong nhà còn khách sao như vậy ư?”

Thấy Mộ Dung Yên Yên ở phía sau của ta, hắn không khỏi ngẩn ngơ, lập tức dùng vẻ mặt tươi cười nói:
“Mộ Dung Lão bản cũng ở chỗ này, bản vương đúng là không biết người là hồng nhan tri kỷ của lão đệ ta!”

Mộ Dung Yên Yên thản nhiên cười nói:
“Bình vương và Túc vương đều như nhau, đều là khách quý của Bách Hoa Lâu, cũng là bằng hữu tốt của Yên Yên.”

Yến Hưng Khải ha hả nở nụ cười:
“Có thể được yên yên cô nương quan tâm, bản vương thật sự là vinh hạnh vô cùng.”

Yên yên đôi mắt đẹp lưu chuyển, nhẹ giọng nói:
“Túc vương thiên tuế sau này nhớ quan tâm nhiều hơn tới chuyện làm ăn của Bách Hoa lâu nhé.”

Nàng dường như cũng không muốn tiếp tục ở tại chỗ này, hàn huyên hai câu sau đó hướng chúng ta cáo từ.

Yến Hưng Khải nhìn theo bóng lưng của Mộ Dung Yên Yên, không kìm lòng được than thở:
“Từ xưa giai nhân ái tài tử (Từ xưa giai nhân yêu tài tử), Mộ Dung đại mỹ nữ cũng không ngoại lệ!”

Ta cười vỗ vỗ bả vai hắn nói:
“Vương huynh anh hoa nội liễm, quý khí bức người, ai đứng trước mặt cũng phải tự ti mặc cảm làm gì có nữ tử nào dám thể hiện tình cảm trước mặt người.”

Yến Hưng Khải cố ý hưng phấn nói:
” Dận Không thật giỏi, chẳng phải đệ đang tố khổ với ta hay sao?”

“Ngu đệ không dám!”

Hai người nhìn nhau cười ha ha.

Yến Hưng Khải nói:
“Ta đã đem tin tức Bình vương bình yên bẩm báo với Thái Hậu.”

Ta nhíu mày, không nghĩ tới chuyện này mọi người đều biết, xem ra phải vào cung rồi.

Cũng may là Yến Hưng Khải cũng vào cung nghị sự, ta với hắn ngồi cùng xe vào Tần cung.

Đi tới Phượng Dương Cung, Tinh Hậu không ở đó, hỏi qua Hứa công công mới biết nàng đã đi Chính Đức điện nghị sự, ta mơ hồ cảm thấy có đại sự phát sinh, trong lòng nhất thời trở nên bất an.

Hứa công công bảo ta ở trong cung ngồi chờ, bảo cung nữ dâng trà.

Ta biết hắn là người thân cận nhất bên cạnh Tinh Hậu, uống một hớp trà, thờ ơ hỏi:
“Thánh thượng đột nhiên triệu tập quần thần đến chính điện nghị sự, chẳng lẽ có chuyện khẩn cấp gì phát sinh?”

Lời vừa ra khỏi miệng, thì ta lập tức hối hận, lấy thái độ làm người của Hứa công công, không có sự cho phép của Tinh Hậu, thì hắn không dám nói với ta.

Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, Hứa công công mỉm cười nói:
“Việc này lão nô cũng không rõ ràng, Bình Vương điện hạ chờ Thái Hậu trở về rồi hỏi!”

Ta gật đầu, buông chén trà, lúc này Yến Lâm từ bên ngoài vọt vào, hai mắt sưng đỏ, búi tóc cũng có chút tán loạn, nàng nhìn Hứa công công nói:
“Ngươi đi ra ngoài trước, ta có lời muốn nói với Dận Không!”

Ta thấy được tâm tình nàng kích động dị thường, trông như lúc nào cũng có thể sụp đổ, trong lòng thầm kêu không ổn.

Hứa công công thâm ý nhìn ta, càng làm cho ta xấu hổ, hắn hắn nhìn cung nữ bên cạnh, sau đó thối lui ra ngoài.

Sau khi vững tin họ đã rời đi, mới thấp giọng nói:
“Lâm nhi! Nàng cũng nên cố kỵ, nếu không để những người khác nhìn thấy…”

Yến Lâm oa một tiếng khóc rống lên, liều lĩnh ôm lấy thân thể của ta, khóc không thành tiếng nói:
“Chàng sao lại không có lương tâm như vậy, mẫu hậu muốn đem thiếp gả tới Cao Ly, lúc này thiếp chết còn không sợ, thì sao phải sợ người khác biết?”

Trong lòng ta trầm xuống, quả nhiên đã xảy ra chuyện, Tinh Hậu tại sao phải nóng lòng đem Yến Lâm gả ra xa như vậy, chẳng lẽ là nàng đã phát hiện ra quan hệ của chúng ta?

Yến Lâm hung hăng cắn vào vai của ta:
“Chàng nếu như… không nghĩ ra cách nào, thì thiếp sẽ cùng chết với chàng, thiếp không muốn một mình tới nơi đó…”

Ta trấn an nói:
“Lâm nhi, nàng trước tiên cứ bình tĩnh!”

Yến Lâm nói:
“Thiếp biết trong lòng chàng e ngại mẫu hậu, nhưng lại không sợ thiếp, chàng còn nhớ lần trước đáp ứng thiếp chuyện gì không, thiếp đợi chàng một thời gian dài như vậy, tại sao không thấy chàng nỗ lực gì cả!”

Nàng song chưởng chăm chú ôm lấy cổ của ta, bộ dáng như chết cũng không buông, trong lòng ta không khỏi âm thầm kêu khổ, trong lúc nhất thời không nghĩ ra phương pháp nào bảo nàng buông ra.

Đúng lúc này, từ ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến nhất tiếng một tiếng kêu. Ta cuống quít đẩy Yến Lâm ra, thì thấy Tinh Hậu giận dữ đi từ bên ngoài vào.

Trong lòng ta bất an tới cực điểm, biết cảnh vừa rồi của ta và Yến Lâm đã rơi vào trong mắt của nàng.

Yến Lâm thấy mẫu hậu, cuống quít lau nước mắt, có chút khiếp đảm cúi đầu xuống.

Tinh Hậu lạnh lùng nhìn ta liếc mắt, sau đó nhìn thẳng Yến Lâm nói:
“Thân là Đại Tần công chúa vậy mà dám chạy tới Phượng Dương cung khóc lóc, còn ra thể thống gì nữa!”

Yến Lâm hai đầu gối quỳ rạp xuống đất, nức nở nói:
“Mẫu hậu, hài nhi cho dù như thế nào cũng sẽ không tới Cao Ly! Khẩn cầu mẫu hậu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”

Tinh Hậu cả giận nói:
“Hỗn láo! Lúc trước ta đem ngươi gả cho Tiết Vô Kỵ, ngươi cũng khước từ, nay lại không muốn tới Cao Ly, trong lòng ngươi còn một người mẫu hậu như ta hay không?”

Yến Lâm khóc lớn ôm lấy hai chân Tinh Hậu nói:
“Mẫu hậu… Hài nhi tình nguyện… kiếp này ở bên cạnh phụng dưỡng người, không muốn đi đâu, càng không muốn gả cho ai…”

Lúc nói lời này trong đôi mắt đẹp của nàng ai oán nhìn ta, trong lòng ta nhịn không được run lên, xấu hổ cúi đầu. Đối với mối tình thắm thiết của nàng, ta sao có thể thờ ơ mãi được?

Ta lấy hết dũng khí nói:
“Mẫu hậu…”

“Ngươi câm miệng cho ta!”
Tinh Hậu mắt phượng trợn tròn, hiển nhiên tức giận tới cực điểm, ta chỉ còn cách ngậm miệng.

Tinh Hậu đẩy Yến Lâm ra nói:
“Ngươi đi về cung đi, chuyện này đã quyết định, không ai có thể thay đổi!”

Yến Lâm khóc không thành tiếng, Tinh Hậu gọi hai cung nữ, đỡ Yến Lâm ra ngoài.

Nàng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào ta, nhưng không nói lời nào, chuyện này so với trách mắng còn khó chấp nhận hơn, ta quỳ xuống ở trước mặt nàng, thấp giọng nói:
“Hài nhi xin mẫu hậu trách phạt!”

Tinh Hậu nở nụ cười lạnh:
“Dận Không! Ngươi đừng tưởng rằng ta không dám giết ngươi!”

Mồ hôi lạnh dọc theo lưng của ta trợt xuống, ta run giọng nói:
“Hài nhi tự biết mình làm sai, mẫu hậu có giết, hài nhi cũng không dám có nửa câu oán hận.”

Tinh Hậu u nhiên thở dài một hơi, nàng ngồi xuống, nói:
“Ngươi thật to gan, lại dám lợi dụng sự tín nhiệm của ta, dâm loạn hậu cung…” Nói đến đây nàng không tự chủ được dừng lại một chút, chắc là nghĩ tới chuyện của ta với nàng.

Ta cuống quít giải thích:
“Quan hệ giữa nhi thần và Cửu công chúa không giống như mẫu hậu nghĩ.”

“Đến lúc này ngươi còn dám gạt ta! Bao lần ngươi tới Trữ Tú Cung, ta đều biết rõ ràng, chẳng nhẽ ngươi còn muốn đối chất?”

Xem ra cung nữ của Yến Lâm đã để lộ tin tức, trong lòng ta âm thầm hối hận, chuyện của mình với Yến Lâm thực sự là quá mức qua loa. Ta nói:
“Hài nhi tự biết tội không thể tha thứ, chỉ cầu mẫu hậu ban thưởng cho cái chết!”

Từ giọng nói của nàng, ta biết nàng không đành lòng, nên mới dám nói như vậy.

Tinh Hậu cười lạnh nói:
“Ngươi đã muốn chết như vậy? Có phải là đang muốn cùng nha đầu Yến Lâm kia tự tử hay không?”

Ta thấy nàng nói câu ngoài ý muốn, cuống quít nói:
“Mẫu hậu cho hài nhi một cơ hội lập công chuộc tội?”

Tinh Hậu nói:
“Đại Khang Sử Tiết vừa bị giết ở tần cảnh, nếu như ta lại giết ngươi, thì chẳng phải là khai chiến với Khang quốc hay sao?”

Hòn đá treo ngược trong lòng ta cuối cùng cũng buông xuống, cung kính nói:
“Hài nhi đã gửi thư về Đại Khang, phụ hoàng chắc không hiểu lầm…”

Tinh Hậu gật đầu nói:
“Ngươi rốt cuộc vẫn còn một tấm lòng”

Ta thấy tâm tình của nàng dịu lại, lúc này mới to gan hỏi:
“Mẫu hậu hình như có tâm sự…”

Tinh Hậu nhìn thẳng ta nói:
“Ngươi nếu như thấy ta có tâm sự, vậy có định giải ưu cho ta?”

Ta thề son sắt nói:
“Mẫu hậu có bất kỳ sai phái gì, Dận Không cho dù phải xông pha khói lửa, muôn lần chết cũng không chối từ!”

Tinh Hậu mỉm cười:
“Toàn diện khai chiến với Đông Hồ!”

“Cái gì?”
Ta thất kinh nói, nếu khai chiến với Đông Hồ, thì phải cần Bạch Quỹ đi biên cương chỉ huy, Tinh Hậu toàn lực khai chiến với Đông Hồ, biểu hiện tranh đấu trong triều đình đã tới lúc kịch liệt.

Tinh Hậu gật đầu, đứng dậy:
“Ta nghe theo kiến nghị của Trầm khanh gia, để hoàng thượng đích thân tới bắc cương đốc chiến, Bạch Quỹ bắt buộc phải theo! Ba ngày sau sẽ theo quân tới Bắc cương!”

Ta thầm nghĩ: “Tinh Hậu nói những lời này với ta, là có dụng ý gì.”

Tinh Hậu nói:
“Nguyên Tông thái độ làm người đơn thuần không hề xảo trá, ta rất sợ trên đường bị Bạch Quỹ dùng quỷ kế ám hại, ta muốn ngươi làm bạn với nó trên đường đi!”

Trong lòng ta không khỏi ngẩn ra, lấy thân phận chết tử của ta, lại có thể theo Tần đô xuất chinh, đúng là không thể tưởng tượng nổi. Với lại khi ta và Yến Nguyên Tông rời đi, chuyện của Yến Lâm không cách nào cản trở, Tinh Hậu dùng chiêu này quả thực là hiểm.

“Ngươi không muốn đi?”
Tinh Hậu thấy ta hồi lâu không trả lời vấn đề của nàng, nhịn không được hỏi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN