Tam Cung Lục viện Thất Thập Nhị Phi - Quyển 1 - Chương 40
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Tam Cung Lục viện Thất Thập Nhị Phi - Quyển 1


Chương 40


Quyển 1 : Tiềm Long
Chương 40: Duyệt binh

Nguồn : *********
Đả tự: Tiên Cầm – Lương Sơn Bạc

“Bạch tướng quân một lòng vì nước, giết công chúa sẽ phá hỏng liên minh của Đại Tần và Cao Ly, lợi ích thực sự sẽ là Đông Hồ, Bạch Tướng quân quyết không thể nào làm ra loại chuyện có lỗi với bách tính Đại Tần như vậy.”

Ta nói những lời này dõng dạc, đồng thời cũng khéo léo nịnh Bạch Quỹ.

Bạch Quỹ thản nhiên cười nói: “Đa tạ Bình vương đã tín nhiệm Bạch mỗ, nếu như ta không phải là người hiềm nghi, vậy thì chuyện này là ai đây? Dựa theo Bình vương suy đoán, người này nhất định mong muốn phá hư quan hệ của Cao Ly và Đại Tần mất đi một hậu viện mạnh mẽ, có khi là nội gian của Đông Hồ.”

Ta tán thành gật đầu. Bạch Quỹ đứng dậy: “Đại Tần sở dĩ luân lạc tới ngày hôm nay, không phải vì do ngoại xâm mà là vì nội loạn.”

Trong lòng ta chấn động, Bạch Quỹ đã hiểu được thực chất của vấn đề.

Bạch Quỹ thân ý nhìn về phía ta nói: “Bạch mỗ cho đến bây giờ vẫn không rõ, điện hạ vì sao không chịu rời khỏi Tần quốc, mà lại gia nhập vào vòng tranh đấu này.”

“Đối với Dận Không mà nói, Tần quốc và Đại Khang thì có gì khác nhau.”

Bạch Quỹ gật đầu, thở dài một hơi nói: “An nhàn có lúc còn đáng sợ hơn so với chiến tranh, ta cũng chỉ mới hiểu được đạo lý này …”
Những lời nói này của Bạch Quỹ cứ lởn vởn trong đầu óc của ta, theo như ta suy đoán, thì hắn hiển nhiên đã hiểu được vấn đề nào đó.
Một cảm giác cực kỳ không tốt bao phủ ở trong đầu ta, Tỉnh Hậu, Yến Hưng Khải, Trầm Trì thậm chí cả Yến NGuyên Tông mỗi người bọn họ đều khác hẳn so với người mà trước kia ta quen biết.
Trận chiến tranh này cũng không đáng sợ, mà đáng sợ nhất là âm mưu ở phía sau, ta không có cách nào xác định được lập trường của mình.

Tinh Hậu hiển nhiên muốn lợi dụng lần chiến tranh này để làm suy yếu quyền lực của Bạch Quỹ, mà Yến Hưng Khải lại lợi dụng sự tranh đấu của Tinh Hậu và Bạch Quỹ, để phát triển bản thân.

Nếu như theo sự phân tíhc của Bạch Quỹ thì Yến Hưng Khải vô cùng có khả năng có hẹn ước với Đông Hồ, phá hư liên minh của Cao Ly và Đại Tần chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của hắn.

Cho dù mục đích của Yến Hưng Khải là gì, thì lập trường của hắn và Tinh Hậu không thể nào đồng nhất trong lần đối phó với Bạch Quỹ này.

Chỉ có lợi dụng sự nóng lòng muốn đối phó với Bạch Quỹ của Tinh Hậu, thì hắn mới có lợi. Tuy rằng ta giữa đường phá huỷ nỗ lực sát hại Yến Lâm, thế nhưng cuối cùng vẫn tạo ra chuyện Yến Lâm tử vong.

Từ việc phá huỷ hôn lễ của Cao Ly và Đại Tần lần này, vô hình trung đã trởi thành một kẻ đồng loã với Yến Hưng Khải, trong lúc vô tình đã đem hoàn cảnh của mình đẩy tới hoàn cảnh khó khăn.

Thế cuộc trước mắt, Bạch Quỹ sẽ không dễ dàng để cho Yến Nguyệt Tông ly khai, mà ta thì sẽ thân bất do kỷ phải ở lại tiền tuyến cùng Yến Nguyên Tông.

Nếu như Đông Hồ công phá thành công phòng tuyến của quân Tần, thì ta và Yến Nguyên TÔng đều phải đối mặt với nguy hiểm.

Yến Nguyên TÔng không thể nghi ngờ là còn đáng sợ hơn so với Tinh Hậu, Tinh Hậu chỉ muốn đoạt đi tính mạng của Bạch Quỹ, mà Yến Nguyên Tông lại còn muốn cả thiên hạ Đại Tần.

Tiêu Trấn Kỳ yên lặng đi vào trong trướng của ta, hắn đem một cái khay đặt lên bàn, mù thơm bốc lên trong không khí, ta nhìn vào trong cái khay, hoá ra là một con chim nhạn, ta cười nói: “Người đúng là vẫn đem nó nướng ăn.”

Tiêu Trấn Kỳ cầm lấy bầu rượu rót một chén, đặt xuống bên cạnh ta, ta nói: “Trễ thế này tại sao lại đột nhiên muốn tìm ta uống rượu?”

Tiêu Trấn Kỳ cười nói: “Ta thấy từ khi công tử gặp mặt Bạch Quỹ xong thì tâm tình nóng nảy không vui, do đó mới tới cùng công tử uống rượu tâm sự.”

Ta uống một hơi cạn sạch chén rượu, một dòng khí nóng chạy từ cổ vào trong bụng, ta thoả dài khoan khoái.
Tiêu Trấn Kỳ xé cái chân nhạn đưa cho ta, ta cắn một miếng nói: “Hôm nay ở trong buổi tiệc ăn không được no, nên đói bụng sớm”

“Bạch Quỹ tìm công tử vì chuyện gì? Hắn có phải là muốn làm khó dễ công tử không?”

Ta thở dài, cùng Tiếu Trấn Kỳ đối ẩm một chén: “Bạch Quỹ chỉ hỏi chuyện chúng ta dọc đường gặp phải mấy người tập kích, rất quan tâm tứoi chuyện ai là chủ mưu đằng sau.”

Tiêu Trấn Kỳ nói: “Người đứng sau mà là Yến Hưng Khải thì không thể nghi ngờ, công tử làm gì phải nói với hắn?”
“Hắn chắc chắn có nghĩ tới, nhưng mà quân Đông Hồ đã tới sát biên cảnh, Bạch Quỹ hẳn là không có tinh lực đi đối phó Yến Hưng Khải.”

Tiêu Trấn Kỳ nói: “Vậy thì công tử lo lắng vì chuyện gì? Ngày mai sau khi Yến Nguyên Tông sẽ tham gia duyệt binh, chúng ta phải mau chóng trở lại Tần đô, không thể bị chiến hoả cuốn vào.”

Ta hỏi ngược lại: “Ngươi cho là Bạch Quỹ sẽ để cho chúng ta trở về dễ dàng như vậy sao?”

Tiêu Trấn Kỳ lặng lẽ không nói. Ta thấp giọng nói: “Cho dù ta có tình nguyện hay không, số phận lần này của ta và Yến Nguyên Tông đều cùng một chỗ với Bạch Quỹ, Bạch Quỹ nếu như chiến bại, chỉ sợ kết quả của chúng ta cũng bi thảm như vậy…”

Tiêu Trấn Kỳ không nhịn được nói: “Ta tới bây giờ còn không hiểu, Yến Nguyên Tông là con ruột của Tinh Hậu, tại sao bà ta lại nhẫn tâm đẩy con mình vào hiểm cảnh?”

“Yến Nguyên Tông chẳng qua là một cái mồi, nếu như không có hắn, Bạch Quỹ làm sao cam tâm ra tiền tuyến kháng địch?”

“Tinh Hậu chẳng lẽ không sợ Bạch Quỹ lấy Yến Nguyên Tông làm con tin, áp chế nàng ư?”

Ta nhíu mày, những câu hỏi mà Tiêu Trấn Kỳ đặt ra cho ta, ta cũng không có cách nào lý giải, với sự yêu thương mà nàng dành cho Yến Nguyên Tông, làm sao có thể mang tính mạng của hắn ra đặt cược, lẽ nào đối với nàng mà nói, quyền lực còn trọng yếu hơn tính mạng của con trai mình?
Chuyện này quyết không thể nào hiểu được, huống hồ nếu như Yến Nguyên Tông xảy ra sự tình gì, Tinh Hậu cũng là mất đi sự khống chế đối với Đại Tần, triều đình sẽ không cho phép một nữ nhân độc chiếm triều cương, nàng chắc chắn phải nghĩ tới vấn đề này, vậy thì mấu chốt ở đâu?

Người khởi xướng cái kế hoạch này là Trầm Trì, hắn và Yến Nguyên Tông có hẹn ước ngầm nào không? Hắn trợ giúp Tinh Hậu có mục đích gì khác không?

Ta lâm vào suy tư. Tiêu Trấn Kỳ nói: “Xem ra chúng ta chỉ có kỳ vọng vào việc Bạch Quỹ toàn thắng thì mới có thể sớm ngày trở lại Tần đô.”

Sáng sớm hôm sau, ta bị tiếng kèn làm cho giật mình tỉnh giấc, nhiệt độ trong trướng rất thấp, chậu than bên trong đã tắt từ lúc nào không biết.

Nhớ tới hôm nay còn phải cùng Yến Nguyên Tông tham gia duyệt binh, ta cuống quýt mặc quần áo tử tế, rửa mặt chải đầu qua loa một chút, sau đó đi ra khỏi doanh trướng.

Tiêu Trấn Kỳ tới tìm ta, lớn tiếng nói: “Công tử dậy thật sớm!”

Ta ha hả cười nói: “Chậu than đã tắt, ta nếu như tiếp tục ngủ, chỉ sợ là bị đông cứng rồi.”

Lúc này Lý Vệ mang theo hai tên lính hướng chúng ta đi tới, ba trên người hắn còn đọng một lượt tuyết dày, từ xa trông như ba người tuyết.

Lý Vệ lớn tiếng nói: “Bình Vương điện hạ! Bệ hạ và Bạch đại tướng quân đã đi trước tới mục trường, ty chức tới đón người.”

Yến Nguyên Tông lại còn dậy sớm hơn ta, chuyện này đúng là ngoài dự liệu, ta và Tiêu Trấn Kỳ theo Lý Vệ đi tới.
Đi về phía đông chừng 50 trượng, thì tới một giáo trường luyện binh, đây là một cánh đồng hoang vu, trên mặt đất tuyết còn đọng thành mảng lớn, hai vạn bnh sĩ đã xếp hàng chỉnh tề.

Khi ta cùng Lý Vệ đi tới điểm tướng đài, Yến Nguyên Tông mặc áo da cừu, cánh tay đang lạnh run.
Bạch Quỹ một thân Thanh Đồng khôi giáp, uy phong lẫm lẫm ngồi ở bên người Yến Nguyên Tông, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve Hổ phù, đúng là có cái oai bễ ngễ thiên hạ.

Ta ngồi xuống bên cạnh Yến Nguyên Tông, Yến Nguyên Tông hướng ta cười bất đắc dĩ, nhưng không có mở miệng nói, hơn phân nửa là bởi vì cảm thụ được áp lực nghiêm túc của giáo trường.

Bạch Quỹ hướng Lý Vệ nói: “Giám quân còn chưa tới ư?”
Giám quân trong miệng của hắn chính là Đại Tần Ngự Sử Phương Văn Sơn.
Người này từ trước đến nay được Tinh Hậu sủng hạnh, cũng là một người ủng hộ kiên cường đối với Yến Nguyên Tông.

Lý Vệ cung kính nói: “Ty chức đã cho mời Phương đại nhân, chắc chắn là sẽ nhanh tới thôi.”
Bạch Quỹ gật đầu, đôi lông mày nhướng lên, ánh mắt trở nên băng lãnh vô cùng.

Qua hồi lâu, mới nhìn thấy Phương Văn SƠn đi vào, hai gã thủ hạ của hắng cũng đi theo, áy náy nói: “Thứ tội, thứ tội, Phương mỗ dậy trễ!”

Hắn thấy ánh mắt đầy sát khí của Bạch Quỹ, thì không khỏi ngẩn ngơ, lập tức cười đi tới trên đài.
Bạch Quỹ lạnh lùng nói: “Phương đại nhân chậm nửa canh giờ.”

Phương Văn Sơn cười nói: “Phương mỗ tối qua uống mấy chén, hôm nay trời đông giá lạnh, cho nên mới…”
Bạch Quỹ vỗ bàn một cái thật mạnh, giận dữ thét: “Phương đại nhân chẳng lẽ coi quân kỷ là trò đùa ư?”

Yến Nguyên Tông kìm lòng không được run lên một cái, Phương Văn Sơn hắc hắc cười gượng một tiếng nói: “Phượng mỗ biết sai rồi, lần sau sẽ không viện dẫn lý do này nữa…”
Bạch Quỹ dùng đôi mắt âm lãnh nhìn thẳng vào hắn, Phương Văn Sơn trên trán toát ra mồ hôi lạnh, nhìn về phía Yến Nguyên Tông xin giúp đỡ.

Yến Nguyên Tông ho khan một tiếng nói: “Bạch tướng quân, ta nghĩ Phương đại nhân cũng chỉ vô tâm, việc này hay là cho qua đi.”

Bạch Quỹ cười lạnh nói: “Bệ hạ nói lời ấy sai rồi, là một thống suất tam quân, mà mọi người không theo quân kỷ thì Bạch mỗ còn sao có thể thống suất tam quân được nữa, sao có thể nói chuyện đẩy lui Đông Hồ? Phương đại nhân thân là giám quân, lại dám trái với quân kỷ, Bạch mỗ mà không phạt thì sao có thể phục chúng?”

Hắn xoay người hướng Lý Vệ nói: “Dựa theo quân kỷ việc này nên xử lý như thế nào?”

Lý Vệ lớn tiếng nói: “Đem trảm!”

Phương Văn Sơn bị doạ sắc mặt trắng bệch, run giọng nói: “Bệ hạ…”

Yến Nguyên Tông khẽ cau mày, hắn cũng nhìn ra Bạch Quỹ rõ ràng là chuyện bé xé ra to, cố ý hạ uy phong của hắn: “Bạch tướng quân! Phương đại nhân chính là giám quân do thái hậu uỷ nhiệm trọng trách, kính xin Bạch tướng quân nể mặt trẫm mà tha cho hắn một lần.”

Bạch Quỹ thản nhiên cười nói: “Nếu bệ hạ đã mở miệng, thần đâu dám không tuân theo.”

Hắn nhìn thẳng Phương Văn Sơn nói: “Nhưng mà…nếu cứ như vậy buông tha, thì chúng tướng sẽ không phục.”

Hắn rút ra một lệnh tiễn nói: “Đem hai gã tuỳ tùng của Phương đại nhân chém cho ta.” Hai gã tuỳ túng thấy vậy, nhất thời gào khóc.

Bạch Quỹ lại lấy ra một lệnh tiễn khác nói: “Phương đại nhân tử tội có thể miễn nhưng tội sống khó tha, đánh 20 quân côn cảnh cáo.”

Lập tức có hai tên lính đem Phương Văn Sơn kéo xuống, Yến Nguyên Tông sắc mặt xám xịt, Bạch Quỹ dùng chiêu thức này rõ ràng là làm cho hắn xem, hạ uy phong của một hoàng đế.

Phương Văn Sơn bị phạt xong được binh sĩ kéo về, vừa hận vì nhục, vừa đau đớn, làm cho mặt hắn méo xệch.

Bạch Quỹ làm ra bộ dáng thân thiết thấp giọng nói: “Phương đại nhân, trước mặt chúng tướng sĩ, Bạch mỗ không thể không làm như vậy, xin hãy tha lỗi.”

Phương Văn Sơn đau đến khoá miệng co quắp, cười nói: “Ta … biết ….”

Trong lòng ta cười thầm, chuyện này Bạch Quỹ quả nhiên âm hiểm, đánh xong còn nói vậy, chỉ làm cho Phương Văn Sơn càng thêm hận hắn.

Nhưng mà lấy địa vị hắn bây giờ, hiển nhiên sẽ không đem Phương Văn Sơn để vào mắt.

Bạch Quỹ nhìn chúng tướng chung quanh, cất cao giọng nói: “Người Hồ cường hãn, đã trước sau chiếm Tân Thành, An Dương, Truân Lưu, Đảo Ấp 4 thành trọng yếu ở biên quan của ta, hiện nay lại tập kết 30 vạn đại quân tiến đánh Bắc Xuyên, Man Châu, Nhạn Châu là muốn tạo thế tương trợ lẫn nhau, nếu như Bắc Xuyên thành bị phá, sự phòng thủ của Đại Tần ta tât bị gián đoạn, Man Châu, Nhạn Châu tất nguy. Chư vị có cao kiến gì không?”

Chúng tướng hai mặt nhìn nhau, nhưng không có người nào mở miệng nói. Bạch Quỹ chuyển hướng Yến Nguyệt Tông nói: “Bệ hạ có đề nghị gì không?”

Yến Nguyên Tông không ngờ Bạch Quỹ đột nhiên lại hỏi đến trên đầu của mình, cứng họng nói: “Cái gì?”
Bạch Quỹ mỉm cười nói: “Thần hỏi bệ hạ nhìn cuộc chiến này có ý kiến gì không?”

Yến Nguyên Tông trên trán đầy mồ hôi, hắn đâu biết cuộc chiến này như thế nào, tới Man Châu chủ yếu là để khích lệ tướng sĩ. Chuyện chiến tranh đâu có quan hệ gì tới hắn, hắn mở miệng nói: “Nếu như người Hồ đến … chúng ta phải đánh bại bọn họ … đúng … đuổi bọn họ chạy về phương bắc!”

Trong chúng tướng có người đã cười, Yến Nguyên Tông nói câu này thì có khác gì không nói.

Bạch Quỹ gật đầu nói: “Bệ hạ nói không sai, nếu như người Hồ đến, chúng ta sẽ cho bọn họ ngậm đắng, đánh bại họ hoàn toàn.”

Ánh mắt hắn một lần nữa chuyển hướng tới chúng tướng lớn tiếng nói: “Bắc Xuyên quyết không thể buông bỏ, viện quân của chúng ta phải tới Bắc Xuyên trước đại quân Đông Hồ.”

Tỏng đám người có một âm thanh nói: “Bạch tướng quân, Man thành cách Bắc Xuyên gần trăm dặm, hiện tại trời giá rét, hành quân vô cùng khó khăn, có khi người Hồ chỉ đưa tin tức, trong trời lạnh như thế này sao lại công thành?”

Người nói chính là thống lĩnh Thiết Thương Doanh – Lưu Kỳ Phong.

Bạch Quỹ nói: “Căn cứ tiền phương hồi báo, đại quân Đông Hồ đã bắt đầu từ Đảo Ấp, Truân Lưu hướng Bắc Xuyên xuất phát, dựa theo tốc độ bình thường, trong vòng ba ngày tất nhiên bọn họ có thể đến Bắc Xuyên, chiến sự là không thể tránh khỏi.”

Thiết Đao Doanh thống lõnh Trác Thành Kiện lớn tiếng nói: “Bắc Xuyên nguy cấp như lửa cháy lông mày, mạt tướng nguyện xin đi tiên phong cứu viện Bắc Xuyên.”

Bạch Quỹ gật đầu nói: “Đông Hồ lần này hợp 30 vạn quân toàn lực công kích Bắc Xuyên, hiển nhiên nhất định phải đoạt được Bắc Xuyên, quân ta tới Bắc Xuyên trước, dĩ dật đãi lao, cùng đại quân Đông Hồ quyết chiến một trận ở đó.”

Tất cả mọi người đều sửng sốt, ánh mắt cùng nhau nhìn về phía Bạch Quỹ, đang mong đợi hắn hạ lệnh.
Bạch Quỹ nói: “Bắc Xuyên có 5 vạn tướng sĩ thủ thành, ta muốn phái 30 vạn đại quân tới nơi này ứng chiến, một trận đánh bại quân Đông Hồ, để cho Bắc cương được yên bình.”

Hắn chuyển hướng nhìn Yến Nguyên Tông nói: “Bệ hạ nghĩ như thế nào?”

Yến Nguyên Tông liên tục gật đầu nói: “Bạch tướng quân nói chí lý.”

Bạch Quỹ cười cười: “Lần này có bệ hạ theo quân thân chinh, tất nhiên sĩ khí như hồng, đánh tan Đông Hồ đã thành kết cục đã định.”

Yến Nguyên Tông run giọng nói: “Trẫm … cũng phải đi?”

Bạch Quỹ gật đầu nói: “Bệ hạ tới Bắc cương chính là ngự giá thân chinh, loại đại chiến này không thể thiếu sự tham dự của người.”

Ta thuỷ chung vẫn quan sát hành động của Yến Nguyên Tông, thấy hắn với quá khứ khác hẳn nhau, Yến Nguyên Tông mặc dù đối với chính trị không có hứng thú, thế nhưng tính cách cũng không nhu nhược tới như vậy.

Vì cái gì mà làm hắn có biến hoá khổng lồ tới như vậy? Cùng với trước đây giống như hai người hoàn toàn khác nhau.

Bạch Quỹ nói: “Chỉnh đốn tam quân, tức khắc xuất binh.”

Trở lại doanh trướng, Tiêu Trấn Kỳ thở dài nói: “Bạch Quỹ đem đại bộ phận binh lực phái đi Bắc Xuyên, nếu như Đông Hồ chuyển hướng công kích Man Châu thì làm thế nào?”

“Bạch Quỹ chắc chắn đã lo lắng qua vấn đề này, hơn nữa ở đây lưu thủ hơn 10 vạn binh lực, đủ để phòng thủ sự đánh lén của quân Đông Hồ.”
Tiêu Trấn Kỳ gật đầu, hướng ta nói: “Công tử hôm nay thuỷ chung thần sắc bất an, có vấn đề gì vậy?”
“Ngươi có nghĩ tới, biểu hiện của Yến Nguyên Tông là vô cùng quái dị?”
Tiêu Trấn Kỳ suy nghĩ một chút nói: “Khong có gì không đúng, hắn vốn chỉ ở trong hoàng thất, biểu hiện sợ hãi là chuyện thường.”

Ta lắc đầu nói: “Ta quyết không tin một người có thể ở trong khoảng thời gian ngắn phát sinh biến hoá khổng lồ tới như vậy.”

“Công tử hoài nghi Yến Nguyên Tông có vấn đề?”

“Ta thì không rõ, nhưng từ điiệu bộ, hình dáng, giọng nói không phát hiện điều gì dị thường.”

Tiêu Trấn Kỳ cười nói: “Công tử quá lo lắng rồi, trên đời này làm sao có người giống nhau như vậy.”

Ta thở dài nói: “Hy vọng là ta đã đoán sai.”

Tiêu Trấn Kỳ nói: “Nếu quả thật như công tử nói, Tinh Hậu dùng thế thân thay thế Yến Nguyên Tông, như vậy thì nàng không còn cố kỵ gì với Bạch Quỹ nữa, mà là thoải mái từ bỏ.”

Trong lòng ta chấn động, đúng là không ngoại trừ khả năng này, thảo nào hắn phản ứng lạnh nhạt với tin Yến Lâm chết, huống chi Tinh Hậu hành sự từ trước đến nay cẩn mật, nàng sẽ không để cho Bạch Quỹ dùng Yến Nguyên Tông uy hiếp nàng, tại sao nàng lại có thể đưa con trai vào miệng cọp?

Ta đứng lên nói: “Trước khi xuất chinh, ta phải đi gặp Yến Nguyên Tông.”

Đi tới doanh trướng của Yến Nguyên Tông, thì hắn đã thu thập sẵn sàng từ lâu, đang chuẩn bị lúc nào cũng có thể xuất phát.

Thấy ta, Yến Nguyên Tông có chút kinh hoàng đi tới, kéo cánh tay của ta nói: “Dận Không, ta đang muốn đi tìm ngươi, Bạch Quỹ bắt chúng ta theo quân xuất chinh, ngươi hãy nghĩ một biện pháo để trẫm rời đi.”

Ta mỉm cười nói: “Bệ hạ nói lời ấy sai rồi, lần này người ngự giá thân chinh, chính là cổ vũ sĩ khí đại quân, tạo quân uy vô thượng, nếu như ở phía sau rời đi, thì không khác gì lâm trận chạy trốn. Ở trong con mắt tướng sĩ, người còn chút uy tín nào nữa?”

Yến Nguyên Tông thở dài nói: “Ta … chỉ là không muốn ra chiến trường, nếu như nghĩ ra biện pháp ở lại Man Châu thành này, thì còn tốt hơn nên tiền phương.”

Ta cảm thán nói: “Bê hạ có từng nghĩ tới Cửu công chúa, nếu như không phải là vì Đại Tần, nàng cũng sẽ không xa giá tới Cao Ly, lại càng không phải chịu kiếp nạn như vậy, chắc là bây giờ còn yên lành mà sống trên đời …”
Ta cố ý tác động vào nỗi đau của hắn, lặng yên quan sát động tĩnh.

Yến Nguyên Tông thần tình buồn bã: “Lâm nhi thực sự là số phận nhiều gian truant, lúc trước ta nên phản đối mẫu hậu xa giá nàng sang Cao Ly.”
Trong lòng ta khẽ động, nếu nói Yến Nguyên Tông không phản đối Tinh Hậu đem Yến Lâm gả sang Cao Ly, đánh chết ta cũng không tin tưởng.

Ta hầu như có thể nhận định Yến Nguyên Tông này tám phần mười là giả mạo, ta nói bóng gió nói: “Thần ở Tần đô đã từng thấy qua một người vô cùng tương tự bệ hạ…”

Yến Nguyên Tông sắc mặt đột nhiên biến đổi, lập tức cười nói: “Biết …lại có chuyện trùng hợp như vậy sao?”
Ta đang muốn nói tiếp, thì đã nghe kèn lệnh bên ngoài, đại quân đang bắt đầu tập hợp.
Yến Nguyên Tông cuống quýt hướng ngoài trướng đi đến: “Ta phải nhanh chân xem kế hoạch của Bạch tướng quân.”
Ta nhìn theo bóng lưng của hắn, cố sức nắm chặt song quyền, một cảm giác bi thương dâng lên trong lòng ta.
Sự vô tình của Tinh Hậu đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của ta, ta đã bị nàng từ bỏ, Yến Nguyên Tông này chắc chắn không phải là thật.
Địa vị của ta trong lòng nàng cũng giống như Yến Nguyên Tông này, chỉ là một con mồi nhử Bạch Quỹ.
Ta buồn bã đi ra ngoài trướng, tuyết lúc này rơi rất nhanh, Yến Nguyên Tông bước thấp bước cao đi tới bên cạnh thị vệ, hắn lúc này tâm tình đã hoảng loạn rồi.

Lú đại quân gần xuất phát, tất cả đã trở thành đại cục, bây giờ vạch trần thân phận của hắn cũng không có cái gì tốt.

Bạch Quỹ nói không chừng sẽ thẹn quá hoá giận, đồng thời hạ thủ với ta và Yến Nguyên Tông, không nghi ngờ gì nữa, ta đã bị Tinh Hậu đưa vào trong khống cảnh.

Hi vọng của ta toàn bộ ký thác lên người của Bạch Quỹ, mong hắn chiến thắng Đông Hồ, thì ta và Yến Nguyên Tông giả mạo này còn có thể tiếp tục, nhưng nếu như hắn thất bại, ta không cách nào tưởng tượng ra số phận của hai chúng ta.

Tuyết lớn bay tán loạn, sắc trời âm u, 30 vạn đại quân Tần quốc đã chuẩn bị sắp xếp, bộ binh 15 vạn, thiết thương quân tam 3 vạn 5 ngàn, dẫn đầu đội ngũ, sau đó là 3 vạn Thiết kỵ binh, là chủ lực đập tan trận doanh của địch, 4 vạn 5 ngàn bộ binh, phân bố theo các “Trùng xa” cùng kụ binh đi tới, phụ trách tấn thê trận thế quân địch.

Ta và Yến Nguyên Tông ở trung tâm đội ngũ, phụ trách bảo hộ chúng ra chính la thân vệ đoàn của Bạch Quỹ, đây là 1 vạn quân tinh nhuệ do Lý Vệ phụ trách. Bọn họ mặc toàn áo giáp đen, trong đó có 2000 nỏ binh, 3000 Trường thương binh và 5000 trường đao binh, tất cả đều là kỵ sĩ dũng mãnh.

Ở phía trước chúng ta, Bạch Quỹ dẫn 3 vạn thần nỏ doanh, đây là loại nỏ tiên tiến nhất trong 8 nước, liên phát được 18 mũi, lực sát thương cực lớn. Cuối cùng là 2 vạn quân nhu binh, 1 vạn quân Kinh kỵ binh phụ trách đoạn hậu.
Đại quân xếp thành 3 trận thế, đồng loạt tiến về hướng Bắc Xuyên.

Từ khi phát hiện ra thân phận của Yến Nguyên Tông, ta lúc nào cũng bị vây kín trong phiền muộn.
Tiêu Trấn Kỳ cảm thấy được ta có sự khác thường, thấp giọng nói: “Là hàng giả?”

Ta gật đầu, Tiêu Trấn Kỳ sắc mặt nhất thời ngưng trọng. “Làm sao bây giờ?”

Ta thấp giọng nói: “Lúc này chỉ có để hắn tiếp tục nguỵ trang, mục tiêu của Bạch Quỹ đặt ở trên người hắn, nên sẽ không rời sự chú ý sang ta.”

Khi màng đêm buông xuống, chúng ta đã hạ trại cách Bắc Xuyên 10 dặm, Bạch Quỹ đứng ở trên tuyết lĩnh phía trước, nhìn về hướng Bắc Xuyên.

Ta lặng yên đi tới phía sau hắn nói: “Bạch tướng quân vì sao dừng lại ở chỗ này?”

Bạch Quỹ cười nói: “Bắc Xuyên thành tuy rằng địa lý hiểm yếu, thế nhưng thành trì diện tích rất nhỏ, nếu như hơn 30 vạn đại quân này tiến vào, thì chỉ sợ thành Bắc Xuyên bị phá cho tan hoang.”

Bạch Quỹ chỉ vào hướng Đông của Bắc Xuyên thành nói: “Nơi đó là Quần Lang Cốc, địa thế hiểm yếu, chính là con đường từ Đào Ấp phải đi qua để tới Bắc Xuyên thành, chỉ cần hai bên ở sơn cốc mai phục trọng binh, thì sẽ đơn giản mà ngăn đại quân Đông Hồ.”

Hắn vè hướng Bắc Bắc Xuyên nói: “Phòng thủ sẽ được thiết lập ở con đường lớn này, ở đây vùng đất bằng phẳng, sẽ không có gì cẳn trở, đại quân từ Truân Lưu tới, thì sẽ quyết chiến với chúng ta ở chỗ này.”
Lúc này có hai con tuấn mã từ phía sau chạy như bay tới, hoá ra là hai thống lĩnh đi tiên phong.
Hai người tới trước mặt Bạch Quỹ xoay người xuống ngựa, lớn tiếng nói: “Bạch tướng quân! Việc lớn không tốt!”
Bạch Quỹ không vui nói: “Chuyện gì mà kinh hoảng như vậy?”
Tiên phong doanh thống lĩnh Tông Hào tràn ngập tức giận nói: “Thành chủ Bắc Xuyên thành Triệu Thanh Đào cự tuyệt cho tiên phong doanh vào thành!”
“Cái gì?”

Bạch Quỹ mở to hai mắt, trong ánh mắt lộ vẻ kinh dị.
Tông Hào nói: “Cái tên hỗn trướng này nói, đó là vì an nguy của bách tính trong thành, nên không thể cho đại quân chúng ta vào thành.”

Bạch Quỹ cả giận nói: “Tên hỗn đản này to gan bằng trời, lại dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, chẳng nhẽ hắn không biết Hoàng thượng ở trong đại quân hay sao?”

Tông Hào nói: “Hắn nói, để phòng thủ thành, thì cho dù hoàng thượng có tới, hắn cũng chỉ còn cách làm như vậy.”
Bạch Quỹ nổi giận gầm lên một tiếng, bước nhanh tới hướng toạ kỵ, nhưng đi tới gần thì hắn đột nhiên thay đổi, trầm ngâm nói: “Triệu Thanh Đào không bao giờ có lá gan lớn như vậy, nhất định có người ở phía sau sai xử.”
Tông Hào nói: “Chúng ta làm sao bây giờ, lui về Man Châu hay ở chỗ nàu ngăn đại quân Đông Hồ?”
Bạch Quỹ nói: “Nếu như ta lui về, thì không phải là dâng tặng Bắc Xuyên cho quân Đông Hồ hay sao?”
Hắn ở tại chỗ đi hai bước, hạ lệnh: “Tông Hào, ngươi suất lĩnh tiên phong doanh lưu ý phương hướng hai cánh của Hồ quân.”
Tông Hào lĩnh mệnh rời đi.
Bạch Quỹ hướng Lý Vệ nói: “Truyền lệnh xuống, cắm trại tại chỗ, triệu tập chúng tướng ở Tuyết Khâu.”

Không bao lâu, các tướng lĩnh trong các doanh đều tập trung trên Tuyết Khâu, Yến Nguyên Tông dường như đã nhận ra điều dị thường, gọi giám quân tới.
Hắn hoang mang rối loạn nhìn hướng Bạch Quỹ nói: “Bạch tướng quân … nghe nói, chúng ta không cách nào vào được thành?”

“Bệ hạ tin tức thật linh thông!”

Yến Nguyên Tông run giọng nói: “Nếu nhu vậy tại sao chúng ta không trở về Man Châu? Chẳng lẽ lại xây dựng doanh trại ở nơi băng thiên tuyết đại này?”

Bạch Quỹ cười lạnh nói: “Bệ hạ chớ quên, mỗi một tấc đất ở đây đều là của người, 30 vạn binh sĩ đang bảo vệ thiên hạ Đại Tần.”

Yến Nguyên Tông cười một chút, hồi lâu mới nói: “Thế nhưng…chỉ vì một Bắc Xuyên mà đặt đại quân trong hoàn cảnh khó khăn như vậy thì thật là một hành động không sáng suốt…”

Bạch Quỹ cười ha hả: “Bệ hạ từ bao giờ hiểu được binh pháp vậy?”
Ngôn từ châm chọc Yến Nguyên Tông, Yến Nguyên Tông cúi đầu, thần tình xấu hổ tới cực điểm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN