Tâm Đầu Hảo
Chương 20-1: Đừng nhúc nhích (1)
Hô hấp ở mũi Lạc Thời đều là mùi hương trên người Chu Trạch Đình, cái mùi hương mê hoặc này cứ quấn quanh trong đầu cô, cô thấp con ngươi, Chu Trạch Đình nghiêng người. Áo khoác tây trang trên người được để trên đùi cô, bởi vì lúc cô nhấc chân, cặp đùi trắng nõn bị lộ ra ngoài. Vì thế trên người anh chỉ còn lại chiếc áo sơ mi cùng tông với màu da, hai nút ở cổ được mở ra, ánh mắt cô lướt qua một mảng nhỏ da thịt trên người anh, sườn mặt đỏ ửng, ngay cả hơi thở cũng hơi rối loạn.
Cô không được tự nhiên giật giật chân phải.
Chu Trạch Đình thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích.” Năm ngón tay hơi nắm chặt, giữ chân cô.
Lạc Thời thu lại tâm trạng, nghe lời không hề nhúc nhích, cụp mắt nhìn.
Ngón tay anh thon dài, nhẹ nhàng hợp lại, hoàn toàn đem mắt cá chân cô bao lại, sức lực chứa đựng trong lòng bàn tay của người đàn ông vừa mạnh vừa vững vàng.
Cô yên lòng, toàn bộ tâm ý đều nghiêm túc đặt trên sườn mặt Chu Trạch Đình, bỗng dưng anh giương mắt lên, cùng cô đối diện.
Đôi đồng tử bên trong đen kịt một mảnh sâu thẳm, phản chiếu lại bóng dáng của cô.
Lạc Thời hít thở.
Nghe thấy Chu Trạch Đình gọi cô: “Lạc Thời.” Giọng nói trầm thấp lạ thường, âm thanh quyến rũ chết người. Như là rượu ngon ngâm nhiều năm, toàn bộ thể xác và tinh thần cô đều bị hấp dẫn, trái tim cảm thấy ngứa ngáy.
Từ lúc lần đầu tiên gặp anh, cô liền biết mỗi chỗ trên dưới cơ thể người đàn ông này đều là cửa tử của cô.
Biết rõ sẽ nghiện nhưng lại không nỡ vứt bỏ.
Lạc Thời ngơ ngẩn hãm vào cặp mắt kia, cho đến khi mắt cá chân truyền đến cơn đau, cùng với chỗ xương bị trật “Ca” một tiếng rất nhỏ, cơn đau chỉ trong nháy mắt, lúc sau chỗ mắt cá không có gì khác thường.
Hóa ra vừa nãy là dời sự chú ý của cô.
Lạc Thời hoàn hồn, lắc đầu đem tâm tư nhỏ trong lòng mình thu hồi lại.
Lực không nhỏ, Chu Trạch Đình ngước mắt nhìn cô.
Miệng Lạc Thời lập tức căng thẳng, lưng dựa vào ghế, không động đậy.
Chu Trạch Đình cúi đầu, buông mắt cá chân cô ra, từ trong túi tiện lợi lấy một chai rượu thuốc, vặn nắp chai, mùi của rượu thuốc khá nồng, chốc lát trong xe đều là mùi gắt mũi.
Anh không khó chịu, đổ một chút ra lòng bàn tay, vươn tay trái.
Lạc Thời hiểu ý đem chân lần nữa để trên tay anh, nhìn anh bôi rượu thuốc ở chỗ sưng đỏ, lòng bàn tay chắc nịch làm cho lực xoa bóp vừa phải, rất thoải mái.
Cô nhìn, vành tai đều hồng, giọng nói phát ngứa, muốn nói, muốn nói chuyện với anh, nhưng trong lòng một mảng trống rỗng, lực chú ý đều đặt trên đôi tay đẹp đến quá đáng kia.
Thật lâu sau, Lạc Thời mới tìm về giọng nói của chính mình, nói: “Anh Trạch Đình, cảm ơn anh.”
Chu Trạch Đình cảm thấy đã ổn, “Ừm” một tiếng, mới buông cổ chân cô xuống.
Cô vội vàng đưa khăn ướt cho anh, “Lau tay đi anh.”
Chu Trạch Đình nhận lấy, mở ra, mùi hương hoa anh đào nhàn nhạt, lau qua một lần, mở cửa xe đi đến cách đó không xa, bỏ túi rác trên tay vào thùng rác.
Lần nữa ngồi vào trong xe, anh cài dây an toàn, hỏi cô: “Đưa em về nhà đúng không?”
“Trở về đoàn phim ạ.” Buổi trưa cô đi hơi lâu, đoán chừng đạo diễn sẽ xụ mặt cho xem.
Chu Trạch Đình thay đổi hướng, không phản bác, chỉ dặn dò cô một câu đơn giản: “Lúc đóng phim nhớ để ý đến chân.”
“Dạ biết.”
Trên đường trở về, vì anh không biết chỗ quay phim, nên Lạc Thời chỉ đường cho anh. Vì thế trong xe toàn là giọng nói của cô “Rẽ phải” “Rẽ trái ở đèn xanh đèn đỏ phía trước”, không khí tốt lên chút.
Mặc dù dọc đường đi Chu Trạch Đình không nói nhiều lời.
Mười phút sau, xa xa thấy nhân viên công tác của đoàn phim, cô nói anh dừng xe.
Lạc Thời cầm áo khoác tây trang của anh, quay đầu nói: “Cảm ơn anh đã giúp em, ngày nào đó em lại mời anh đi ăn bữa cơm được không?”
Chu Trạch Đình không trả lời, chỉ đem túi thuốc đưa cho Lạc Thời, tầm mắt bình tĩnh dừng trên mặt cô, giống như biết được tính toán của cô, nói: “Không cần.”
“Ồ.”
Cô không nhìn thấy ánh mắt của Chu Trạch Đình, thất vọng nhận túi thuốc, vừa định đứng dậy, áo khoác trên đùi ma sát với làn da lành lạnh, ánh mắt Lạc Thời khôi phục lại thần thái.
Vội vã nói câu: “Vâng, tạm biệt anh Trạch Đình.”
Chu Trạch Đình nghe được giọng điệu khác thường của Lạc Thời, còn không kịp kinh ngạc, thì thấy tay trái cô giữ váy, mở cửa xe, nhanh chân bước xuống xe.
Cô xuống xe, đóng cửa, đứng ở ngoài, vẫn chưa đi.
Anh dựa thân mình lên ghế lái, ánh mắt lạnh lùng dò xét bên ngoài.
Lạc Thời ôm áo khoác của anh trong ngực, nét mặt giảo hoạt như tiểu hồ ly, lông mày nhướng lên, đôi mắt cong cong: “Anh Trạch Đình, cái áo này chờ em giặt sạch rồi trả cho anh nha, ừm… Tạm biệt.”
“Không…..” Còn một chữ chưa kịp nói, thì thấy cô đã đi rất xa.
Chu Trạch Đình: “…..”
– –
Buổi tối Lạc Thời đi theo Lạc Mi Mi trở về tiểu khu.
Khi đi ngang qua một tiệm giặt ủi, cô nói Lạc Mi Mi dừng xe.
Lạc Mi Mi nhìn thấy áo khoác trong ngực Lạc Thời, vẻ mặt ranh mãnh nói: “Tình huống gì đây? Sao lại có áo khoác của đàn ông?”
Cô đỏ mặt, vội vàng xuống xe, đem áo khoác vào tiệm giặt ủi.
Trở lại trên xe, Lạc Mi Mi phát huy sự hóng hớt của phụ nữ, trên đường đi nói không ngừng nghỉ.
Lạc Thời một câu cũng không nói.
Qua hai ngày, chân cô đã khỏi hẳn, Lạc Mi Mi hét to phải chúc mừng, đặt một phòng ở Lâm Giang lâu, lái xe chở cô đi ăn cơm.
Lúc chờ đồ ăn lên, Lạc Thịnh gọi điện thoại cho cô.
Trong phòng chỉ có hai người, nên cô không ra ngoài nghe điện thoại, cố gắng ngăn chặn Lạc Mi Mi đang muốn tiến lên.
Lần trước cô ấy nghi ngờ cô đang cùng người đàn ông nào đó kết giao, vừa thấy cô nghe điện thoại, theo phản xạ thần kinh liền áp tai vào điện thoại.
Lạc Thời không để ý, mở miệng nói: “Alo, anh.”
Nghe thấy giọng Lạc Thịnh, vẻ mặt ghét bỏ quay đi, chưa kịp đi thì nghe bên kia nói: “Bây giờ, Lạc Mi Mi có ở cạnh em không?”
Cô vừa định nói “Có”, thì thấy Lạc Mi Mi làm động tác suỵt với cô, cô vội vàng sửa lại.
“Không… Không có.”
Lạc Mi Mi ban đầu có ý định thối lui, nhưng giờ lại tiếp tục dán tai vào điện thoại.
Nghe lén.
Lạc Thịnh dừng lại một chút rồi nói: “Ngày mốt anh đính hôn, nếu em bận thì không cần vội trở về.”
Đính hôn?
Tin tức này có chút bất ngờ, cô nhớ rõ anh trai cô không có bạn gái, vì sao mình mới rời thành phố C nửa tháng, Lạc Thịnh đã đính hôn.
Cô còn muốn hỏi rõ tại sao lại như thế, Lạc Thịnh nói: “Chuyện này rất phức tạp, chờ đến lúc đó anh sẽ nói cho em nghe.”
“Ồ.”
Lạc Thời ngơ ngẩn mờ mịt cúp điện thoại.
Đang định cùng Lạc Mi Mi tiêu hóa tin này, quay đầu thấy so với cô Lạc Mi Mi còn đờ đẫn hơn.
Lạc Thời quơ quơ tay vài cái, cô ấy mới hồi phục tinh thần.
“Chị Mi Mi, chị không sao chứ?”
Lạc Mi Mi vẫn có chút hoảng hốt, “Chị không sao.”
Sau khi đồ ăn lên, Lạc Thời còn đang suy nghĩ về chuyện đính hôn của Lạc Thịnh, nghĩ tới lời anh nói nếu cô không rãnh thì không cần phải trở về.
Cô cẩn thận phỏng đoán ý tứ Lạc Thịnh.
Ý tứ của anh là lần đính hôn này chỉ là hình thức thôi, không quá quan trọng?
Bằng không, vì sao Lạc Thịnh lại nói cô không cần trở về.
Càng nghĩ càng thấy là hợp lý, đang muốn nói với Lạc Mi Mi một tiếng, thì thấy trên tay Lạc Mi Mi đang cầm bình nước chanh đổ vào ly, chẳng qua là không biết ly nước đã đầy.
Lạc Thời duỗi tay đè tay cô ấy, “Chị Mi Mi, chị thật sự không sao chứ? Ly nước đầy rồi.”
“A a, chị không thấy, không thấy.”
Lạc Thời hoài nghi nhìn cô ấy, Lạc Mi Mi vỗ vỗ tay cô, hỏi: “Ăn no chưa? Nếu no rồi thì chúng ta về nhà đi.”
Nói xong, không chờ Lạc Thời trả lời, đứng dậy đi ra bên ngoài.
Cô vội đứng dậy đi theo Lạc Mi Mi.
Trên đường về nhà, cô đi đến tiệm giặt ủi lấy áo khoác Chu Trạch Đình. Khi trở lại trong xe, sắc mặt Lạc Mi Mi đã tốt hơn chút.
Lạc Thời cũng không nghĩ nhiều, về phòng đặt áo khoác vào trong tủ quần áo, chờ ngày nào đó đem trả cho anh.
Rạng sáng, cô đi xuống bếp lấy nước, lúc quay lại phòng mơ mơ màng màng thấy phòng Lạc Mi Mi còn sáng đèn sáng.
Chờ cô nhìn kỹ, phòng lần nữa khôi phục một mảnh tối om.
Ngày hôm sau Lạc Mi Mi đi đến đoàn phim, hết thảy đều rất bình thường.
Cho đến ngày Lạc Thịnh đính hôn. Ngày đó cô có rất nhiều cảnh quay, ban đầu cô cũng thử xin đạo diễn cho nghỉ, nhưng đạo diễn cái gì cũng không nói, cô đành từ bỏ.
Nhưng thật ra trên bốn phía trên Weibo đều đưa tin, người đứng đầu tập đoàn tài chính Lạc thị thành phố C đính hôn với thiên kim Tần gia, bắt đầu từ sáng đến tận tối mới hạ nhiệt.
Khi cô kết thúc công việc, cầm điện thoại nhìn tin tức trên Weibo, anh trai Lạc Thịnh một thân tây trang khí chất, người đứng bên cạnh tao nhã xinh đẹp.
Bàn về tướng mạo mà nói, rất xứng đôi.
Nhân viên công tác đem một chùm chìa khóa đưa cho cô, Lạc Thời nhận lấy, hỏi anh ta: “Chị Mi Mi đâu?”
“Biên kịch Lạc nói buổi tối cô ấy có việc, bảo chị về trước, không cần phải đợi.”
Dù như thế, nhưng trên đường trở về cô cũng gọi cho Lạc Mi Mi.
Bên kia điện thoại có chút ồn ào, miễn cưỡng lắm mới có thể nghe được giọng cô ấy.
“Chị không sao đâu, tối nay sẽ tự lái xe về.”
Cô còn muốn nói chuyện, nhưng điện thoại đã bị cúp, không còn cách nào khác, cô chỉ có thể về tiểu khu trước.
Rạng sáng 2 giờ, điện thoại Lạc Thời reo lên.
Cô mơ mơ màng màng ngồi dậy, híp mắt nhấn nghe điện thoại, một phút trôi qua, bỗng nhiên tỉnh táo.
Cúp điện thoại, vội vàng rời giường, xuống lấy lái xe đến bệnh viện.
– –
Trung tâm bệnh viện thành phố.
Lạc Thời đẩy cửa phòng bệnh, nhìn thấy cánh tay bó thạch cao xủa Lạc Mi Mi, khuôn mặt tái nhợt nằm trên giường. Thấy cô tới, còn khẽ cười với cô.
“Chị Mi Mi, chị đánh nhau với ai thế?”
Lạc Mi Mi còn chưa nói chuyện, giường bệnh bên cạnh có người trả lời thay.
“Cô ấy đánh nhau? Cô ấy chính là tự mình tìm đến, quán bar xảy ra xung đột mọi người đều chạy ra bên ngoài để trốn, còn cô ấy một mình đi vào trong, không có ai đánh cô ấy cả.”
Lạc Thời nghi hoặc nhìn cô, cô ấy cầm áo khoác trên giường bệnh lên, “Tôi là bạn cô ấy, nếu cô đã đến rồi, thì tôi đi trước đây.”
Lạc Thời gật đầu.
Có điều cô gái kia lại đến trước mặt cô hỏi, “Chính là vì cô…..”
Lời còn chưa nói xong, Lạc Mi Mi thấp giọng khụ một tiếng, người đó nhún vai không thèm nói chuyện liền bỏ đi.
Cô ngồi trước giường bệnh, sờ trán của cô ấy, “Chị Mi Mi, hai ngày nay chị bị sao vậy?”
Lạc Mi Mi quay đầu, sa sút hiếm thấy, hơi hé miệng muốn nói, do dự thấp giọng: “Bây giờ chị muốn ngủ một chút, được không?”
Lạc Thời thấy cô không muốn nói, cũng không ép, đắp chăn cho cô rồi ngồi trên ghế trông chừng.
Hôm sau, điện thoại reo lên đánh thức cô.
Lạc Thời giảm âm lượng, ra phòng bệnh nhận điện thoại.
Qua hai phút, cô cầm điện thoại vào phòng, Lạc Mi Mi đã tỉnh.
Lạc Thời rót cho cô ấy ly nước, thuận tiện đưa điện thoại, nói: “Điện thoại của Lạc Thịnh.”
Ngón tay Lạc Mi Mi hơi khựng lại, nhận lấy, đặt bên tai, không nói gì, chờ bên kia nói xong, thì mới nói, “Lạc Thịnh, anh có thấy phiền hay không!”
Sau đó dứt khoát cúp điện thoại.
Lạc Thời nhìn thần sắc của cô ấy, đánh giá nói: “Chị Mi Mi, chị cùng anh trai em cãi nhau à?”
Khi còn nhỏ, cô cùng anh thường xuyên cãi nhau, loại tình huống này cũng chắc đến tám chín phần.
Lạc Mi Mi không trả lời, thật lâu sau mới buồn bã nói: “Không cãi nhau, nhưng chính là tuyệt giao.”
Lạc Thời: “……”
Buổi sáng, cô quay về đoàn phim.
Giữa trưa đặt đồ ăn ở khách sạn, cô bỏ cơm vào hộp giữ ấm, định đem qua cho Lạc Mi Mi.
Tới bệnh viện, Lạc Thời đứng chờ thang máy.
Trong đầu đang suy nghĩ đến đột cùng vì chuyện gì mà có thể làm Lạc Mi Mi cùng Lạc Thịnh tuyệt giao, không chú ý phía ai có một người chậm rãi bước tới.
Lời edit: Chương này dài lê lết luôn đó quý dị ơi, nên t chia thành hai phần nhaaaa. Love u ❤️
Spoil: Bắt đầu từ chương này trở đi sẽ có biến cho cp double Lạc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!