Tâm Đầu Hảo
Chương 33: Mời cơm
Đáy lòng Lạc Thời trống rỗng, kết quả này cô đã dự đoán được, chẳng qua tới hơi sớm, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.
Lạc Thịnh từng nói qua lúc Chu Trạch Đình học đại học, đúng chuẩn là nam thần cao lãnh, những cô gái theo đuổi theo anh mỗi người một vẻ, chỉ là đến cuối cùng không ai được anh để vào mắt, cho nên cô không thể quá đau lòng, dù sao so với những cô gái đã từng theo đuổi anh, cô cũng không có gì gọi là ưu tú.
Cô tự trấn an mình cho tốt, vỗ vỗ gương mặt bị gió thổi có chút cứng đờ, đứng lên đi đến cửa hàng tiện lợi đối diện.
Cô muốn mượn điện thoại, gọi Lạc Mi Mi lại đây đón cô.
Bên trong cửa hàng tiện lợi là một nữ sinh, nhìn dáng vẻ chắc là sinh viên đại học đi làm thêm, nhận ra cô, muốn cô ký tên. Lạc Thời ký lên quyển vở mà cô gái nhỏ đã đưa, sau khi đưa lại cho cô ấy, chỉ chỉ điện thoại, lễ phép hỏi: “Có thể cho chị mượn điện thoại được không?”
Cô gái ngay lập tức đưa điện thoại của mình ra, cười tủm tỉm ý bảo gọi bao lâu cũng được.
Lạc Thời nói cảm ơn, đi ra ngoài cửa hàng gọi vào máy bàn ở nhà, chỉ là đổ chuông hồi lâu mà không có ai bắt máy.
Chẳng lẽ Lạc Mi Mi còn đang ngủ?
Cô cúp điện thoại, lần nữa gọi vào điện thoại cô ấy.
Đổ chuông hai tiếng, sau đó được bắt máy.
Giọng nói mệt mỏi của Lạc Mi Mi vang lên trong microphone, “Alo? Ai vậy?”
“Chị Mi Mi, là em, bây giờ chị có đang ở nhà sao? Có thể tới đây đón em được không?”
Nghe vậy, tinh thần Lạc Mi Mi được nâng lên, “Hả? Em dùng điện thoại của ai vậy? Không phải em đi xem phim cùng Chu Trạch Đình à? Cậu ta không đưa em về? Không đúng, lúc nãy em lái xe đi mà? Sao còn muốn chị đến đón?”
Nói về chuyện này, ngữ khí Lạc Thời buồn rầu: “Chị Mi Mi, em cũng không biết nên nói sao nữa, trước mắt chị có thể đến đón em được không? Về nhà em sẽ kể tỉ mỉ rõ ràng cho chị.”
Bên kia Lạc Mi Mi lập tức từ trên giường bật dậy, nghe giọng nói Lạc Thời liền biết đã có chuyện, cô hỏi: “Bây giờ em đang ở đâu?” Cô định chân trần đi đến ban công nói chuyện, thì có cánh tay rắn chắc đè cô xuống, còn kèm theo một tiếng lẩm bẩm bất mãn, Lạc Mi Mi quay đầu, che điện thoại nhỏ giọng nói: “Anh nha, buông ra đi, em gái anh đang cầu cứu em đó.”
Tóc Lạc Thịnh lộn xộn rơi rớt trên trán, đôi mắt tinh xảo nhắm lami, giọng nói phát ra tiếng cười trầm thấp, “Em quản nhiều như vậy làm gì? Chuyện của Chu Trạch Đình và em ấy thì cứ để hai người bọn họ tự giải quyết đi, ngoan –“
Nói xong, ôm eo cô, nhanh chóng ấn vào trong ngực mình.
Lạc Mi Mi thở hổn hển, dùng sức đẩy anh ra, nhưng sức lực của Lạc Thịnh là do rèn luyện lâu dài mà có sao cô có thể so được, hai tay nhéo eo cô đè dưới thân mình, tránh khỏi tay cô trực tiếp ấn nút tắt máy.
Cô cùng anh dây dưa, thoáng thấy, trừng mắt nói: “Lạc Thịnh, anh đừng tắt.”
Mũi Lạc Thời hồng hồng, đợi một hồi không nghe tiếng Lạc Mi Mi, đang muốn thúc giục, thì bên kia truyền đến giọng nói của cô ấy, “Lạc Thịnh, anh!” Sau đó điện thoại bị cúp.
Lạc Thời: “…..”
Khi nào thì Lạc Mi Mi và anh trai ở cùng nhau?
Cô che mặt, suy nghĩ một lúc, lần nữa gọi lại cho Lạc Mi Mi, cô không cố ý phá hai người bọn họ, nhưng mà cô không biết phải trở về như thế nào.
Chỉ là bên kia không cho cô cơ hội, điện thoại Lạc Mi Mi đã khóa máy.
Cô nghĩ nghĩ, thử gọi qua cho anh trai cô.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau –“
Lạc Thời: “…..”
Lạc Thịnh thật sự là anh trai cô đó.
Bất đắc dĩ, quả thực ở đây cô không quen biết ai nữa, cô vào cửa hàng trả lại điện thoại cho cô gái, lần nữa nói cảm ơn.
Cô ấy thấy sắc mặt cô hơi kém, quan tâm hỏi câu, “Chị có ổn không? Cần em giúp gì không?”
Lạc Thời vẫy vẫy tay, ra khỏi cửa hàng tiện lợi, tìm ghế dài bên đường ngồi xuống.
Cô không còn cách nào, những người quen biết mà cô nhớ rõ số điện thoại, cũng chỉ có Lạc Mi Mi, Lạc Thịnh, còn có Chu Trạch Đình, nhưng bây giờ sao cô có thể gọi cho anh chứ.
Thật phiền phức.
Cô cởi giày cao gót, đôi mắt dừng ở màn hình LED ở tòa nhà cao tầng đối diện, trên màn hình đang chiếu quá trình phát triển của một thương hiệu xa xỉ.
Ba phút ngắn ngủi, video kia kết thúc, ở cuối đã phát quảng cáo về một cuộc thi tìm ra người phát ngôn.
Lạc Thời không có hứng thú, cúi đầu nhìn chằm chằm áo khoác đến phát ngốc.
Cũng không biết qua bao lâu, trên cổ cô có hơi thở ẩm ướt, cô hồi phục tinh thần, ngẩng đầu thì phát hiện bên cạnh có một chú chó ngồi xổm, hai mắt mở to nhìn chằm chằm cô, le lưỡi thật dài, đột nhiên xuất hiện một chú chó cô bị dọa sợ, vội vàng đứng lên, áo khoác trong ngực không cẩn thận rơi xuống đất.
Lạc Thời đứng bên cạnh chiếc ghế, không dám nhúc nhích, bởi vì con chó sẽ di chuyển theo cô, cô gấp đến sắp khóc.
Không biết nó có cắn người không nữa, ánh mắt cô hỗn loạn, bước chân dịch qua bên phải một chút, con chó lập tức đứng dậy, phe phẩy cái đuôi, hé miệng nhìn dáng vẻ là muốn chạy qua chỗ cô.
Cô sợ đến mức sắc mặt trắng đi vài phần, bị chó cắn rất đau….. Đau nha.
Nó cảm thấy hứng thú với Lạc Thời, vươn người nhảy lên người cô, trái tim cô gần như đã nhảy lên cổ họng, một tiếng hét chói tai vang lên trên con đường tịch mịch.
Nghe tiếng hét chủ chú chó lập tức chạy đến kéo nó đang vây quanh ở cẳng chân Lạc Thời ra, thấy mặt cô không một còn giọt máu, người đó ôm con chó nói xin lỗi: “Thật sự rất xin lỗi, Tiểu Bao thích giỡn với người khác, nó không hung dữ cũng không cắn người, làm cô sợ rồi, thật sự vô cùng ngại.”
Cô vẫn còn sợ hãi, đứng ngốc ở đó, chủ chú chó thấy thế có một chút lo lắng, tuy trên người cô không có chỗ nào bị chảy máu, nhưng bị hoảng sợ quá mức cũng không tốt, anh ta vội hỏi cô: “Cô không sao chứ? Có muốn đến bệnh viên xem một chút không?”
“Bệnh viện hả? Không cần đi, tôi không sao…..” Lạc Thời nghe thấy hai từ bệnh viện thì hồi phục lại tinh thần, cúi đầu để cho người đó đi.
Chờ đến khi con chó bị chủ nhân lôi đi xa, cô mới chậm rãi bước lên cong eo, duỗi tay muốn nhặt áo khoác rơi trên mặt đất lên, chỉ là không chờ cô chạm vào, thì đã được một bàn tay mảnh khảnh nhặt lên.
Cô chạm vào khoảng không, nâng thân mình lên, thấy tay Chu Trạch Đình cầm chiếc áo, mặt mày trầm thấp nhìn cô.
Trên đường các ánh đèn lần lượt sáng lên, rõ ràng bóng đêm vẫn chưa đến, nhưng trên đường được trang trí bởi ánh đèn nhiều màu sắc như là một thế giới của màu sắc sặc sỡ.
Lạc Thời nhớ tới lời nói của anh, khóe mắt lại bắt đầu phiếm hồng, cô hơi xoay đầu, không muốn cho anh thấy cô yếu mềm, giọng nói buồn bực: “Anh tới đây làm gì?”
Chu Trạch Đình bước lên ngồi lên ghế, quần tây tùy ý bao bọc lấy đôi chân dài, cầm chiếc áo trên tay được để một bên, anh liếc khuôn mặt quật cường của Lạc Thời, trầm ổn nói: “Đưa em về nhà.”
Cô nói không đúng với lòng: “Không cần.”
“Thật không cần?”
Lạc Thời hơi bĩu môi, không nói chuyện.
Anh nhìn kỹ cô, ngũ quan tinh xảo đều bị ánh đèn bao phủ, cái miệng nhỏ bướng bỉnh, đột nhiên anh đứng lên, thân mình ngăn trở ánh đèn, cô đứng trong bóng của anh.
Bất an quay quanh cô.
Miệng cô cứng nói không cần anh đưa về, nhưng đáy lòng sợ anh đi thật, nếu vậy cô sẽ phải lưu lạc ở đầu đường một đêm.
Bỗng nhiên, Chu Trạch Đình xoay người.
Dứt khoát lưu loát.
Chóp mũi Lạc Thời chua xót, đuôi mắt yếu ớt không chịu nổi tổn thương, môi dưới bị hàm răng trắng cắn chảy máu.
Bước chân anh dừng lại, xoay người, đôi mắt lạnh như tuyết liếc cô, “Còn không đi theo.”
Trong giọng nói mơ hồ mang theo chút cảnh cáo.
Làm như muốn nói đây là lần cuối cùng, nếu cự tuyệt thì thật sự sẽ ném cô ở chỗ này.
Lạc Thời nhìn anh, Chu Trạch Đình không né tránh, hai phút sau, anh lần nữa xoay người đi về phía trước.
Tấm lưng kia rất kiên quyết, cô dậm dậm chân, cầm áo khoác từ trên ghế lên rồi đi theo.
Buổi tối ở thành phố L, nhiệt độ giảm xuống, toàn thân cô mang theo hơi lạnh ngồi vào trong xe.
Chu Trạch Đình mở điều hòa, máy sưởi chậm rãi đuổi đi hơi lạnh trên người cô, tràn ngập cả khoang xe, thật là ấm, chỉ là có chút buồn.
Lạc Thời hạ cửa sổ xuống, không nói một lời.
Chu Trạch Đình cũng vậy.
Hai người đều ở trong thế giới riêng của mình, không ai muốn nói chuyện với ai.
Theo xe chạy gió lạnh từ từ tiến vào, lạnh thấu xương, cô cúi đầu vuốt áo khoác, nhớ tới anh chỉ mặc mỗi áo sơ mi, vẫn là duỗi tay nâng cửa kính lên.
Chu Trạch Đình nhìn qua Lạc Thời, cô vội cúi đầu làm bộ vỗ về chơi đùa vết bẩn trên chiếc áo khoác.
Ở trên cổ áo, bị chú chó kia đóng dấu bằng hai dấu chân, bùn đất dính trên áo hết sức chói mắt.
Anh thu hồi mắt, nói: “Không cần phủi, ném đi.”
Lạc Thời “Ồ” một tiếng, đôi tay lại không nghe đầu óc sai khiến, cứ tiếp tục nhẹ vỗ lên chiếc áo, từng âm thanh thật nhỏ vang lên trong xe.
Chu Trạch Đình: “…..”
Buổi chiều 5 giờ, là thời gian tan làm, trên giao lộ tập hợp một hàng dài xe cộ, Chu Trạch Đình dừng xe chờ đèn đỏ.
Lúc này trong xe quá mức yên tĩnh, hô hấp của hai người đều trở nên rõ ràng dễ dàng nghe được.
Anh híp mắt quan sát phía trước, một lát sau, anh kêu tên cô, “Lạc Thời.”
“…..”
Im lặng.
Anh nghiêng mắt nhìn qua.
Cô gái nhỏ dựa vào cửa xe mà ngủ thiếp đi, giấu sườn mặt sau mái tóc, chỉ lộ ra chiếc mũi thẳng tắp, trắng nõn mượt mà.
Đáy mắt Chu Trạch Đình hiện lên tia bất đắc dĩ, duỗi tay chỉnh độ ấm điều hòa lên cao.
Cho đến khi xe khởi động lần nữa, đôi mắt cô giấu sau tóc nheo lại mở ra, nhiệt độ rất cao, chóp mũi cô toát ra chút mồ hôi, chỉ là cô không muốn lại nghe những lời anh càm ràm khi cô đi lạc, cứ mỗi khi ở bên anh cô cảm thấy chột dạ.
Xe chạy hai mươi phút, Chu Trạch Đình dừng xe.
Lúc này Lạc Thời cũng chậm rãi “Tỉnh”, con ngươi hơi phiếm nước, gương mặt bị nhiệt độ hun đến hồng hồng, còn xinh đẹp hơn má hồng, cô giương mắt nhìn đường phố phồn hoa bên ngoài, nghi hoặc nói: “Khách sạn?”
Bảo vệ khách sạn chạy đến hỏi anh có muốn dừng xe không, anh trả lời không cần.
Lạc Thời hỏi lại, “Đưa em đến khách sạn làm gì?”
Đôi mắt đen trầm liếc cô, “Em gọi điện thoại cho Lạc Mi Mi thì sẽ biết.”
Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, hướng điện thoại ra cửa sổ.
Lúc này điện thoại Lạc Mi Mi đã mở máy, khi bắt máy, đầu tiên cô ấy xin lỗi vì hành động buổi chiều, còn có chút ngượng ngùng nói: “Thời bảo bối, chị có việc phải về thành phố C, chiều mai sẽ trở lại.”
Lạc Thời: “….. Chị Mi Mi, chị không gửi chìa khóa cho bảo vệ tiểu khu à?”
Lạc Mi Mi: “Chị đi vội quá, nên quên mất.”
“…..”
“Hôm nay em ở lại khách sạn đi, ngày mai chị về.”
Lạc Thời buồn rầu cúp điện thoại, toàn thân cảm thấy phát bực vì bản tính trọng sắc khinh muội của Lạc Mi Mi.
Chu Trạch Đình còn cố tình ở một bên nói: “Tối nay em ở chỗ này đi, khách sạn rất an toàn, cần gì thì cứ gọi giám đốc đưa lên.”
Cô ngẩng đầu hướng ra ngoài nhìn tên khách sạn, hỏi anh: “Khách sạn nhà anh?”
Chu Trạch Đình gật đầu.
Lạc Thời dựa lưng lên ghế, mang theo chút tùy hứng nói: “Em không muốn ở khách sạn, em muốn về nhà.”
Biểu tình anh không thay đổi, “Đừng nháo, Lạc Mi Mi không ở nhà, em không có chìa khóa, tạm ở đây một đêm đi.”
Lạc Thời: “Không muốn ở khách sạn.”
Chu Trạch Đình hỏi cô: “Vậy em muốn ở đâu?”
Cô buột miệng thốt ra, giống như đang chờ anh nói ra câu này, “Nhà anh.”
Tay lấy điếu thuốc của anh ngừng lại, giương mắt nhìn về phía cô, ánh mắt sâu không lường được, “Thật sự?”
Tâm Lạc Thời cứng lại, đảo mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm cái gì đó, sau đó bỏ lại áo khoác trên ghế phụ, cầm túi bước xuống xe.
Chờ cô đi được hai bước, sau lưng anh gọi tên cô.
Lạc Thời dừng bước, ngoái đầu nhìn anh, “Sao vậy?”
Chu Trạch Đình duỗi tay, “Đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi sẽ cho người lái xe đến đây.”
Nghe vậy cô đặt chìa khóa vào lòng bàn tay anh.
Anh nhận lấy, nói: “Nghỉ ngơi cho tốt.”
Lạc Thời nhìn anh, xoay người nói: “Biết rồi.”
Chu Trạch Đình nhìn bóng dáng mảnh khảnh đã đi xa, hơi cong môi, cầm điện thoại gọi cho giám đốc khách sạn, giọng điệu lãnh đạm phân phó, “Đưa cô ấy vào phòng của tôi.”
Hai phút sau, anh nhìn thấy Lạc Thời đã vào khách sạn, mới khởi động xe rời đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!