Tâm Đầu Hảo
Chương 4: Sẽ coi cô như không khí
“Không cần không cần, em ở đây chờ được rồi, các anh bận việc của các anh đi.”
Lời của Lạc Thời vừa nói ra, chân giám đốc hạng mục mới bước được nửa bước, nhất thời không biết có nên tiếp tục đi hay không.
Đành nhìn về phía Chu Trạch Đình.
Anh quay đầu liếc mắt nhìn giám đốc hạng mục, mở miệng nói:
“Cậu đi tìm Lý Thịnh đi.”
Giám đốc kia được lệnh, lập tức đi khỏi phòng họp.
Lạc Thời trong lòng âm thầm kêu khổ.
Chờ đến khi thân ảnh của giám đốc hạng mục biến mất ở cửa kính phòng họp, tầm mắt Chu Trạch Đình từ bàn tròn chuyển lên người cô, rồi hướng qua phía dưới màn hình chiếu, sau đó đi đến bàn họp.
Sàn nhà phòng họp là sàn gỗ đỏ, khi đôi giày da di chuyển, trong phòng họp yên tĩnh có thể nghe rõ từng tiếng “lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc”.
Lạc Thời cúi thấp đầu, đôi mắt cụp xuống dưới nhìn chằm chằm sàn nhà, hai tay vô tình xoắn lại với nhau.
Khi mùi hương trầm cây mộc hương phảng phất ở quanh người, cô nghe thấy tiếng ghế ma sát với sàn nhà.
Chu Trạch Đình ngồi ở phía trên của phòng họp.
Lạc Thời lặng lẽ nâng mí mắt nhìn anh, trong lòng nghi hoặc.
Chẳng lẽ anh muốn xem cô cùng Lý Thịnh kia ký hợp đồng?
Hẳn là….. Không thể nào?
“Phòng này, lúc hai giờ rưỡi sẽ có cuộc họp, có lẽ lễ tân đã đưa em đến nhầm phòng rồi.” Trong lúc Lạc Thời đang suy nghĩ miên man thì Chu Trạch Đình đột nhiên mở miệng.
Cô ngẩng đầu.
Chu Trạch Đình đã cúi đầu, khuôn mặt chuyên chú nhìn văn kiện trong tay, cả người trầm tĩnh như cùng cảnh vật xung quanh hòa làm một.
Lạc Thời gật gật đầu, nhìn đồng hồ.
Hai giờ rưỡi?
Hiện tại kim đồng hồ đã chỉ đến hai mươi.
Chỉ còn mười phút.
Cho nên cô không thể ở đây từ từ chờ nữa.
Lạc Thời đáp lại “A”, có chút kéo dài khi kết thúc.
Có lẽ tiếng “A” này cực kỳ trầm bổng du dương, anh ngẩng đầu lên từ văn kiện, mắt nhìn cô.
Mái tóc đen dài của cô gái nhỏ được thắt bím được rũ xuống trước ngực, trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng, chỉ dài vừa chạm đầu gối, lộ ra xương bánh chè(*) cùng với đôi chân trắng nõn, giờ phút này không biết có phải chờ đến mức thiếu kiên nhẫn không mà hai chân nhẹ nhàng giật giật trong ánh sáng mờ ảo.
(*)Xương bánh chè là một đoạn xương nhỏ nằm ở phần đầu gối, trước khớp gối, nằm ở trước đầu dưới xương đùi.
Chu Trạch Đình thu hồi tầm mắt, nói giống như trấn an,
“Lý Thịnh sẽ lập tức qua ngay.”
Vừa nói xong, cửa kính bị gõ hai tiếng không nặng không nhẹ.
Lạc Thời đi qua xem, cửa kính dày nặng bị đẩy ra, giám đốc hạng mục dẫn theo một cô gái lễ tân.
Người ban đầu dẫn cô vào đây cũng là người này.
Đầu tiên cô ấy xin lỗi Chu Trạch Đình, sau mới xoay người sang xin lỗi Lạc Thời.
“Thực xin lỗi cô Lạc, giám đốc Lý đang ở tầng 19 chờ cô, cô đi cùng tôi.”
Lạc Thời gật gật đầu.
Một chân đã bước ra cửa phòng họp, chợt nhớ tới cô quên cùng anh nói lời tạm biệt.
Vì thế vội vàng quay trở lại.
Chu Trạch Đình ngước mắt nhìn cô, biểu tình rất nhạt chờ cô nói chuyện.
“Anh Trạch Đình, em đi xuống dưới lầu đây, tạm biệt.” Lúc nói những lời này dưới ánh mắt anh thì có chút run run rẩy rẩy.
Lạc Thời nói xong cũng không chờ anh có phản ứng, trực tiếp bước nhanh ra khỏi phòng họp.
Động tác có chút buồn cười, giám đốc hạng mục đứng bên cạnh nhịn không được cười một tiếng. Đợi khi hắn ngẩng đầu thì phát hiện Chu Trạch Đình đang nhìn mình, hắn vội thu lại ý cười.
Lạc Thời ra khỏi phòng họp, cô gái lễ tân đi trước đang đứng chờ thang máy.
Mặt kính thang máy quả thật rất tốt, cô đứng ở đó nhìn thấy rõ ràng.
Từ cổ đến mặt hồng như nước cà chua.
Còn là loại mới ép.
Tốt lắm.
May mắn là thang máy đến chậm, Lạc Thời có thể ổn định lại cảm xúc.
Lý Thịnh không những kí hợp đồng với cô mà còn cho cô một người đại diện.
Tên là Tống Giản.
“Về sau có việc gì, Tống Giản sẽ trực tiếp liên hệ với cô.”
Lạc Thời gật đầu, “Đã biết.”
“Cô còn có vấn đề gì sao?” Lý Thịnh nhìn cô còn có chuyện muốn nói, hỏi.
Lạc Thời nắm góc bàn, hơi ngượng ngùng, ngước mắt nhìn chằm chằm Lý Thịnh nói: “Trạch….. Chu Trạch Đình thường xuyên đến công ty sao?”
Cô thực phải cắn cắn đầu lưỡi lắm mới có thể nói ra câu nói này hoàn chỉnh.
“Hầu như các nghệ sĩ ký hợp đồng đều hỏi vấn đề này.” Lý Thịnh nói.
Ở giới giải trí muốn leo lên cao, không có tài năng, bối cảnh gia đình chống đỡ, thì chỉ có thể dựa vào người khác.
Thường thì chính là quy tắc ngầm.
Nhưng Lý Thịnh có chút nghi hoặc.
Cô gái trước mắt này bản thân đã có chỗ dựa, chắc là sẽ không đi theo con đường này.
Ngoài quy tắc ngầm, còn muốn biết về Chu Trạch Đình.
Đơn giản là thật sự thích Chu Trạch Đình.
Nghĩ vậy, ánh mắt Lý Thịnh có chút giảo hoạt, nhìn cô gái nhỏ trước mặt, hỏi: “Như thế nào? Cô cùng Chu đổng chúng ta có quen biết?”
Lạc Thời nghiêm trang gật đầu, “Có biết có biết, nhưng không thân.”
“Chu đổng là người tương đối lãnh đạm, bất luận đối với cái gì, người nào đều không quá để bụng, tôi nghĩ cô không phải đùa, vẫn là đừng quá để tâm, để đến cuối cùng lại đau lòng.”
“Tôi….. Lúc nào đã nói…..” Tôi thích anh ấy.
Cuối cùng cô một câu cũng không nói ra.
Lý Thịnh điểm điểm cái bàn, hơi giống như đánh thức đứa trẻ lạc đường, nói: “Cô có biết, ở công ty chúng ta có bao nhiêu nghệ sĩ nữ muốn ngủ với ngài ấy không?”
Lạc Thời không nói lời nào.
Cô không muốn đoán.
Lý Thịnh tiếp tục nói: “Vậy cô có biết công ty chúng có bao nhiêu nghệ sĩ nam dụ dỗ ngài ấy không?”
Lạc Thời mở to hai mắt.
Đàn ông?
“Được rồi, vừa rồi chọc cô thôi.”
Cô nhíu mày.
Mặc kệ nói như thế nào, đều là gánh thì nặng mà đường thì xa.
Cuối cùng Lý Thịnh vỗ vai Lạc Thời, “Cô nha, nếu thật sự muốn theo đuổi Chu đổng chúng ta thì cần phải có chút quyết đoán, không hành động thì cô cũng đừng mong có được.”
Quyết đoán?
Hành động?
Lạc Thời nhăn mày.
Nếu hiện tại cô quyết đoán chạy thẳng lên tầng hai mươi, nói với anh ấy, “Em thích anh.”
Chu Trạch Đình nhất định nhàn nhạt liếc cô một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục xem văn kiện.
Sẽ coi cô như không khí.
Mọi thứ cần phải có chiến lược.
Mà cô lại thiếu một quân sư, không, có lẽ là một đoàn quân sư.
“Cho nên nói, anh ấy thường xuyên đến công ty sao?”
“Bình thường thì không, có việc thì mới đến.”
Đáp án này tương đương với việc không nói.
Lạc Thời từ Hoàn Tinh trở về liền gọi điện thoại cho anh trai cô Lạc Thịnh.
Lạc Thịnh biết cô ký hợp đồng với Hoàn Tinh, trước khi cúp điện thoại còn nói thêm: “Bây giờ Chu lão gia bị bệnh đang nằm viện, anh không có ở thành phố L, em thay anh đi thăm một chút.”
Động tác mở cửa xe của Lạc Thời nhất thời ngưng lại.
Chu lão gia?
“Là ông nội của anh Trạch Đình?” Lạc Thời cắn môi.
“Ừ, hai ngày nay nếu em có rãnh thì đến thăm ông một chuyến.”
“OK anh.”
Nếu không rãnh thì cô cũng đi a.
Tác giả có lời muốn nói:
Lạc Thời: Chu Trạch Đình, em cháo(*) anh.
(*) Đây là chị đang chơi chữ. Thích là xi hoan, cháo là xi fan. Nghĩa là chị đang nói chị thích anh.
Chu Trạch Đình không nói lời nào.
Lạc Thời: Chu Trạch Đình, em cháo anh.
Chu Trạch Đình cũng không nói lời nào.
Lạc Thời: Một lần cuối cùng, em cháo anh.
Chu Trạch Đình vẫn là không nói lời nào.
Lạc Thời tức giận, quay đầu đi.
Tổng tài cấm dục của chúng ta nắm tay Lạc Thời, kéo vào trong lòng, cúi đầu môi lên hôn cô, ở bên tai cô nói: “Về sau muốn nói cháo thì phải nói ở bên tai anh, anh mới nghe được.”
Lời edit: Công cuộc truy anh Đình của chị còn khá xa ^^~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!