Tâm Đầu Hảo
Chương 47: Đưa thuốc
Edit: reallllchicken
Beta: Rêu
Mặc dù người trong đoàn phim không biết Chu Trạch Đình, nhưng tốt xấu gì cũng đã từng nhìn thấy anh trên tin tức TV, báo chí. Giờ phút này anh đi qua bên đây, mấy người đang vây quanh Lạc Thời tự giác lui về phía sau.
Tại chỗ chỉ còn một mình Lạc Thời ngồi dưới đất.
Không khí thật im lặng, có lẽ là do hào quang của Chu Trạch Đình quá mạnh mẽ.
Cơn tê chân của Lạc Thời đã dịu đi một chút, nửa bên mặt ửng đỏ, cô đứng lên duỗi thẳng chân, khuôn mặt trắng nõn khẽ ngước nhìn anh bước tới.
Anh dừng lại cách cô khoảng hai bước rồi cúi đầu.
Cô không biết anh muốn làm gì, loại tập kích đột ngột này làm cho trái tim cô đập thình thịch, cô mở mắt thật to, ngửa đầu vô tội nhìn anh.
Từ góc nhìn của người ngoài, màu váy trắng tinh khiết của Lạc Thời cùng tây trang đen của Chu Trạch Đình thật không phải chỉ có một chút…xứng đôi.
Quả thật chính là tiêu chuẩn quốc dân, tiểu thư thỏ trắng và tiên sinh phúc hắc.
Hmm, tuy rằng Chu Trạch Đình không dính tới từ phúc hắc mấy.
Lúc này Lạc Thời không biết tâm tư của nhân viên công tác bên cạnh sôi sục cỡ nào, trong đầu chỉ nghĩ không biết đột nhiên anh đến đoàn phim để làm gì?
Tìm cô?
Hình như không đúng mấy… Aiz, thật là.
Chu Trạch Đình xòe tay đưa cho cô một món đồ.
Lạc Thời ngơ ngẩn nhận lấy, khi cúi đầu nhìn cẩn thận thì phát hiện đó là thuốc mỡ tiêu sưng.
Cô nhớ rõ vài phút trước đã nói với anh là không cần mà…
Chu Trạch Đình thấy cô còn ngây người, nói: “Nhớ thoa lên.”
Lời nói ngắn gọn, nói xong thì có vẻ muốn xoay người đi.
Lạc Thời quýnh lên, câu hỏi trong lòng còn chưa kịp hỏi, nên bất chấp đưa tay vội vàng kéo lấy…cổ tay áo vest của anh.
Chu Trạch Đình bị nắm nên dừng lại, không xoay người chỉ nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt không đổi hỏi: “Còn có việc gì sao?”
Ánh mắt Lạc Thời đối diện với anh, liếm liếm khóe miệng khô khốc, như một con hồ ly nhỏ, cô nói: “Anh Trạch Đình, em nói không cần tới rồi mà? Hơn nữa không phải anh đang bàn công việc sao?”
Mày Chu Trạch Đình cau lại, ánh mắt lướt qua khuôn mặt cô, cuối cùng dừng ở đôi môi khô ửng hồng, hai giây sau mới nói: “Ghé hai qua phút thôi cũng không nán lại.”
Cho dù ở gần không nán lại thì cũng không cần tự mình đến một chuyến nha.
Anh thấy mắt cô chớp chớp, hỏi thay tiếng lòng cô: “Còn việc khác?”
Lạc Thời vội lắc đầu như cái trống.
“Không có việc gì.”
“Ừ, vậy tôi đi trước.” Chu Trạch Đình nói.
Cô gật đầu.
Qua hai phút, anh vẫn chưa nhúc nhích, cô nghi hoặc ngẩng đầu đồng thời trong lòng lại khẩn trương, sợ anh nhớ đến tối hôm qua cô chưa đưa ra đáp án cho câu hỏi kia.
Càng nghĩ như vậy, Lạc Thời không dám ngẩng đầu.
Ngay khi đầu cô liên tục cúi thấp, tóc mai xẹt qua khóe miệng rồi buông xuống trước ngực, rốt cuộc anh cũng có động tác.
Anh hơi lắc lắc cánh tay, cổ tay cô không tự giác rung rung một trận.
Lạc Thời chưa hồi phục tinh thần, sau đó cảm giác không khí xung quanh mặt nóng lên, hô hấp nóng rực cách không xa, như có như không quét trên mí mắt cô.
Chu Trạch Đình nói: “Buông tay.” Giọng nói sạch sẽ trầm ổn.
Cô ngẩng đầu, tầm mắt dừng ở cánh tay đang nắm cổ tay áo anh. Đầu tiên là mờ mịt ngẩng đầu, sau phát hiện khi anh nói câu đó đầu hơi cúi thấp, bây giờ cô vừa ngẩng đầu khoảng cách của hai người lập tức được kéo gần.
Lạc Thời nhỏ giọng “A” một tiếng, tiếp đó tay buông lỏng ra như là giật mình, hai chân còn xen kẽ lùi một bước ra sau.
Tình cảnh này quả thật làm con thỏ hoảng sợ, nhất là phối hợp với đôi mắt hồng hồng vừa khóc xong, thật sự không thể giống nhau.
Chu Trạch Đình buông tay xuống, ánh mắt sâu như băng liếc cô một lát.
Lúc này khoảng của cô và anh đã được nới ra, cô cảm thấy động tác lùi một bước ra sau vừa rồi giống như kháng cự anh, nhưng thực tế là bị anh đột nhiên dọa sợ, cô không muốn để cho anh có cảm giác là cô rất ghét anh tới gần, nhanh chóng nghĩ nên giải thích động tác không tự giác kia như thế nào.
Nếu không cứ dứt khoát bước về phía trước?
Hoặc là mở miệng giải thích cũng tương đối tốt?
Nhưng phải giải thích thế nào đây?
Ở trước mặt Chu Trạch Đình cô là người không thể nào che dấu cảm xúc, trong lòng nghĩ cái gì đều hiện lên trên mặt. Đầu tiên anh nhìn biểu cảm toát ra rất nhanh trên khuôn mặt của cô, ánh mắt chuyển động trên dưới trái phải, chẳng qua là không dám đặt ở chỗ anh, cũng không làm khó xử cô.
Anh thu hồi ánh mắt đánh giá, ánh mắt khôi phục một mảnh yên lặng, một tay cắm vào trong túi quần, lại nhìn cô một cái, chân dài hơi bước tính toán muốn đi.
Lạc Thời thấy anh không có ý nhắc tới sự việc hôm qua, tuy tâm trạng có chút thả lòng nhưng cảm giác mất mác càng nhiều.
Sau đó cô nghĩ, anh không nhắc lại thì cô nên thấy đủ.
Cô an ủi chính mình, trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, ngẩng đầu muốn nói tạm biệt với Chu Trạch Đình chưa đi xa, chỉ là vừa mới ngẩng lên cô giật mình khi thấy anh ở trước mặt mình.
Chu Trạch Đình không để ý tới sự giật mình của cô, duỗi tay xẹt qua cằm cô, lông tơ trên tay anh chạm vào cô, ngứa, cô chưa kịp phản ứng anh đang làm gì, lúc muốn hỏi thì tay anh đã dừng sau cổ cô, chỗ da thịt chạm nhau đặc biệt ấm áp.
Lạc Thời nghe thấy anh nói bên tai cô: “Em lại bị chảy máu rồi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!