Tâm Độc
Chương 10: Hồng nhan (09)
Tâm độc
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss
Hồng nhan
09.
“Máu trên dao xác định là của Từ Ngọc Kiều, chỗ lưỡi dao và cán dao còn sót lại một lượng rất nhỏ biểu bì da.” Từ Kham nói. “Bên kiểm tra còn phát hiện ở cán dao có một dấu vân tay của Tang Hải, theo chúng tôi suy đoán thì cậu ta lúc đó quá nôn nóng, dù đã chủ động lau dấu vân tay đi nhưng lau không sạch.”
Hoa Sùng cầm bản báo cáo, đi qua đi lại ở hành lang.
Vụ án đến lúc này thì đã rất rõ ràng, hung thủ chính là Tang Hải. Hắn vì việc tìm kiếm di vật lịch sử mà xảy ra mâu thuẫn với Từ Ngọc Kiều, hôm ấy ở khu đất hoang đường Đạo Kiều lấy búa gia dụng và dao gọt hoa quả giết hại nạn nhân, cũng bịa ra một câu chuyện mâu thuẫn và nói dối. Hung khí trước mắt đã tìm thấy, có máu của nạn nhân và vân tay Tang Hải, camera theo dõi phát hiện hắn cũng có mặt gần hiện trường trong thời gian vụ án xảy ra, đất bám trên giày thể thao của hắn cũng tra được là đất ở Đạo Kiều.
Chỉ có hung khí gây nên vết thương chí mạng cho Từ Ngọc Kiều – Một cây búa gia dụng thì vẫn chưa tìm được.
“Chắc chắn là thằng nhãi đó!” Khúc Trị từ phòng thẩm vấn bước ra, tay còn cầm một chai hồng trà rỗng. “Mẹ nó chứng cứ nhiều như vậy rồi còn sống chết không chịu nhận tội, một hai khẳng định lúc đến thì nạn nhân đã chết. Em hỏi nó vài câu nó liền rống lên nói em bức cung. Đọc vài ba quyển sách rồi dám dùng cái từ “tra tấn bức cung” với em. Em mà tra tấn bức cung thật thì thằng nhãi đó còn dám quanh co chối cãi.”
“Đừng có nói cái từ “tra tấn bức cung” hoài bên miệng.” Hoa Sùng đang tập trung suy nghĩ bị Khúc Trị miệng bô lô ba loa, vừa mới nghĩ ra ra được một cái gì đó lại mất tập trung. Anh thở dài, lấy báo cáo của Từ Kham gửi đập lên ngực Khúc Trị, hỏi: “Cậu thấy lão Trần đâu không?”
“Anh chuẩn bị đi báo cáo à?” Khúc Trị bị đập một cái lảo đảo lùi đến hai bước, “Không đi thẩm vấn Tang Hải luôn?”
“Vụ án còn chưa rõ ràng mà báo cái gì?”
“Hả? Anh còn cảm thấy Tang Hải vô tội?” Khúc Trị trợn mắt, “Đệt, Tổ trưởng Hoa…”
“Cậu vội cái gì? Tôi đi tâm sự với lão Trần một tý.” Hoa Sùng nói, “Vụ án này có rất nhiều điểm đáng ngờ, không có kết thúc nhanh như vậy đâu.”
Khúc Trị lẩm bẩm, “Anh chắc vừa lọt lòng mở mắt thì thấy cả thế giới đều đáng ngờ phải không?”
“Chẳng lẽ lại giống cậu vừa mở mắt thì chỉ thấy toàn gái đẹp?”
“Lòng yêu cái đẹp ai cũng có hết á! Đừng có xuyên tạc em.”
“Lòng yêu cái đẹp là lúc công tác tiện thể “thả thính” người dân hỗ trợ vụ án?”
Khúc Trị nhớ đến cô gái ở nhà dân lúc đi lấy con dao Tang Hải giấu ban sáng, cười hí hí hai tiếng. “Í dà Tổ trưởng Hoa, anh không thấy cô ấy rất là được sao.”
Hoa Sùng vốn dĩ đã rời đi, nghe được câu này thì xoay người lại, nhàn nhã dựa vào tường, không nhìn ra đây là Tổ trưởng Tổ trọng án, “Cậu nhắc chuyện này anh mới nhớ, lúc đó anh định nói với cậu hai câu.”
“Làm gì?!” Khúc Trị cảnh giác, “Đừng cho em đi học công tác tư tưởng chính trị nữa nha! Em chỉ là thuần khiết thưởng thức cái đẹp bằng hai mắt trần thôi mà, có suy nghĩ gì bậy bạ đâu cơ chứ.”
“Ai nói với cậu mấy cái đó.” Hoa Sùng trừng mắt liếc một cái, “Cậu thấy người nhà cô ấy có vẻ rất kì lạ không?”
Khúc Trị trợn trắng mắt, “Đệt! Mắt anh rốt cuộc là bị sao thế, nhìn tới đâu kỳ lạ tới đó?”
“Đồ cô ấy mặc hôm đó là đồng phục nhân viên của khách sạn bà Trần, từ màu sắc có thể đoán ra là cấp bậc giám đốc. Khách sạn bà Trần là khách sạn năm sao cao cấp, giám đốc thu nhập cũng khá cao. Nhưng cô gái này lớn lên ở đường Đạo Kiều, còn người nhà thì…”
Anh dừng lại, suy nghĩ lựa từ, “Người nhà một câu thì khó nói hết, mà bản thân lại có thể lên đến chức giám đốc, chắc chắn là nhờ vào nỗ lực của bản thân.”
“Đừng nói nữa.” Khúc Trị che mặt làm lố, “Anh khen cô ấy nhiều như thế, còn nói nữa em sẽ bị vấy bẩn tâm hồn, sẽ có tâm tư xấu với quần chúng nhân dân đó!”
“Cùng một gia đình một xuất thân, mà em trai với chị gái khác nhau một trời một vực.”
“Có con thứ hai là chính sách mới được áp dụng mấy năm nay thôi, thằng lỏi kia chắc là..đẻ lén rồi. Cũng do nông thôn không quản nghiêm được như thành thị, mà những người nghèo đều thích như thế, thích có con trai.” Khúc Trị gãi đầu. “Quần chúng…à cô gái kia làm chị quả không dễ dàng rồi, bây giờ hầu hạ ba mẹ, khéo mai này còn phải nuôi cả thằng em.”
Hoa Sùng vỗ vai Khúc Trị một cái, “Trước mắt thì phiền cậu đừng ngược đãi dạ dày nữa, đi ăn cơm đi, ăn xong rồi lại thẩm vấn Tang Hải tiếp.”
Trần Tranh ở văn phòng lầu trên tổ Trọng án, Hoa Sùng đuổi Khúc Trị đi rồi, lại vừa nhớ đến vết máu loang lổ trên dao gọt hoa quả, vừa bước lên lầu.
Lai lịch con dao rất rõ ràng, là Tang Hải mua ở cửa hàng đầu hẻm, nhưng tại sao lại nhiều máu như thế?
Nếu Tang Hải nói dối, Từ Ngọc Kiều bị hắn giết, thì sao hắn không lau hết máu, vì sao phải khai ra giấu dao ở nơi nào?
Tang Hải đã từng nói, trước khi đem dao đi giấu hắn đã lau sạch máu Lý Tĩnh. Vân tay mắt thường không nhìn thấy, có thể không lau sạch nhưng vì sao trên dao dính nhiều máu Từ Ngọc Kiều như thế mà không lau đi?
Thật sự quá mâu thuẫn.
Nhưng nếu Tang Hải khai đúng sự thật, vậy thì chẳng lẽ có người sau khi hắn rời đi thì đào lại dao lên, bôi máu Từ Ngọc Kiều vào?
Người này là hung thủ sao?
Tại sao hắn biết Tang Hải giấu dao ở đâu? Hoặc có lẽ hắn sau khi gây án không rời hiện trường, tình cờ nhìn thấy Tang Hải xuất hiện tại bãi đất, nên bám theo?
Hoa Sùng nhíu mày trầm tư, trong đầu hiện lên vô số giả thiết, đôi mắt nhìn chằm chằm mặt đường nhưng lại chẳng để ý gì, thẳng đến khi anh đâm sầm vào một người, mới sực tỉnh.
“Xin lỗi, tôi…”
“A anh nghệ sĩ hành vi nghệ thuật.”
Nhìn đồng sự mới cao hơn mình nửa cái đầu, Hoa Sùng bỗng hối hận vì buổi tối hôm đó động kinh mà nói xạo “Tôi làm nghệ thuật hành vi.”
Lúc đó cũng có nghĩ sẽ gặp lại đâu, nên thuận miệng bịa thôi, nào ngờ mấy ngày sau người này lại thành đồng nghiệp của mình.
Lại còn là vị đồng nghiệp cấp trên phái đến.
( Ơn giời công đây rồi, hẳn 10 chương, còn thêm chương nào nữa là tôi ship Tổ trưởng Hoa với Khúc Trị luôn:))
“À chào, cậu khỏe không.” Hoa Sùng ngày thường hay bắt nạt Khúc Trị, giờ đối mặt với đồng sự mới lại bày ra vẻ rất lịch sự. Anh trông cũng rất đẹp trai, tướng tá cũng dễ nhìn, khoé mắt hơi rũ, lúc cười rộ lên thì cong thành một vòng cung, trông rất thân thiện, làm người đối diện cũng bất giác mỉm cười.
Liễu Chí Tần cũng cười, lịch sự gật đầu, ánh mắt dừng lại ở quân hàm gắn đầu vai, mỉm cười: “Hôm ấy tôi còn tin anh là nghệ thuật gia thật.”
Miệng Hoa Sùng vẫn kéo căng, trong lòng thì suy nghĩ làm sao để leo xuống khỏi tình thế này thì cánh cửa gần đó đã mở ra.
Trần Tranh bước ra từ trong phòng, nhìn thấy Hoa Sùng rồi lại lia mắt đến Liễu Chí Tần, lập tức bước nhanh tiến lại: “A! Chào hai cậu!”
Liễu Chí Tần lễ phép: “Đội trưởng Trần, tôi tới làm quen môi trường làm việc trước.”
Hoa Sùng thấy thế muốn đi, “Vậy hai người nói chuyện trước, Đội trường Trần lát nữa tôi tìm anh sau.”
“Này đừng đi!” Trần Tranh vẫy tay gọi.
Trần Tranh cởi cảnh phục ra thì rõ ràng là công tử ăn chơi trác táng, mà có mặt cấp dưới thì cải trang thành cấp trên nghiêm chỉnh, lại còn cười một cái thâm trầm, làm Hoa Sùng muốn ói.
Đội trưởng hiền lành chính trực nói, “Trùng hợp quá, Tiểu Liễu mấy ngày nữa mới chính thức nhận chức, tôi còn không kịp dẫn cậu ấy đi tham quan tổ Trọng án, thì hai người đã gặp nhau rồi.”
Liễu Chí Tần hỏi, “Đội trưởng Trần, vị này là…?”
Trần Tranh mọi ngày gọi quen miệng nên đáp ngay, “Tổ trưởng tổ Trọng án, Hoa Nhi.”
“Hoa cái gì? Hoa nhị?” Liễu Chí Tần nén cười.
Hoa Sùng nhìn chằm chằm Trần Tranh, không kiêng dè nữa mà gọi: “…Lão Trần!” (chỗ này muốn edit thành ông già Trần lắm =]])
“Á!” Trần Tranh lúc này mới phát hiện mình lanh mồm lanh miệng gọi sai tên, đang muốn sửa cho đúng đột nhiên lại đờ người, sống dở chết dở không nhớ nổi tên Hoa Sùng.
Này cũng không trách được Trần Tranh, Hoa Sùng ở Đội Bộ đội Đặc chủng hay ở Đội Hình sự cũng vậy, bên này gọi “Hoa Hoa” bên kia nói “Hoa Nhi”. Cấp cưới thì gọi “Tổ trưởng Hoa”, chẳng có ai gọi “Hoa Sùng”.
Hoa Sùng thấy Trần Tranh mặt nhăn mày nhíu trầm tư nửa buổi, trong lòng cũng không biết nói gì hơn, chỉ biết cố nén sự xấu hổ mà giới thiệu một cách phong độ nhất: “Tôi họ Hoa, tên Sùng, Sùng trong tôn sùng.”
Chữ “sùng” không có nhiều từ có, những từ thường gặp là “Sùng bái” và “Sùng cao”, (*) lúc mười mấy tuổi cũng thích nói “tôi tên Sùng, sùng trong sùng cao!”
(*) Sùng Cao (崇高) nghĩa là cao quý; cao cả; cao thượng; nổi tiếng; địa vị cao trọng
Giờ đã 30 tuổi đầu, nói “Sùng bái”, “Sùng cao” cũng ngượng mồm, đành phải chọn một từ “sùng” nghe không quá tự đại là “Tôn sùng”.
Liễu Chí Tần cũng thân thiện gật đầu, “Chào anh.”
Trần Tranh vừa rồi giới thiệu sai tên còn xấu hổ, nhìn Hoa Sùng một cái rồi hướng tay về Liễu Chí Tần giới thiệu, “Đây là người hôm qua tôi nói với cậu, là…là…”
Trần Tranh “là” nửa ngày cũng không phun ra được vị trí công tác của Liễu Chí Tần. Mảng công nghệ thông tin ở đội Tội phạm hình sự cũng khá là xa lạ, Liễu Chí Tần lại không phải cảnh sát mạng, Trần Tranh không nghĩ ra được danh từ nào thích hợp để gọi, liền nghe Hoa Sùng tiếp lời:
“Hacker!”
Lời vừa phun ra, Trần Tranh xấu hổ đến nổi hết da gà. Hôm qua Hoa Sùng liên mồm nói “Hacker, hacker”. Chữ “Hacker” mấy năm trước còn rất “oách”, nghe bí ẩn rất hấp dẫn người trẻ tuổi, ngay cả Trần Tranh lúc vừa công tác cũng trầm trồ say mê truyện phim về hacker. Nhưng hiện giờ nói “Hacker” lại mang ý nghĩa giễu cợt và hạ thấp, huống chi Liễu Chí Tần cũng không phải Hacker. Cái danh tự chuyên nghiệp kia gọi là gì nhỉ, An? An….
À đúng rồi, Chuyên gia An toàn mạng internet!
Đợi đến lúc Trần Tranh nghĩ được sáu chữ vàng kia thì Hoa Sùng đã lập lại lần thứ hai chữ “Hacker”.
Trần Tranh: “…..”
“Hacker là một từ không chính xác.” Liễu Chí Tần nhẹ nhàng sửa lại.
Trần Tranh dùng ánh mắt coi thường liếc Hoa Sùng một cái, chú mày coi đi, không biết còn nói bừa, xấu hổ chưa?
“Chúng tôi coi internet là vũ khí, lấy bàn phím gõ số liệu.” Liễu Chí Tần cười nói, “Cho nên tên gọi đúng phải là….. Anh hùng bàn phím.” ( =]]]]]])
Ba giây sau.
Hoa Sùng cười gượng nhìn Trần Tranh, “Đồng nghiệp mới thật hài hước.”
Làm lãnh đạo, làm Đội trưởng đội Điều tra tội phạm hình sự, Trần Tranh đương nhiên không thể đùa cợt cấp dưới đang xấu hổ, vội vàng lảng sang chuyện khác. “Tiểu Liễu vừa tới, tổ Tin tức chiến và Tổ Trọng án có cách làm việc hoàn toàn khác nhau, nên sẽ khó thích ứng thời gian đầu. Hiện Tổ Trọng án đang điều tra vụ Từ Ngọc Kiều phải không? Nếu được thì….”
Trần Tranh lấp lửng chuyển hướng nhìn sang Hoa Sùng cười đầy ẩn ý.
Hoa Sùng nheo mắt.
“Hoa Nhi, trong Tổ Trọng án cậu có nhiều kinh nghiệm nhất, cậu dẫn Tiểu Liễu làm quen vụ án một chút được không?”
Liễu Chí Tần liền quay sang cười một cái rạng rỡ như gió xuân.
Hoa Sùng đành để “gió xuân” thổi vào mặt, cười: “Được rồi, không thành vấn đề.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!