Tâm Độc
Chương 14: Hồng nhan (13)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tâm độc
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss
Hồng nhan
13.
“Không phải đâu!” Hoa Sùng ngắt lời, “Chắc chắn là có mùi, hôm đó anh đến hiện trường lúc thi thể đã được mang đi mà vẫn còn nghe thấy mùi tử thi thối rữa. Lúc thi thể còn ở đó thì Khâu Đại Khuê chắc chắn ngửi được.”
“Tụi mình thường xuyên tiếp xúc với thi thể, đương nhiên sẽ nhận ra.” Khúc Trị nói, “Nhưng những người khác quanh đây đều nói không ngửi được gì lạ, chẳng lẽ mỗi Khâu Đại Khuê mới ngửi được mùi rồi tri hô?”
Hoa Sùng nhíu mày trầm tư.
Liễu Chí Tần cất giọng, “Tôi biết nè.”
“Dân sống vùng này, không ngửi được mùi xác chết mới là bình thường đó.” Liễu Chí Tần bước lên vài bước, chỉ tay về phía đống rác cách đó không xa. Càng về xuân nhiệt độ càng cao, đống rác bị mặt trời hun nóng tỏa ra một mùi hôi thối tanh tưởi đến cay xè cả mắt, xung quanh ruồi nhặng bu thành bầy.
“Đống rác đó quá hôi, đủ át được mùi thi thể.” Hoa Sùng đã hiểu ý Liễu Chí Tần, “Bọn họ ngửi mùi hôi này hằng ngày muốn quen mất rồi, không ngửi ra được mùi nào khác nữa cả.”
“Đúng vậy.” Liễu Chí Tần gật đầu, “Cho dù ngửi thấy mùi hôi khác cũng sẽ không chú ý, không nghĩ là có xác chết. Bãi đất hoang này bình thường chẳng có ai, lại dơ và hôi thối, dân ở đây tránh còn không kịp. Nếu là con nít thì có thể tò mò chạy đến đây chơi, nhưng người lớn thì sẽ không. Hơn nữa sáng nay tôi có nói chuyện mấy câu với ông ấy, cảm thấy ông ta có vẻ chân chất, không giống người có tính trẻ con.”
“Cậu đi gặp Khâu Đại Khuê à?” Hoa Sùng hỏi.
“Đến chỗ nhà ông ấy bán đồ ăn sáng mua vài cái bánh quẩy, uống sữa đậu nành.” Liễu Chí Tần nói, “Rồi mua một túi bánh bao về kiểm nghiệm.”
“Bánh bao? Kiểm nghiệm cái gì?”
“Nhân bánh bao nhà bọn họ có vấn đề.”
“Cái gì?” Trương Mậu bị ám ảnh, “Nhân thịt có vấn đề? Chẳng lẽ là bánh bao nhân thịt người?”
Khúc Trị nổi da gà, “Đừng có nhảm nhí.”
“À không phải đâu, tôi chỉ thuận tiện kiểm tra thôi.” Liễu Chí Tần cười cười ra ý xin lỗi, “Sáng sớm tôi đúng là định ghé xe bán của nhà Khâu Đại Khuê xem có thăm dò được gì mới không. Nhưng không thể ngồi chờ suông bèn mua bánh quẩy bánh bao ngồi ở đó ăn, nhưng do họ buôn bán bận rộn quá tôi cũng không nói chuyện được nhiều. Bánh bao tôi ăn thử thì thấy nêm nếm rất đậm, mà thịt có vẻ không tươi, tôi đoán cho nhiều gia vị để át đi mùi thiu. Nhưng tôi thấy mọi người ai ăn cũng không có phản ứng gì, chắc là ăn nhiều thành quen. Trước khi đi tôi có mua một cái mang về để làm kiểm tra.”
“Này…” Khúc Trị nói, “Kiểm tra hàng rong bán đồ ôi thiu không phải công việc của chúng ta.”
“Vậy à?” Liễu Chí Tần hoang mang, cười cười, “Xin lỗi, tôi mới chuyển về đây không biết rõ, để các cậu chê cười rồi.”
“Đừng có đứng kế đống rác nói chuyện bánh bao nữa, bộ định sau này không cho ai ăn nữa à?” Hoa Sùng nói. “Nhà họ Khâu này có rất nhiều điểm đáng ngờ, lát nữa tôi sẽ tìm ông ta nói chuyện thêm. Khúc Trị!”
“Ớ?” Khúc Trị đang tán dóc với Trương Mậu về chuyện Hoa Sùng thích ăn bánh bao nhân nấm hương thịt bò rồi tự hỏi không biết sau này anh còn dám ăn không.
“Trước mắt Tang Hải vẫn là người bị tình nghi số một, nhưng tin tức cậu ta cung cấp cũng rất quan trọng. Cậu cho mấy anh em đến chỗ khai quật mộ quý tộc nhà Hán kia nói chuyện với mấy khảo cổ viên xem có tra ra được thêm gì mới không.”
“Đã rõ.”
Mọi người tản ra khỏi bãi đất hoang, một nhóm đi đến hiện trường khai quật, số còn lại ở lại Đạo Kiều tiếp tục dò hỏi.
Hoa Sùng đang định đến nhà Khâu Đại Khuê, bả vai đã bị bắt lấy.
“Tổ trưởng Hoa.” Liễu Chí Tần đứng ngược sáng, “Tôi đi với anh được không?”
Hoa Sùng nhìn bộ quần áo Adidas trên người cậu, rồi lại tự nhìn bộ Adadis của mình, “Cậu chờ tôi thay quần áo.”
•
Hai cha con nhà Khâu đang chuẩn bị cơm trưa đi bán.
Khu Phú Khang tuy là khu nghèo nhất Lạc Thành nhưng mấy năm nay kinh tế thành phố phát triển, các công trình xây dựng cũng đang dần mọc lên. Chếch bên đường Đạo Kiều có một toà nhà đang thi công, công nhân ở đó làm việc tốn sức rất nhiều, nên cơm ăn cũng nhiều, hai cha con nhà Khâu đúng giữa trưa chỉ cần đẩy xe hàng đến, bán mấy món như thịt kho tàu, thịt heo Tứ Xuyên, bao tử xào… mười phút là sạch trơn.
Công nhân trong công trường thích ăn mặn, nhiều gia vị bột ngọt, nên khen lấy khen để mấy món nhà Khâu làm. Nhưng mấy ngày nay nhiều người phát hiện cơm nhà họ bán không ngon nữa, nhạt thếch không còn mùi vị gì. Hôm qua có nhóm nhân công phản ảnh, nếu nấu không được như hồi đó nữa thì bọn họ sẽ không mua tiếp, sẽ sang bên hàng của Lý Bảo Liên ăn. Ông lão Khâu vừa đếm tiền vừa ậm ừ đồng ý, khi người ta vừa đi thì quay sang mắng chửi: “Mẹ nó! Có cơm ăn là may rồi còn đòi với hỏi! Tưởng ngon lắm, khi nào bị rớt vào thùng xi măng thì ông làm cho một bàn cơm tang!”
Lão Khâu bực bội suốt cả ngày hôm đó sang đến tận trưa nay.
Khâu Đại khuê ngồi gói thức ăn vào hộp, ông Khâu thì hậm hực cắt thịt, cắt bao nhiêu miếng thì chửi bấy nhiêu câu, toàn những lời lẽ cay độc, không trù cho nhóm công nhân đó ngã lầu chết thì cũng bị sắt thép vật liệu rớt trúng đầu hay đè chết. Khâu Đại Khuê vốn tâm lý đang bất ổn, nghe mãi mấy câu nguyền rủa của bố mình cũng không thể không bực tức, “Ba à, ba mắng cả ngày không thấy mệt sao? Người ta là thợ hồ cũng kiếm tiền bằng mồ hôi nước mắt, cũng có nhẹ nhàng hơn chúng ta được bao nhiêu đâu, sao ba cứ trù họ chết làm gì?”
Ông Khâu liền thảy dao phay lên bàn, quát: “Mày còn dám dạy đời tao?”
Vừa dứt lời ông đá cái ghế gấp Khâu Đại Khuê đang ngồi, “Đá chết mẹ mày luôn thằng vô dụng không có cố gắng! Mày muốn hại chết tao chứ gì thằng bất hiếu!”
Khâu Đại Khuê tuy to con nhưng thình lình bị ăn một đạp, cũng mất thăng bằng ngã xuống, trượt tay làm rớt hộp cơm trứng chiên, lòng đào bị vỡ văng ra tung toé.
“Mày cố tình chọc tao tức chết mà phải không!” Ông Khâu nhăn nhúm gương mặt. Khâu Đại Khuê nửa người dính lòng đỏ trứng, ngơ ngác vừa ngồi dậy thì ông lão Khâu lại đá tiếp: “Sao tao có thể sinh ra thằng con trời đánh như mày cơ chứ! Bọn công nhân ngoài kia đã chọc tức tao thì thôi, thêm cả mày nữa!”
Khân Đại Khuê vuốt mặt, biểu cảm mệt mỏi và chán ghét hiện lên rõ ràng. Hắn cố gắng đứng lên, cũng lười đôi co với bố, chỉ lấy khăn lau đi lòng đỏ trứng dính lên người, “Ba bớt nói một chút đi, không cần thiết đâu.”
“Mày mới là phải bớt nói đi!” Ông Khâu vẫn còn quát tháo, chĩa ngón tay thẳng vào mặt con trai mình như muốn chọc thủng. “Mày coi mày đã là gì đi? Hôm đó mày kêu mày rống cái gì? Mày chạy ra đất hoang làm gì? Có người chết không ai biết, mỗi mình mày tìm ra? Hay nhỉ, mày giỏi nhỉ, có duyên với người chết quá thì sao không chết quách luôn đi!”
“Ba!” Khâu Đại Khuê rốt cuộc không nhịn được, đẩy ông Khâu một cái, “Ba nói đủ chưa!”
“Mày còn dám đánh ba mày?” Ông Khâu tung hoành cả một đời, lúc trẻ thì đánh vợ đánh con, giờ tuy già nhưng vẫn quen thói đánh đập, ông giơ tay tát một cái lên mặt Khâu Đại Khuê, “Mày cố ý báo cảnh sát, dẫn cảnh sát về nhà là muốn tao chết chứ gì!”
Những căn nhà xập xệ đường Đạo Kiều đa số đã xây dựng từ cách đây hơn chục năm, hoàn toàn không cách âm, mà ông Khâu rất lớn giọng, Hoa Sùng và Liễu Chí Tần vừa đến nhà đã nghe vọng lại câu nói cuối cùng.
Hoa Sùng liếc Liễu Chí Tần một cái, trong nhà vọng ra hàng loạt tiếng chửi bậy và ném đồ dùng bát dĩa, tất cả đều là của ông Khâu, Khâu Đại Khuê chưa từng nói lại một lời nào.
“Cố ý dẫn cảnh sát về nhà?” Hoa Sùng thì thào, “Xem ra bọn họ đúng là đã làm gì không muốn để chúng ta phát hiện.”
Liễu Chí Tần “Ừm” một tiếng, “Nghe tiếp xem sao.”
Ông Khâu vẫn tiếp tục mắng chửi những lời lẽ thô tục, đến khi Khâu Đại Khuê trách mắng, “Ba rống đủ chưa, muốn cả xóm ai cũng nghe được phải không?” thì bên trong mới im lặng lại.
Lúc này Hoa Sùng mới giơ tay gõ lên cánh cửa gỗ có tuổi thọ hơn chục năm vài cái.
“Ai đó?” Khâu Đại Khuê cảnh giác hỏi.
“Mở cửa ra là biết thôi, hỏi làm gì.” Ông Khâu vẫn còn hùng hổ, “Đi mở cửa đi, ông Lương mấy ngày trước mua 3 khay bánh bao chưa đưa tiền, nói hôm nay ghé đưa, chắc là ổng đó.”
Khâu Đại Khuê chùi qua loa vết lòng đỏ còn bám trên người rồi ra mở cửa, bỗng tức thì khiếp sợ.
“Cậu… các cậu…”
“Ông Lương à?” Ông Khâu cũng ra ngoài cửa, vừa thấy được người tới là ai, cặp mắt vốn sụp mí đột nhiên trợn to.
“Ngại quá, quấy rầy hai cha con rồi.” Hoa Sùng cười tươi như… hoa, “Chúng tôi muốn biết thêm chuyện về vụ án mạng, hy vọng hai người không phiền.”
Khâu Đại Khuê cao gần mét chín, lúc này đang ngẩn ngơ giữa cửa, trông như một pho tượng điêu khắc bị hỏng.
Liễu Chí Tần hỏi: “Chúng tôi vào nhà được không?”
Ông Khâu bị hôi miệng, lúc nói chuyện xung quanh tràn ngập một mùi khó ngửi, “Cậu cũng là cảnh sát?”
“Vâng, cháu đi làm, vẫn chưa ăn sáng, thấy quầy thức ăn của ông có vẻ bắt mắt nên mua ăn một ít.” Liễu Chí Tần cười nói, “Bánh bao ngon lắm ạ.”
Hoa Sùng cười lạnh trong lòng, nhìn quanh quất trong nhà một cái, “Nhà đang chuẩn bị cơm trưa bán à? Vậy bọn tôi hỏi chuyện nhanh thôi, không làm phiền hai bố con.”
Nhà họ Khâu có một mùi ẩm mốc, ba phòng con một phòng khách, diện tích cũng không quá nhỏ, nhưng rất cũ và xập xệ, lại âm u, phòng con có hai phòng mở toang cửa, còn một phòng đóng chặt, trước cửa có treo một cái mành rèm hạt cườm (*) làm tay thịnh hành từ chục năm về trước.
Liễu Chí Tần đến trước tấm mành, giơ tay sờ sờ vài hạt cườm.
“Đó là phòng con gái tôi,” Khâu Đại Khuê xoa tay, “Nó đi học rồi.”
Ông Khâu như không muốn đối mặt với cảnh sát, liền đi thẳng xuống bếp vùng vằng tạo ra một loạt các tiếng động binh bốp khác nhau.
Hoa Sùng đi một vòng phòng khách, hỏi Khâu Đại Khuê: “Lần trước cháu có hỏi chú, là buổi tối về nhà có nghe được động tĩnh gì không, chú nói không có.”
“Thật sự là không có, tôi không nhớ rõ.”
“Là không có, hay có mà không nhớ rõ?” Hoa Sùng nói, “Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau đấy.”
Khâu Đại Khuê lo lắng, “Là tôi không nhớ.”
“Vậy cụ thể tối ngày 13, chú có đi đánh bài không? Chú có nghe được gì lạ không?”
“Ngày 13?” Khâu Đại Khuê nhìn về phía trước một lúc, vài giây sau lại cứng đờ người.
“Chú nhớ được rồi à?” Hoa Sùng hỏi.
Khâu Đại Khuê nghiêng đầu tránh ánh mắt của anh, “Hôm đó tôi không đánh bài, đi ngủ rất sớm không nghe thấy gì cả.”
Tiếng động loảng xoảng trong bếp chợt dừng lại.
“Không đi đánh bài?” Ánh mắt Hoa Sùng chợt biến “Tối ngày 13 chú ở nhà?”
“Tôi gấp giấy thủ công cho con gái.” Khâu Đại Khuê vén mành hạt cườm, vào phòng lấy ra một cái thuyền giấy, “Lớp nó có tiết thủ công, thứ bảy phải nộp bài, thứ sáu đó tôi không đi đâu, ngồi gấp cho nó được 10 cái, mệt mỏi quá nên ngủ sớm.”
“Ông Khâu thì sao ạ?” Hoa Sùng hướng phòng bếp hỏi.
“Tôi ngày nào cũng ngủ sớm.” Giọng ông Khuê nghe rất gượng ép, “8 giờ là ngủ rồi.”
Hoa Sùng nhận lấy thuyền giấy, mân mê trên tay nửa phút rồi đưa lại cho Khâu Đại Khuê, rồi bỗng hỏi, “Khu đất hoang rất hôi, các hộ gia đình xung quanh đều khai mùi rác rất hôi không nghe được mùi thi thể thối rữa, chú sao có thể phân biệt được hai mùi này vậy?”
Vừa dứt lời, trong phòng bếp vang lên tiếng ông Khâu bị té ngã.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!