Tâm Độc - Chương 38: Tri kỉ (02)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
23


Tâm Độc


Chương 38: Tri kỉ (02)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tâm độc 

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss

Tri kỉ

02.

Mặc dù đã hẹn đi chợ hoa chim cá cảnh, nhưng Hoa Sùng cũng không buồn dậy sớm, trước giờ toàn sau giờ trưa mới nhàn nhã đến đó.

Gần sáng hôm nay Hoa Sùng đi WC mới nhớ mang máng hình như hôm qua có hẹn với Liễu Chí Tần, nhưng chưa xác định thời gian hẹn cụ thể. Phá vụ án của Mạnh Tiểu Cầm thật sự rất vất vả, anh nghĩ cậu Tiểu Liễu cũng muốn ngủ nướng. Hoa Sùng nhìn gương mặt ngái ngủ không có tí năng lượng nào của mình trong gương, ngáp một cái rõ dài rồi trở vào phòng ngủ, gục người lên giường ngủ tiếp.

Kết quả còn chưa kịp vỗ lại giấc ngủ thì di động đặt ở trên tủ đầu giường vang lên.

Đối với những người làm nghề cảnh sát, đa số những cuộc gọi vào sáng sớm ngày nghỉ thế này luôn không phải là chuyện gì tốt. Tuy rằng Hoa Sùng thoải mái, nhưng trái tim vẫn phản xạ có điều kiện đập nhanh một chút.

Anh cầm di động lên thì thấy ba chữ Liễu Chí Tần đập vào mắt.

Hoa Sùng dụi mắt, bấm nhận cuộc gọi, nhừa nhựa loại giọng của một con bợm ngủ nướng bị đánh thức nói vào điện thoại, “Alô?”

Nhưng tiếng lười nhác ngái ngủ này truyền qua di động lại như có một chút gì ỷ lại và làm nũng, làm màng tai Liễu Chí Tần ngứa ngáy như có lông chim phất qua, một luồng khí nóng theo máu chạy thẳng đến ngực.

“Anh dậy chưa?” Bối rối vài giây, Liễu Chí Tần mới hỏi.

“Hả….mới 7 giờ……” Hoa Sùng nằm ngửa ở trên giường, cánh tay gác lên trán: “Anh hai à, cậu làm tôi sợ muốn rớt tim.”

“Sao vậy?”

“Còn ở đó mà “sao vậy”! Làm tôi tưởng có vụ án mới!” Hoa Sùng kéo kéo quần đùi, vốn định nói “Buổi sáng “cậu nhỏ” hay chào cờ, bị cậu gọi điện thoại tới cờ đang lên nửa chừng bị kéo cắt đứt dây thừng, nên rớt cmn luôn”, nhưng anh nghĩ Liễu Chí Tần rất đứng đắn, giỡn kiểu này chắc không hợp…

“Tôi đánh thức anh à?” Liễu Chí Tần hỏi.

“Đoán xem?” Hoa Sùng “ưm” một cái, “Tôi đang ngủ nướng.”

“Vậy…” Đầu dây điện thoại bên kia tựa như trầm tư: “Mình có đi chợ hoa nữa không?”

“Đi chứ, sao lại không đi.”

“Đã hơn 7 giờ rồi.” Liễu Chí Tần nói: “Tôi còn tưởng anh quên mất.”

“7 giờ còn sớm mà?” Hoa Sùng xoay người, hơn phân nửa cái lưng lộ ở bên ngoài, vòng tay ra sau gãi gãi, cảm giác có muỗi đang đậu trên eo cắn mình, anh giơ tay đập một cái “bép” rõ to.

Liễu Chí Tần nghe được tiếng da thịt, than thầm trong lòng: “Vậy anh ngủ tiếp nha. Tối nay tôi gọi lại cho anh.”

Hoa Sùng nhắm hai mắt nói “được”, đạp điện thoại đến cuối giường, quấn chăn kĩ lưỡng định ngủ tiếp, nhưng cơn buồn ngủ lại bay biến đi đâu mất.

Anh ngồi dậy, nhìn chằm chằm cái di động lăn lóc ở cuối giường nửa ngày, mới lờ mờ nhận ra lúc nãy mình không lịch sự lắm, đành phải bò xuống cuối giường mò di động gọi lại.

Liễu Chí Tần hơn 6 giờ đã dậy, chạy bộ một hồi xong thấy cũng đã sáng rồi liền gọi điện thoại cho Hoa Sùng.

Nào ngờ Hoa Sùng chẳng chút kiêng dè gì, nói ngủ là ngủ, nói tắt là tắt, cậu còn chưa kịp nói câu tạm biệt thì di động chỉ còn lại mấy tiếng tút tút tút.

Liễu Chí Tần cầm di động đứng hình vài giây, rồi buông thõng tay, bắt đầu suy nghĩ xem mình sẽ làm gì sáng nay. Không biết Hoa Sùng ngủ đến khi nào nữa, nếu quá trưa mới đi thì buổi sáng cậu có vài tiếng rảnh rỗi.

Vụ án lần này hành toàn bộ đội viên Tổ Trọng Án ăn không ngon ngủ không yên, cậu cũng thức đêm tăng ca, không có thời gian để ngủ, càng đừng nói theo dõi dấu vết “đám người kia”.

Cậu do dự một lát đi đến thư phòng, còn chưa kịp mở máy tính thì di động ném ở phòng khách vang lên.

Giờ thì cậu đã hiểu cảm giác của Hoa Sùng, ngày nghỉ mà nghe tiếng chuông điện thoại thì đảm bảo nghĩ ngay đến có án mạng mà.

Người gọi đến vậy mà là Hoa Sùng vài phút trước đòi cúp điện thoại cậu để ngủ nướng.

“Anh Tiểu Liễu.” Giọng nói Hoa Sùng có vẻ tỉnh táo hơn trước, không còn ngái ngủ như ban nãy: “Ăn sáng chưa?”

“Vẫn chưa ăn.”

“Vậy đến nhà tôi đi, ăn xong chúng ta cùng đi chợ. Nhà tôi có đồ ăn, để tôi làm bữa sáng dinh dưỡng cho cậu.”

“Tôi……”

“Còn ngại ngùng gì nữa?” Hoa Sùng vừa nói vừa ngáp: “Tôi dậy rồi đây. Lầu hai phòng 17-3, tới thì gõ cửa.”

Bỏ di động xuống, Liễu Chí Tần nhìn nhìn dĩa trứng mới chiên (*) còn nóng hổi, nhíu mày suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định gói mang đến nhà Hoa Sùng.

(*) trứng chiên nhà anh Liễu kiểu như vầy

Mười lăm phút sau, cậu nghĩ đây quả là quyết định thật đúng đắn.

Hoa Sùng ngoài miệng nói là “dậy rồi”, nhưng lại ăn vạ nằm trên giường không nhúc nhích. Liễu Chí Tần đứng ngoài cửa chờ 5 phút, mới được diện kiến Tổ trưởng Tổ Trọng Án mặt còn ngái ngủ, quần áo lộn xộn ra mở cửa.

“Vào đi.” Hoa Sùng lười biếng trong ngày nghỉ với Hoa Sùng khi làm việc quả thực là hai người khác nhau. Anh lục tung cả tủ giày mới nhớ tới nhà mình còn chẳng có dép đi trong nhà cho khách, cũng không có dép dùng một lần, đành phải nhường đôi dép lông đang mang cho Liễu Chí Tần: “Cậu mang đỡ đôi này đi.”

“Vậy còn anh thì sao?” Liễu Chí Tần cúi đầu nhìn đôi chân trần của anh.

“Tôi không mang.” Hoa Sùng vừa nói vừa bước vào phòng, sợ sàn nhà lạnh còn nhảy lò cò hai bước: “Cậu là khách sao để cậu đi chân trần được”

“Nhưng anh sẽ lạnh.” Liễu Chí Tần cởi giày, cầm lấy dép lê đuổi theo: “Buổi sáng sàn lạnh lắm, tôi mang vớ dày nên không sao đâu, trả dép cho anh này.”

“Đi chân trần mà cậu cũng giành với tôi nữa hả?” Hoa Sùng xoay người lại, đi đến tủ giày lấy ra đôi mùa hè ném “bẹp” xuống sàn, “Cậu mang đôi dép đó vào, tôi mang đôi này.”

Đôi dép mùa hè in hình mèo máy Doraemon to tướng đang ngoác miệng cười to, Liễu Chí Tần nhìn con mèo máy vui vẻ mới yên tâm mang đôi Hoa Sùng đưa. Đôi dép lông còn ấm mang theo nhiệt độ cơ thể của Hoa Sùng.

“Chỗ đó có nước, tự lấy uống.” Hoa Sùng chỉ chỉ bàn trà, xắn ống tay áo: “Chờ chút, để tôi làm trứng tráng cho cậu ăn.”

Liễu Chí Tần không khát, đi vào phòng bếp nhìn Hoa Sùng làm bữa sáng.

Hoa Sùng đập bốn cái trứng, chuẩn bị làm hai phần trứng tráng. Nhưng thật bất hạnh cho lòng đỏ trứng, bị đánh không tan nên khi chiên nổi vằn vện trên mặt, lại còn khi chiên xong bị Hoa Sùng vớt ra ném cái phẹt vào một cái chén, nhìn đã không đẹp lại còn không đẹp hơn.

Liễu Chí Tần cười gượng: “Thật ra trông cũng được.”

“Ăn cho no chứ đẹp làm gì.” Hoa Sùng cố gắng vớt vát: “Ăn vào bụng thì cũng như nhau thôi đẹp làm gì, quan trọng là đầy đủ dinh dưỡng và ngon…. Ối cái đệch!”

Liễu Chí Tần múc một muỗng trứng trong chén của mình: “Sao vậy?”

Hoa Sùng nấu ăn không rành, một chén những hai muỗng đường, chén còn lại thì chả nêm cái gì.

Cái anh đang ăn là cái bị bỏ quá nhiều đường, cắn một cái đã muốn phun ra hết.

Thiếu đường có thể bỏ thêm, chứ nhiều quá thì làm sao bây giờ, Hoa Sùng nhíu mày muốn đổ hết, Liễu Chí Tần liền lấy trứng tráng cậu cầm tới: “Hay là ăn tạm cái này vậy?”

“Cậu làm hả?” Hoa Sùng hỏi.

“Ừ. Nhưng đã lạnh rồi. Anh có lò vi sóng không? Bỏ vào hâm nửa phút cho nóng.”

Nửa phút sau, mùi thơm của trứng chiên và dầu mè lan ra khắp phòng, Hoa Sùng lén lút nuốt nuốt nước bọt.

Liễu Chí Tần gắp một cái trứng, để trên dĩa: “Anh nếm thử xem, chắc không ngon lắm đâu.”

Hoa Sùng không ngại ngùng, gắp lên cắn một miếng, chân mày lập tức nhướng lên.

Cái này mà dám gọi là chỉ tạm được, nói là đầu bếp chuyên nghiệp nấu anh cũng tin!

Ăn xong bữa sáng, Hoa Sùng đi tắm. Anh mở nước rất lớn, tiếng nước từ vòi hoa sen róc rách vang vọng khắp phòng.

Liễu Chí Tần thu dọn qua loa bàn ăn rồi bắt đầu xem xét chỗ ở của Hoa Sùng.

Hai phòng một sảnh, phòng khách đơn giản, ghế sofa vải màu xám thông thường và bàn cà phê bằng kính nằm đối diện với TV. Phòng khách thông với một cái ban công cũng không nhỏ lắm, đang được đặt lung tung các chậu cây cảnh. Trong một góc còn có ba túi đất dinh dưỡng và hai thùng nước.

Hoa Sùng nói hoa trong nhà đã héo hết, nhưng Liễu Chí Tần thấy chúng vẫn còn sống nhăn răng. Cây hoa giấy dựa vào tường đã mọc nhô ra khỏi ban công, còn chậu hoa lồng đèn (*) thì vênh vang trong gió sáng. Nhưng đúng là những chậu hoa này chẳng được chăm sóc, chúng tự lực cánh sinh, cành lá mọc um tùm tự do tự tại, rũ lên cả sào phơi đồ.

(*) Hoa lồng đèn (fuchsia)

Trên sào phơi đồ còn có hai quần lót màu xanh biển.

Liễu Chí Tần vội vàng lia mắt sang chỗ khác, cố gắng khống chế nhịp tim đang đập loạn, sau đó nhẹ nhàng đi đến bên phòng ngủ nhìn vào trong.

Phòng ngủ của Hoa Sùng kế bên ban công, nửa tấm chăn rơi trên mặt đất, gối đầu thì chênh vênh trên mép giường như chực rơi xuống bất cứ lúc nào. Vài bộ quần áo vắt bên cửa sổ, còn có một cái áo sơ mi che khuất đầu một con gấu nhồi bông.

Nhìn lộn xộn, nhưng lại sạch sẽ.

Liễu Chí Tần chỉ không hiểu tại sao phòng ngủ của Hoa Sùng lại có gấu nhồi bông.

Bên cạnh phòng ngủ là phòng sách.

Thật ra nó giống phòng trưng bày hơn phòng sách. Kệ sách gỗ để được dăm ba cuốn sách, còn lại toàn là giấy khen và huy chương.

Liễu Chí Tần không vào, không rõ là giấy khen gì.

Đột nhiên cậu nghĩ có khi nào là giấy khen “Cảnh sát ưu tú” từ Bắc Kinh năm đó không?

Chắc là phải có.

Chỉ là cảnh còn người mất, anh em bạn bè năm nào giờ cũng chỉ còn là hình ảnh ố vàng.

Nghỉ một lát, tiếng nước từ phòng tắm cũng ngừng. Liễu Chí Tần mới bước nhanh đi đến ban công, ngồi xổm trước đám hoa cảnh.

Hoa Sùng để trần, chỉ mặc chiếc quần xà lỏn màu vàng nhạt, ngực và xương quai xanh còn dính bọt nước, vừa lau khô tóc vừa nói: “Chờ tôi mười phút rồi tụi mình đi.”

“Không gấp đâu.” Ánh mắt Liễu Chí Tần lướt qua thân trên của anh, ngoài mặt thì chẳng thấy gì nhưng trong lòng thì dậy sóng, tim đập binh binh liên hồi. “Cần tôi tưới nước mấy cái cây giùm không?”

“Được đó, lấy nước chỗ này.” Hoa Sùng chỉ vào trong góc: “Lấy cái gàu này tưới bậy tưới bạ là được.”

“Cây nào cần nhiều nước cây nào ít nước?”

“Không biết nữa, thích thì tưới nhiều không thích thì tưới ít thôi.”

Liễu Chí Tần nhìn Hoa Sùng vội chạy vào phòng ngủ, cậu khom lưng cầm lấy cái gàu, trong mắt vẫn là những hình ảnh vừa nãy.

“Thích thì tưới nhiều không thích thì tưới ít”, Liễu Chí Tần nghĩ trong lòng, hoa cỏ nhà anh cũng thuộc dạng trâu bò lắm mới sống nổi với anh.

Buổi sáng, chợ cây cảnh ầm ĩ chen chúc, tiếng người ồn ào, nhưng không làm người ta cảm thấy khó chịu.

Hoa Sùng vừa mới tới chợ đã mua ngay một chậu hoa nhài nhỏ, vừa đi vừa chọc chó mèo, đi đến đâu chó sủa mèo gừ loạn xạ đến đó, còn có một con vẹt đang học nói nhảy tới nhảy lui trong lồng rướn cổ la to: “Woa woa! Woa woa!”

Liễu Chí Tần lúc đầu không nghe ra gì, chỉ thấy con vẹt này sao cứ nhìn theo Hoa Sùng mãi, mới hỏi: “Tổ trưởng Hoa, sao nó nhìn anh kêu hoài vậy.”

“Thì nó đang kêu tôi mà.” Hoa Sùng dừng lại chọc ghẹo con chim to mồm. Ông chủ đang cho những lồng chim khác ăn, thấy Hoa Sùng liền tươi cười, “A, Hoa Hoa.”

Liễu Chí Tần lúc này mới biết, “Woa woa” chính là “Hoa Hoa”, con vẹt ngốc phát âm không chuẩn, gọi trại “Hoa” thành “Woa”.

“Buổi sáng tốt lành.” Hoa Sùng dạy con vẹt.

Con vẹt không nghe, cứ lì lợm “Woa woa” luôn mồm.

“Đồ ngốc!” Hoa Sùng mắng.

Con vẹt học theo, “Đồ ngốc! Đồ ngốc! Đồ ngốc!”

Ông chủ và mọi người xung quanh cười to, Hoa Sùng nhẹ nhàng hất lông đuôi con vẹt, “Im đê!”

“Đồ ngốc! Đồ ngốc! Đồ ngốc!”

Liễu Chí Tần buồn cười, huých khuỷu tay vào Hoa Sùng: “Con vẹt này thú vị nhỉ.”

“Nó rất thích Hoa Hoa.” Ông chủ nói: “Người khác chọc nó nó không phản ứng gì cả, mà Hoa Hoa vừa đi ngang là nó tỉnh ngủ ngay.”

“Vậy luôn à?” Nhân viên phụ việc cuối tuần chêm vào: “Con vẹt này cũng biết chọn người nhỉ.”

Hoa Sùng chọc con vẹt một lát rồi đi, con vẹt vẫn ở phía sau gào thét, “Đồ ngốc! Đồ ngốc! Tên mập ngốc!”

“Vui thật.” Liễu Chí Tần nói.

“Ừa. Mấy con thú nhỏ rất đáng yêu, rảnh rỗi không có gì làm tới đây dạo một vòng là mọi buồn phiền đều tan biến hết.” Hoa Sùng vừa nói vừa quẹo vào một cửa hàng thú cưng, bắt tay với một con cún Alaska.

Chị chủ cửa hàng thú cưng cười hì hì kêu: “Anh đẹp trai lại tới nữa rồi, không mua không cho sờ nha!”

Hoa Sùng đặt chậu hoa nhài nhỏ vừa mua lên chuồng cún, cười nói: “Chị thích không?”

Không có phụ nữ nào không thích hoa, chị chủ nheo mắt, “Sao, tặng chị à?”

“Em nựng chó tiệm chị, chị nhận hoa của em, công bằng mà.”

Chị chủ cười mắng: “Ai muốn công bằng! Làm như thèm lấy hoa của cậu!”

“Tặng chị mà.” Hoa Sùng giỡn với cún chán chê rồi lui ra ngoài cửa: “Nhớ tưới nước đó nha.”

Chó con rên ử ử không uốn chia tay, Hoa Sùng làm tư thế cúi chào: “Nhóc con, lần sau gặp.”

“Không có lần sau nữa đâu!” Bà chủ cầm lấy chậu hoa nhài: “Lần sau đã bị người ta mua mất rồi.”

Dường như chú cún con nghe hiểu liền chăm chăm nhìn Hoa Sùng.

Hoa Sùng nói: “Ráng vào một nhà tốt, sống hạnh phúc nha. Cha rơi phải đi rồi.”

Chị chủ cười xua tay: “Thôi đi đi cha rơi.”

Lúc cùng Hoa Sùng đi ra khỏi cửa hàng thú cưng, Liễu Chí Tần hỏi: “Tổ trưởng Hoa, anh có vẻ thân với những người ở đây nhỉ.”

“Tại toàn đi sờ chứ không mua, nên ai cũng nhớ mặt tôi.”

Chỉ sờ chứ không mua vốn là điều người bán ghét nhất, nhưng đi cả nửa con phố, Liễu Chí Tần không thấy cửa hàng nào không chào đón Hoa Sùng.

Đi về phía trước một đoạn, Hoa Sùng dừng chân trước một cửa hàng thú cưng khác, nhìn vào trong tự lẩm bẩm: “Nhị Oa đã bán đi rồi sao.”

“Nhị Oa là…?”

“Một con cún becgie (**), chú cún đáng yêu nhất tiệm bọn họ.”

(**) Trong truyện thì ghi là German Shepherd, thấy dài nên mình dịch thành becgie cho gần gũi với người VN

Ông chủ trong tiệm bước ra: “À, lại tới nựng Nhị Oa à?”

“Nhị Oa có nhà mới rồi hả chú?” Hoa Sùng hỏi.

“Phải vậy chứ sao!” Ông chủ nói: “Cho chú mày nuôi thì không chịu, giờ thì hết được gặp nữa.”

“Vậy tốt hơn.” Hoa Sùng cười: “Chủ mới nhìn ổn không chú?”

“Đàn ông, cao to, chú thấy cũng khá tin tưởng.” Ông chủ trêu ghẹo nói: “Dù sao thấy cũng đáng tin cậy hơn chú mày, nghe lão Hoàng nói, chú mày trồng hoa mà cũng chết nữa là.”

“Dạ vâng dạ vâng, là con không đáng tin cậy.” Hoa Sùng vẫy tay, “Đi trước nha chú.”

“Không vào chơi? Đi gấp vậy.”

“Hoa chết hết rồi nên phải đi mua bổ sung á chú.”

Ông chủ cười, lắc đầu.

Hai người tiếp tục đi tiếp, Hoa Sùng nói: “Đằng trước nhiều chỗ bán cây lắm. Đi xem không?”

“Đi chứ.” Liễu Chí Tần nói: “Anh rành nên chọn giúp tôi vài cây với.”

Hoa Sùng chỉ rành phá mèo chọc chó chứ cây cối thì chẳng biết gì, thấy đẹp thì mua, cũng chẳng quan tâm về có trồng được không.

Liễu Chí Tần thì chỉ tập trung vào lựa Lan hoàng thảo (***).

Có Hoa Sùng đi theo, chủ quán cũng không thách giá với Liễu Chí Tần. Mặt trời đã lên đến đỉnh, Liễu Chí Tần mua ba chậu Lan hoàng thảo nhỏ, Hoa Sùng mua hai chậu sen đá (****) với một chậu bằng lăng xẻ (*****), mới cảm thấy mỹ mãn ra về.

(***) Lan hoàng thảo: Một chi nhà lan rất lớn. Bố mình chơi lan thì gọi là lan Dendro (gọi tắt tên khoa học của nó là Dendrobium) chứ ko gọi bằng mấy tên này =]]]] có rất nhiều lan đẹp và phổ biến trong họ lan hoàng thảo này, ảnh minh hoạ:

(****) Sen đá:

(*****) Bằng lăng xẻ:

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN