Tâm Độc - Chương 6: Hồng nhan (05)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Tâm Độc


Chương 6: Hồng nhan (05)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tâm độc

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Hồng nhan

05.

Nhà kiểu Tây phân ra hai tầng trên dưới. Lầu một là phòng khách, phòng bếp, phòng vệ sinh, phòng kho chứa đồ, phòng bảo mẫu được sử dụng làm phòng tập thể dục, bên trong đặt dàn máy chạy bộ; Lầu hai là phòng ngủ chính, thư phòng, phòng ngủ phụ không có giường, ba mặt tường đều là quầy pha lê, bên trong có đủ các loại mô hình nhân vật.

Khúc Trị cũng là một người yêu thích ACG (*), tự hào nhất bộ mô hình Saint Seiya (**) huyền thoại, vừa tiến vào phòng ngủ đã hoảng loạn đến mù mắt, kêu lên: “Ối đệt, tại sao em lại không có papa có tiền như vậy cơ chứ! Thắt lưng buộc bụng mới tích cóp được một bộ, cô ấy vừa đi du lịch hết chỗ này đến chỗ kia còn mua được cả một phòng!”

(*) ACG: Viết tắt của Anime, Comic and Games

(**) mô hình Saint Seiya

“Ganh tị à?” Hoa Sùng hỏi.

“Có thể không ganh được sao?” Khúc Trị cảm thán nói: “Có tiền thật tốt.”

Hoa Sùng “Ờm” một tiếng, không nhận xét thêm, chỉ đơn giản di dạo một vòng quanh phòng rồi đến thư phòng.

Thư phòng rộng hơn phòng ngủ phụ, nhưng tủ sách bằng gỗ gụ kỳ lạ và sang trọng bày bên trong, làm toàn bộ căn phòng trông rất chật chội. Tủ sách chất đầy sách và trò chơi bộ hộp đĩa DVD, được phân ra làm hai, như hai thế giới khác biệt tồn tại song song.

Có nhiều đĩa trò chơi, bao gồm kinh dị, hành động và đấu súng. Ngược lại, sách thì đơn điệu hơn nhiều, ngoại trừ một hàng các sách hướng dẫn du lịch trong và ngoài nước, thì tất cả đều là sách lịch sử. Các tác phẩm vĩ đại “Tư Trị Thông Giám”, “Tam Quốc Chí”, “Sử Ký”, “Hán Thư “, “Hậu Hán Thư” được đặt ở vị trí dễ thấy nhất trên tủ, những nghiên cứu hiện đại được bày xung quanh, ở góc tủ cũng có mấy chục cuốn truyện tranh, “Hỏa Phụng Liêu Nguyên”, cũng là bối cảnh tam quốc.

Hoa Sùng lôi từ giá sách ra một kẹp tài liệu dày như quyển từ điển, cất trong đó không phải giấy tờ hoá đơn, mà là các loại vé cổng tham quan, đều có ghi thời gian. Những tấm vé trên trang đầu đã ố vàng, là vé từ bảy tám năm về trước. Từ Cường Thịnh không nói sai, Từ Ngọc Kiều đúng là từ đại học đã thích đi du lịch.

“Nè anh Hoa” Khúc Trị tiện tay lôi ra một quyển “Ngụy Thư”, vừa liếc đến cổ văn đã đau đầu, vội cất về chỗ cũ, “Anh nói đi chứng thực một suy đoán, là suy đoán gì đó?”

“Từ Ngọc Kiều thích đi du lịch, nhưng không phải nghiêng về phong cảnh thiên nhiên, mà là nghiêng về bên lịch sử văn hoá.” Hoa Sùng thả kẹp tài liệu về chỗ cũ. “Lần này đến không bỏ công, chính xác giống như những gì anh suy đoán.”

Khúc Trị khó hiểu, “Nhưng mà chuyện này với vụ án có liên quan gì? Chẳng lẽ cô ấy thích tìm tòi văn hoá lịch sử mới lọt vào tầm ngắm hung thủ?”

“Tạm thời chưa chắc chắn điều gì.” Hoa Sùng đáp, “Nhưng đây có thể là điểm mấu chốt, không thể lơ là.”

Khúc Trị vẫn nghĩ không ra liên hệ giữa hai vụ việc, lại hỏi, “Nhưng mà sao lúc nãy anh đoán ra được? Chắc không đến nỗi đoán mò đâu nhỉ, kể em nghe một chút để học tập sau này được không?”

“Em có nhớ Từ Cường Thịnh nói Từ Ngọc Kiều cuối tuần thường xuyên đi du lịch những vùng lân cận không?”

“Có, để thuận tiện đi lại, ba cô ấy còn mua hẳn một chiếc Land Rover cho con gái, đúng là cưng lên trời.”

Hoa Sùng nói, “Xung quanh Lạc Thành không có mấy điểm du lịch phong cảnh đẹp, nhưng những điểm di tích lịch sử thì rất nhiều, nhìn đâu cũng thấy. Cuối tuần Từ Ngọc Kiều lái xe du lịch, cũng không ra khỏi tỉnh kịp, chỉ có thể ghé xem di tích chiến trường, mộ danh nhân, nhà bảo tàng.. Cho nên anh đoán người này rất thích lịch sử văn hoá. Thư phòng này, đã chứng minh cho suy đoán của anh.”

Khúc Trị ngẫm nghĩ một lúc: “Có lý quá.”

“Manh mối nhiều ít bao nhiêu đều tổng hợp hết lại, trở về cục thì phân tính sau.” Hoa Sùng bỏ chiếc laptop để trên bàn vào túi vật chứng, đưa Khúc Trị: “Điều tra lịch sử duyệt web của cô ấy hộ anh.”

Nói điều tra, điều tra viên liền đến. Di động của Hoa Sùng đột ngột vang lên, Viên Hạo ở đầu dây bên kia báo cáo. “Tổ trưởng Hoa, người chúng ta cài cắm theo dõi xung quanh ngân hàng Tân Lạc quả nhiên có kết quả! Chúng ta theo dõi một đối tượng nam khả khi ở phụ cần tàu điệu ngầm, phát hiện chiều ngày 13 hắn và Từ Ngọc Kiều có gặp nhau! Nhân viên đồng nghiệp ở ngân hàng Tân Lạc xác nhận gã này là bạn trai Từ Ngọc Kiều, quen được nửa năm.”

Hoa Sùng không quá ngạc nhiên, chỉ nhướn mày một chút theo bản năng, “Tiếp tục điều tra, à ở nhà Từ Ngọc Kiều tôi cũng tìm được vài thứ, trở về liền đưa cho cậu nghiên cứu thêm.”

Dập điện thoại xong, Hoa Sùng quay sang Khúc Trị nói: “Đêm nay đến tăng ca.”

“Này không phải là tin tức nha,” Khúc Trị hừ một tiếng: “Có cái gì tiến triển không?”

“Xem ra ông Cường Thịnh còn không hiểu rõ con gái mình.”

“Hở?”

“Từ Ngọc Kiều có bạn trai.”

Tang Hải ngả người trên ghế dựa, bả vai rộng rũ xuống, đầu vùi cực thấp, mái tóc quăn lộn xộn che khuất hết mặt mũi, hai cánh tay không ngừng run rẩy.

Hoa Sùng khoanh tay nhìn cậu ta, lạnh giọng nói: “Sàn nhà có gì đẹp đâu, ngẩng mặt nhìn tôi đây này.”

Tang Hải vẫn chưa dám ngẩng đầu, chỉ nâng mí mắt nhìn lên, hoảng sợ nhìn chằm chằm Hoa Sùng, tự cắn đôi môi trắng bệch đến rướm máu, run giọng nói: “Tôi không giết cô ấy, không phải tôi, thật sự không phải tôi.”

Trên đường chạy về cục, Hoa Sùng đã nắm được vài thông tin về Tang Hải, nên đối với phản ứng hoảng sợ của hắn cũng không bất ngờ lắm.

“Cậu năm nay 23 tuổi, người bên huyện Hoa, 18 tuổi đến Lạc Thành học, hiện là nghiên cứu sinh ở đại học Văn học Lịch sử Lạc Thành.” Hoa Sùng đều dặn nói, “Đồng nghiệp của Từ Ngọc Kiều nói cô ấy nửa năm trước thì bắt đầu quen với cậu, hai người là tình chị em tiến triển thành, phải không?”

Tang Hải mân mê đôi môi nứt nẻ, nặng nề thở dốc.

Hoa Sùng mất kiên nhẫn: “Này, tôi bảo cậu ngước mặt lên nhìn tôi, không phải bảo cậu giấu mặt sau mớ tóc. Nhìn tôi đáng sợ lắm à?”

Tang Hải chậm chạp ngẩng đầu, cứng người nửa phút mới khó khăn gật gật đầu. (ơ =]]])

“Từ Ngọc Kiều là giám đốc chăm sóc khách hàng, cậu là sinh viên, làm sao mà quen được nhau?”

“Hoạt… hoạt động trong trường đại học.” Tang Hải lí nhí nói.

“Hoạt động trường đại học? Nói rõ ràng ra xem nào.”

Tang Hải hít sâu một hơi, “Trường đại học chúng tôi thỉnh thoảng có làm một vài buổi tọa đàm cho người ngoài, những người nào yêu thích lịch sử, văn học cổ đại đều có thể đến nghe. Ngọc, Ngọc Kiều cũng đã tới.”

“Cậu là giảng viên?” Hoa Sùng hỏi.

“Tôi là trợ lý giảng viên.”

Hoa Sùng cũng không hứng thú với tình sử của mấy đôi chim câu, hỏi thêm vài câu rồi đi ngay vào vấn đề chính: “6 giờ 14 phút chiều hôm 13, cậu và Từ Ngọc Kiều từ An Lạc đón tàu điện ngầm số 3 ở ga đường Khoa Hồ đến trạm Minh Lạc khu Võ Thánh. Rời tàu điện ngầm hai người đi bộ đến tiệm cà phê tên “Thiên thần mèo” ngồi nửa tiếng, sau đó đến quán lẩu Trấn Long gần đó ăn cơm, lúc ra khỏi quán là 9 giờ 4 phút.”

Tang Hải vốn bắt đầu dần bình tĩnh lại nhưng vừa nghe những lời này lại bắt đầu phát run, môi mấp máy liên tục. “Tôi thật sự không giết cô ấy, ngày đó gặp nhau chỉ ăn chung bữa cơm, chuyện khác tôi không biết, các người phải tin tôi!”

“Vừa rồi tôi nói một vài mốc thời gian địa điểm, có cả camera tàu điện ngầm và làm chứng của tiệm cà phê, quán lẩu. Lúc sau cậu đi đâu, bọn tôi cũng đều có thể truy ra.” Hoa Sùng trầm giọng, “Nên hiện giờ cậu khai thật cho tôi 9 giờ 18 phút, cậu tiễn cô ấy lên tàu điện ngầm rồi, làm gì tiếp theo?  10 giờ tối hôm đó, cậu ở đâu?”

“Tôi…” Tang Hải sợ hãi, trán lấm tấm mồ hôi tí tách nhỏ xuống, “Tôi về trường, không đi đâu cả!”

“Nói dối.” Hoa Sùng chéo chân, thái độ bình thản, nhưng không khí xung quanh anh lại đột ngột đặc lại.

“Cậu nghe không hiểu lời tôi à? Bọn tôi theo dõi cậu và Từ Ngọc Kiều lúc đầu, cũng có thể theo dõi cậu đoạn lúc sau. Tiễn cô ấy lên tàu xong, cậu có thật sự quay về trường?” Hoa Sùng rũ đuôi mắt liếc qua, ánh mắt sắc như dao đâm đến, làm Tang Hải không rét mà run.

Đường Đạo Kiều là nơi mất an ninh nhất khi Phú Khang, à không thậm chí cả Lạc Thành, cậu tuy không phải người địa phương nhưng ở đây hơn 5 năm cậu phải biết chứ nhỉ.” Hoa Sùng nhịp ngón tay lên bàn, “Chỗ cậu ăn cơm cùng Ngọc Kiều là ở Minh Lạc, phía đông Lạc Thành trường cậu cũng ở khu đó, vậy vì sao sau khi cô ấy đi cậu cũng đón tàu đến Phú Khang ở phía Tây?”

Nhịp thở Tang Hải trở nên dồn dập: “Tôi, tôi lo cho cô ấy!”

“Tại sao? Cô ấy nói gì với cậu?”

Tang Hải lại tiếp tục cúi đầu, tay đan siết vào nhau.

Hoa Sùng Quan sát ngôn ngữ cơ thể của hắn, lại nói: “Tiếc quá, camera ở đường Đạo Kiều hỏng cũng nhiều, không thể quay lại được Ngọc Kiều từ lúc nào, hướng nào tiến vào Đạo Kiều, nhưng lúc cô ấy xuống tàu điện ngầm,  cũng là trạm tàu gần Đạo Kiều nhất, chính xác là 10 giờ 2 phút. Mà cậu lại xuống trạm đó vừa vặn vào 10 giờ 11 phút. Một camera gần đường Đạo Kiều đã quay được cảnh cậu vào đó lúc 10 giờ 25 phút. Tôi đoán chắc cậu và cô ấy không vào Đạo Kiều cùng một hẻm.”

Tang Hải  vò đầu rất mạnh.

“Cậu nhìn thấy gì?” Hoa Sùng hỏi: “Hoặc nói thẳng ra, cậu đã làm gì?”

“KHÔNG PHẢI TÔI!” Tang Hải hét lớn: “Lúc tôi tìm được Ngọc Kiều, cô ấy đã…đã…”

“Đã bị hại?”

Tang Hải nắm tóc kéo mạnh, đột nhiên khóc rống lên, “Tôi không làm gì hết, đáng lẽ ra tôi không nên đi theo!”

“Khóc lóc vô ích.” Hoa Sùng bất mãn. “Camera theo dõi quay được cậu 0 giờ 40 phút sáng hôm sau thì rời khỏi, thời gian cậu ở đó là hơn hai tiếng, cậu đã làm gì? Cậu biết Từ Ngọc Kiều muốn đi Đạo Kiều, vậy chắc cậu cũng biết lý do cô ấy đêm hôm khuya khoắt lại đến nơi hẻo lánh đó chứ?”

“Không phải đã nói sao? Tôi lo cho cô ấy!” Tang Hải quát.

“Lo lắng? Chỉ sợ không phải.” Hoa Sùng chồm người về phía trước, giọng nói mang phần châm chọc, “Cậu nếu thật sự lo lắng cho cô ấy, vừa rồi sẽ chẳng nói “tôi không nên đi theo.” Giờ cậu cảm thấy không nên đi theo, chỉ bởi vì bị camera giám sát quay được, trở thành người tình nghi của bọn tôi.”

Tang Hải á khẩu không trả lời được, nghẹn họng trân trối trừng mắt nhìn Hoa Sùng.

“Tôi khuyên cậu hãy thành thật khai ra.” Hoa Sùng nói: “Vì sao muốn đi theo, đã nhìn thấy những gì, còn có, cậu và Từ Ngọc Kiều hẹn hò nửa năm, tại sao lại muốn giấu giếm. Nếu không phải nửa tháng trước đồng nghiệp cô ấy tình cờ bắt gặp hai người ở chung thì cậu còn định giấu ba mẹ cô ấy và người quen đến khi nào?

“Tôi.. chúng tôi chỉ là bạn bè!”

“Bạn bè?” Hoa Sùng hừ, cười như không cười, “Vậy người lúc nãy ngồi đây kể vì sao hai người quen nhau không phải cậu à, vậy ma chắc?”

Tang Hải luống cuống, bị chữ “ma” dọa sợ đến giật mình, lúc này mới ý thức được lời nói của mình đang mâu thuẫn.

“Không có ma cỏ gì cả.” Ha Sùng cười lạnh, “Cho cậu 2 phút, ngoan ngoãn kể lại toàn bộ cho tôi, đừng lại giấu đầu hở đuôi.”

Tang Hải thô lỗ vuốt mặt, nói: “Tôi, tôi chính xác là đang hẹn hò với Ngọc Kiều, nhưng buổi tối hôm đó thật sự tôi không làm gì cả!”

Hoa Sùng hỏi ngay: “Vậy tại sao cậu lại đi theo Từ Ngọc Kiều đến Đạo Kiều?”

Phòng thẩm vấn trở nên yên tĩnh lại, môi Tang Hải run run, hắn ước chừng biết giấu không nổi nữa, đành mở miệng: “Thành Tây gần nhất đang khai quật khảo cổ. Đội khảo cổ học gần đó phát hiện một một chôn quý tộc thời Đông Hán. Nhưng chỗ ấy quá hẻo lánh, muốn đến phải băng qua đường Đạo Kiều. Ngọc Kiều và tôi đều, đều muốn đi xem.”

“Ngày 13 là thứ sáu” Hoa Sùng hỏi: “Hai người muốn đi xem cũng có thể chờ sang thứ bảy, vì sao tối thứ sáu vẫn đi? Ban ngày xem có phải rõ ràng hơn không?”

Tang Hải siết chặt tay, “Ban ngày không được!”

“Vì sao?”

“Ngọc… Ngọc Kiều lớn gan, không đơn giản chỉ muốn xem.” Tang Hải run giọng nói lớn, “Cô ấy muốn nhân cơ hội đi trộm vài món đồ cổ, ban ngày dễ bị phát hiện, chỉ có ban đêm mới có cơ hội!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN