Tâm Duyệt
Chương 15: - Người quan trọng của Đế Vương
*TÂM DUYỆT
*PhanNa
*15
…
Máu đỏ kinh diễm chảy qua khóe môi mỏng của Hàn Diệp. Đôi mắt màu xám bạc của hắn trừng lớn.
Hắn muốn gọi Vương Thúc. Lại sợ người nhận ra hắn.
Bàn tay hắn xiết chặt lấy tay đang cầm chuôi kiếm của Cơ Phát.
Tân Vương lạnh lùng rút kiếm ra, lại muốn đâm đến cổ Hàn Diệp nhưng y đã nhanh một chút thối lui, bàn tay ôm lấy vết thương trên bụng. Máu thấm qua kẽ tay nhỏ tong tong trên sàn.
Kiếm lại vung tới, Hàn Diệp nghiêng mặt. Aó trùm rách toạc, mặt nạ bị chém ngang rớt trên sàn.
Gương mặt tuấn tú bất phàm lại bị những ấn kí một bên mặt trải dài xuống cổ khiến hắn càng thêm yêu mị quỷ dị.
Tóc bạch kim lay động,
Hàn Diệp đau đến nổi toàn thân vô lực, ngồi bệt xuống sàn, dùng bàn tay nhuốm đầy máu che đi những ấn kí bên mặt. Giọng run rẩy như nghẹn đi.
“Đừng nhìn… Vương Thúc… người đừng nhìn…”
Người đừng nhìn ta.
Ta không muốn bị người nhìn bộ dạng này của ta.
Người sẽ càng thêm chán ghét ta. Phải không?
“Thái Tử” – Cơ Phát buông kiếm, sững sờ ngó trân trân người trước mặt. Là giọng nói đó, là khuôn mặt đó… nhưng… nhưng chuyện gì đã xảy ra với Diệp Nhi của y?
Cơ Phát ôm lấy Hàn Diệp đã ngất lịm vào lòng, vành mắt đỏ ửng. Đáy lòng đau đớn như bị gai châm chích. Máu từ bụng hắn nhiễm đỏ hoàng bào trên người y.
“Diệp Nhi… ngươi sẽ không sao đâu… không sao đâu”
“Vương Thúc sẽ không để ngươi chết… Diệp Nhi”
“Thái y… mau truyền thái y”
…
Thái Y xem xét mạch tượng yếu ớt của Hàn Diệp xong nói rằng chỉ có duy nhất Hỏa Linh Chi mới có thể cứu người.
Mà Hỏa Linh Chi đó bây giờ đang ở Trần Gia Trang.
Cơ Phát nghe xong thì không chậm một giây lập tức đến Trần Gia trong đêm.
Trần lão gia vốn là phó tướng quân đã cáo lão về quê, tránh xa sự đời. Nói là cáo lão về quê thì không bằng nói tính tình nóng nảy hay làm hỏng việc nên sớm đã bị Cơ Phát cắt chức cho về vườn lúc y còn là tướng quân.
Nay nhìn Cơ Phát thì lửa lòng còn bốc lên ngùn ngụt. Không cam lòng nói
“Bẩm Hoàng Thượng, Hỏa Linh Chi đó là tổ tiên ta đời đời để lại, chỉ có một. Không thể dâng nộp”
Cơ Phát giận đến mức chỉ muốn một đao giết người lấy vật, nhưng giết rồi lỡ tìm không thấy vật thì sao? Mà Hàn Diệp thì không thể đợi lâu hơn được nữa.
Y phẩy tay đuổi mọi người ra ngoài, lúc trong phòng chỉ còn Trần Lão. Y mím môi, mắt nổi tia máu, rồi Bộp một tiếng.
Đầu gối quỳ trên đất: “Ngươi muốn như thế nào mới đưa ta. Ngươi muốn tiền tài, địa vị, hay tính mạng của ta. Đều có thể.”
Trần Lão thấy hoàng thượng quỳ thì sợ đến tái mặt vôi kéo người đứng lên
“Trời ơi, Hoàng Thượng. Người muốn lão tổn thọ hay gì. Mau đứng lên”
“Không! Trần Lão… người đó thật sự rất quan trọng với ta, là sinh mạng của ta. Ta… không thể mất hắn”
Trần Lão không thấy được biểu tình của Cơ Phát, y vẫn cúi gằm. Chỉ có bả vai run rẩy. Nước mắt nóng hầm hập rớt trên tay ông.
Cả đời Trần Lão, chưa từng nhìn thấy qua dáng vẻ quỳ gối cầu xin hay run rẩy đến thê thiết của vị tướng quân băng lãnh đáng sợ này. Qủa thật bị dọa đến ngây ngốc.
Là ai có thể khiến cho y có thể cúi mình như vậy. Lão thật sự nghĩ không ra.
Cơ Phát vẫn kiên trì nắm lấy tay ông, giọng nghẹn ngào: “Ta… không thể mất hắn”
Trần Lão thở dài. Vào trong đem Hỏa Linh Chi đưa cho Cơ Phát, kéo y đứng lên.
“Thần… có thể biết là dành cho người nào được không?”
“Thái Tử Hàn Diệp”
Đệt!
“Hoàng Thượng. Người sớm nói có phải được rồi không? Ngày trước trong lễ hội săn bắn của hoàng gia, lão bị sói hoang trong rừng rượt chạy trối chết, là Thái Tử cứu lão một mạng. Đừng nói là một Hỏa Linh Chi, mười cái lão cũng đem tặng hết.”
Cơ Phát: “…”
…
Lúc Vương Tử bị đâm ở yến tiệc. Vu Linh – Tể Tướng của Lục Ngạn cũng ở đó. Nhưng sự việc diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức lúc hắn nhận thức được mọi chuyện thì Vương Tử của hắn cũng bị Đế Vương đưa đi rồi.
Vu Linh muốn cướp người nhưng Thái Tử Điện canh phòng quá chặt chẽ. Một con ruồi cũng không thể lọt. Ngay cả Đường Mộc cũng không có cách nào vào trong.
Bên cạnh việc lo cho an nguy của Vương Tử thì an nguy của Lục Ngạn cũng đáng lo không kém. Nhất định ngàn vạn lần cũng không thể để Mĩ Lâm công chúa kết hôn với Đế Vương Nam Vệ Quốc được.
Cho nên hắn dựa vào gương mặt khả ái của bản thân hóa trang thành nữ hầu lẻn vào phòng của Mĩ Lâm.
“Ngươi là ai?” – Mĩ Lâm trợn mắt nhìn hắn, nhưng nàng còn chưa nhận được câu trả lời thì ngực đã truyền đến cơn đau nhói,
Vu Linh một kiếm đâm xuyên tim nàng.
“Xin lỗi … Ta không thể để Lục Ngạn rơi vào nguy hiểm được. Có trách thì trách nàng sinh ra là một công chúa.”
…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!